Lưu Hiên nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, trong lòng phân vân có nên cho qua loại chuyện kia?
Nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng chẳng phải, vừa vặn cướp đi mạng sống của thân chủ. Con người ấy mà, đâu thể lúc nào cũng gặp may mắn, có thể xuyên vào một cơ thể rồi tiếp tục cuộc sống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cậu lưỡng lự cuối cùng quyết định ngồi vào bàn ăn, không nên phụ lòng người ta mới đúng.
Người giúp việc âm thầm ra về, Lưu Hiên vì thế mà dùng bữa tự nhiên hơn, mỗi món ăn đầu đậm vị kích thích các giác quan.
Cậu đột nhiên buông đũa, hàng chân mày dính chặt với nhau, một tay ôm bụng với cơn đau dữ dội, tay còn lại siết thành nắm đấm, gương mặt vừa nãy hồng hào tràn đầy sức sống phút chốc trở nên nhợt nhạt, trắng bệch.
Thân người loạng choạn rời khỏi bàn ăn, trong lúc hỗn loạn Lưu Hiên chỉ nghĩ đến việc phải gọi cho Giai Thiệu Điền.
“Đau… đau quá.”
Tầm nhìn cậu trở nên mờ ảo, mọi thứ xoay chuyển rồi tối sầm lại, thân người nằm co ro trên sàn nhà sớm đã mất ý thức.
Lần này cậu không muốn chết, giọt nước đọng ở khóe mắt vẫn còn đó, cậu thật sự không cam tâm rời bỏ thế giới một lần nữa, ai chắc rằng vận may sẽ mỉm cười mãi.
Bước chân rầm rộ trên dãy hành lang, đội ngũ bác sĩ vội vã đẩy người thiếu niên vào thẳng phòng cấp cứu, hình ảnh này trong mắt Giai Thiệu Điền quen thuộc làm sao.
Đèn phòng cấp cứu được bật lên làm người ta nhói đau.
“Chúng tôi đã phát lệnh truy nã Lý Mẫu, Giai Tổng xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Giai Thiệu Điền nghiến răng nói: “Tôi muốn bà ta suốt đời này không thể ra bên ngoài.”
Hắn hướng mắt về phòng cấp cứu, trong lòng tự trách bản thân xem nhẹ mọi chuyện. Giá như cảnh giác với người giúp việc chuyện này đã chẳng xảy ra.
Tối hôm đó Giai Thiệu Điền gọi điện với Lý Mẫu, kết thúc hợp đồng sớm hơn dự tính, hắn chấp nhận bồi thường theo điều khoản đã đề ra.
Chẳng lường trước được việc sáng hôm sau Lý Mẫu lợi dụng việc trao trả chìa khóa và nấu bữa ăn cuối cùng.
Động cơ của bà ta là gì? Đây là câu hỏi khiến Giai Thiệu Điền thắc mắc.
Lưu Hiên được tiến hành rửa ruột để loại bỏ các chất độc hại. Sau mấy tiếng đồng hồ giành giật mạng sống với tử thần, cậu rốt cuộc đã qua cơn nguy kịch, một phần nhờ phát hiện và đưa đến bệnh viện kịp lúc.
Chậm thêm năm phút, có là thần tiên giáng thế cũng phải lắc đầu từ chối.
Lưu Hiên được chuyển sang khu vực hồi sức, tại phòng vip.
Giai Thiệu Điền và Lưu Hiên cứ như đang tham gia một trò chơi, hết anh thì đến tôi bệnh. Mùi khử trùng của bệnh viện sợ rằng không phải lần này là chấm dứt.
Hắn bỏ bê công việc ở công ty, cấm rễ tại bệnh viện cả một ngày, ngồi trong phòng bệnh với ánh mắt phức tạp. Cậu thì hay rồi, yên ổn thở đều đều, như chẳng phải việc của mình.
Ánh đèn dìu dạng chiếu lên gương mặt của Giai Thiệu Điền, phòng bệnh tĩnh lặng chỉ có mỗi tiếng kim đồng hồ treo tường nhấp nhô đều đặn, làm nổi bật sự yên bình và căng thẳng trong không khí.
Thứ ánh sáng lung linh trong căn phòng hắc ra bên ngoài cửa sổ, tô điểm cho bức tranh u ám.
Trần Nghiêm đứng lấp ló bên ngoài một lúc, hạ quyết tâm gửi tin nhắn cho Giai Thiệu Điền: “Giai Tổng tôi đến đưa đồ.”
Hắn nhấc thân người rời khỏi ghế, trong khoảng thời gian ngắn cứ sợ Lưu Hiên sẽ rút kim chạy ra khỏi tầm kiểm soát của hắn, hoặc bằng cách nào đó tệ hơn.
Trần Nghiêm nhìn dáng vẻ trước nay chưa từng có của sếp lớp, trong lòng không khỏi kinh ngạc, anh bày ra chất giọng công nghiệp bắt đầu báo cáo: “Lý Mẫu là mẹ của Thạch Linh, Thạch Linh trước đây có làm nhân viên phục vụ trong một quán bar. Sau một vụ ẩu đả thì bị đuổi việc và mang theo một số thương tích.”
“Tôi đã lấy đoạn ghi hình từ chỗ quán bar, là do…” Trần Nghiêm nói đến đây thì hơi ngại miệng.
Lý Mẫu muốn trả thù cho con trai.
Giai Thiệu Điền biết tỏng Lưu Hiên làm ra mấy hành động bẩn thỉu nhưng giữa chuyện Lưu Hiên, Thạch Linh và việc Lý Mẫu cố ý đầu độc là hai chuyện tách biệt. Vài kẻ không biết còn cho là do hắn đang bao che em trai.
Trần Nghiêm nhận ra được nỗi khổ tâm của Giai Thiệu Điền, anh nói: “Ý kiến của Lưu Thiếu cũng là một phần, Giai Tổng nên cân nhắc.”
Đề nghị này cũng không tồi, coi như là một phép thử đối với Lưu Hiên, xem cậu hành xử ra sao đối với kẻ có ý định giết mình. Trong đầu Giai Thiệu Điền đang mô phỏng hình ảnh của ai đó làm trận làm thượng, đập đồ la hét inh ỏi để đòi lại công bằng cho bản thân.
Hắn chớp mắt rồi nói: “Nếu không còn việc gì nữa, cậu về được rồi.”
“Ngày mai có cuộc gặp gỡ với đại tiểu thư nhà họ Điềm, lúc…”
Còn chưa đợi Trầm Nghiêm nói hết, Giai Thiệu Điền đã vẫy tay quay người rời đi, kiên định và quyết đoán đó là những gì người trợ lý thấy.