Nhìn hai người bối rối, thím Lâm không khỏi lắc đầu: “Khổ thân bà ấy, không muốn con đi”
Đường Chỉ ngượng cười, cô tạm biệt thím rồi vào nhà. Anh từ đầu đến cuối cũng không nói gì, có lẽ hiểu tâm tình của cô.
Chỉ thương Nguyệt Quế một thân một mình, chồng mất, nợ nần không biết bao nhiêu, con gái lại đi lấy chồng, tìm cách trả nợ. Bà thương, nhiều lần không muốn, nhưng suy cho còn, Đường Chỉ Nam chỉ muốn tròn bổn phận.
“Tôi không đói, em nghỉ ngơi đến tối lại nấu”
Đang cất thức ăn gọn vào, nghe anh nói, cô có hơi bất đắc dĩ: “Anh không đói nhưng em thì đói rồi”
“…”
“Thật ra, không phải tôi muốn chia cách mẹ và em”
“Chú út từ nước ngoài trở về, muốn em cùng tôi đến thăm hỏi một chuyến”
“Vậy sao, khi nào?” Cô ồ một tiếng.
Đường Chỉ Nam có nghe qua về chú út của Cố Trạch Minh, chỉ là nghe sơ sau khi kết hôn. Hình như chỉ còn chú út là người thân duy nhất của anh, cũng là người cứu rỗi cuộc đời Cố Trạch Minh nên đối với anh mà nói, tôn trọng kính nể chú út như bố.
“Không vội”
Anh ngồi vào bàn ăn nhận lấy cốc nước cam từ tay cô: “Dù sau chú ấy cũng không đi nữa”
Cô kết hôn với Cố Trạch Minh nhưng lại chưa từng làm dâu nhà anh một ngày nào. Bây giờ, anh chủ động đưa cô về nhà họ Cố, đương nhiên cô cũng phải chuẩn bị tinh thần tốt.
Đợi Cố Trạch Minh trở về phòng, cô thở dài lo lắng. Cô suy nghĩ rất lâu, có lẽ phải mua vài món quà cho người nhà. Cô không biết phải chọn thế nào, đành gọi cho Châu Khả.
Nhìn Châu Khả nằm lăn lóc trên giường, cô buồn cười đến không nhịn được: “Sao mà ủ rũ như hoa héo thế?”
“Tớ mới không có”
“Sao vậy?” Cô nheo mắt cau mày.
“Tớ và Ninh Giang huỷ hôn rồi”
“…” Thì ra là thất tình.
Người ta nói theo tình tình chạy, chạy tình tình theo quả không sai.
Thiếu gia Ninh kia đi theo Châu Khả không biết bao nhiêu lâu, bây giờ lại huỷ hôn, đặc biệt hơn là người con gái ấy đang nằm rầu rĩ trên giường.
“Ninh Giang vậy mà buông tha cho cậu rồi hửm?”
Châu Khả bực dọc: “Nói gì vậy? Là tớ muốn, tớ muốn như vậy!”
Vừa đúng lúc Cố Trạch Minh xuống lầu, cô đưa tay lên miệng bảo anh im lặng. Trong cô ngốc nghếch, Cố Trạch Minh ngây người tại chỗ.
“A, người muốn là cậu, người đang thất tình cũng là cậu?”
“…” Châu Khả im lặng.
Sau đó lại không khỏi “gây chuyện”: “Tớ cảm thấy cậu ở cùng Cố Tổng”
“Miệng càng ngày càng độc theo cậu ta”
“…” Người bị vạ lây liền có hơi khó hiểu.
Anh đứng không cũng bị mắng, nhưng một câu cũng không được nói.
Đường Chỉ Nam gãi gãi đầu: “Đừng nói vậy”
Châu Khả bĩu môi: “Không thèm, nói với cậu nữa, tớ còn có công việc”
Sau đó…à không có sau đó nữa, cô thở dài nhìn anh: “Em định hỏi Châu Khả việc mua quà, kết quả lại bị mắng cả đôi”
“Đợi chúng ta về, tôi đưa em đi”
Cô uống chút nước sau đó lại chậm rãi gật gù: “Phiền anh rồi”
“Từ khi em lại khách sáo như vậy?”
“K-Khách sáo…Không có mà” Cô thẹn mà quay đi.
…
Sau khi tắt điện thoại, Châu Khả không biết vì sao cứ mãi suy nghĩ đến chuyện kia. Cô cố lấy lại tinh thần rồi thay đồ ra khỏi nhà.
Lão Gia gọi cô đến, cô đương nhiên không thể từ chối. Tuy rằnh bọn họ không còn thứ xiềng xích kia nữa nhưng vẫn có những thứ trên danh nghĩa, không đơn giản mà cắt đứt.
“Tiểu Khả Khả”
Cô gật đầu chào ông: “Vâng ạ”
Ông nội của Ninh Giang tuy rằng đã có tuổi nhưng vẫn minh mẫn, ônh dịu dàng nhìn cô: “Là Ninh Giang không tốt”
“Không ạ, là con không chu toàn, không tốt”
Nét mặt cô vẫn thế, không dao động nhưng tâm đã sớm mềm yếu: “Ninh Giang đã đối xử với con rất tốt, ông yên tâm”
“Dù thế nào, chúng ta cũng sớm là người một nhà rồi” Cô nhẹ giọng, đôi môi cong lên.
Ông Ninh cảm động trước tâm tình của Châu Khả, ông hận không thể mang cô gả vào Ninh Gia trở thành cháu dâu.
Cô nhóc hiểu chuyện như vậy, ông không nỡ giao cho người khác…
Cô châm trà cho Lão Gia rồi xin phép rời đi. Ông lắc đầu bất lực:
“Ra đây”
Người kia dập điếu thuốc, kéo vách ngăn đi ra: “Ông định mắng cháu à?”
“…”
“Cậu nhìn tôi hẹp hòi như vậy à?”
Ông Ninh nhâm nhi tách trà: “Lạc mềm buộc chặt đôi khi không thành công mà còn mang lại hậu quả khôn lường”
Anh gật đầu: “Cháu biết rồi”
Anh ta, thật sự không còn cách nào…
…
Hai người Trạch Minh sau khi ăn thì đã ngủ một giấc khi trời gần sáng rồi lên xe trở về. Đường Chỉ Nam không biết chú thím thích gì đành lên mạng mà tìm. Hỏi ý với Cố Trạch Minh xong thì cả hai chốt sẽ mua rượu và mỹ phẩm.
Đàn ông giao tiếp nhiều, chắc là thích sưu tầm rượu.
Phụ nữ đương nhiên quý trọng nhan sắc.
Lúc thanh toán, Cố Trạch Minh lại lấy thẻ ra, anh chưa kịp để cô phản ứng đã xách mớ đồ đi. Cô đương nhiên ngơ ngác, sau đó lại có hơi tức giận đuổi theo.
“Quà em chọn, em trả tiền là được”
Nhưng người kia lại bình thản: “Em bỏ công chọn, tôi cũng muốn góp phần”
“Nhưng mà…”
Biết bản thân không nói lại anh, cô ngậm ngùi không thèm để ý đến. Muốn tức giận với anh, nhưng Đường Chỉ Nam không tài nào có thể.
Đường Chỉ Nam căng thẳng, cô đứng trước cửa muốn đợi anh đi đỗ xe. Nhưng Cố Trạch Minh đi rất lâu còn chưa quay lại, định quay lưng đi tìm anh thì bàn tay to lớn nắm lấy tay cô bước đi.