Đường Chỉ Nam thở hổn hển nắm lấy áo đồng phục của người trước mặt, dáng vẻ cô kiêu ngạo, trên vai là chiếc balo có giá trên trời, dưới chân là đôi giày đáng giá một tháng lương của công nhân.
Cố Trạch Minh không muốn day dưa với cô, người ăn cơm còn chưa no thì làm sao lại muốn mở miệng nói chuyện thừa thải.
“Đầu Gỗ”
“Cậu đi chậm thôi”
Cô đuổi theo phía sau đã mệt đến dừng thở: “Cậu là siêu nhân à?”
Cố Trạch Minh nheo mắt: “Có chuyện gì?”
“Hôm qua cậu nhỏ nói muốn tìm cậu để tặng đồng phục, bởi vì cậu nhỏ chuẩn bị đi du học rồi”
Anh gật đầu đã hiểu, chuẩn bị bước đi thì tay áo lại bị kéo nhẹ: “ Đi chậm thôi”
Dáng vẻ của cô nhóc ấy thật sự đã khiến Cố Trạch Minh khắc vào tim, tâm tình sớm đã xao động nhưng miệng vẫn cứng nhắc.
Anh liếc nhìn cô nhóc kia: “Tránh xa một chút, mùi hôi của tôi sẽ làm bẩn quần áo của cậu”
“Bẩn thì bẩn, như vậy thì tớ và cậu sẽ có chung một mùi hương đúng không?”
Lúc đó, Cố Trạch Minh e thẹn không nhìn cô thêm một giây…Có lẽ những lời nói kia đã khắc vào tim anh từng chút từng chút một.
“Trạch Minh”
“Trạch Minh”
Cô thẫn thờ gọi anh, hình như anh đang mơ màng nhớ cái gì đó.
Cố Trạch Minh giật mình hướng mắt nhìn cô, Đường Chỉ Nam như có như không đã hiểu liền lên tiếng: “Em ra xe đợi anh”
“Ừm”
Thật ra quần áo đều được cô chuẩn bị tươm tất, anh chỉ cần thay vào rồi cầm chìa khoá xe xuống. Sợ anh vất vả, Đường Chỉ Nam vốn đã gọi sẵn tài xế.
“Trạch Minh, anh nghỉ ngơi có lẽ chưa đủ giấc, để tài xế lái là được”
Người tài xế đưa tay định nhận chìa khoá thì Cố Trạch Minh lại không vừa ý bước đến chỗ ghế lái:
“Vợ chồng chúng ta trở về nhà, không cần trang trọng đến vậy”
“Hay là em muốn để mọi người nhìn thấy dáng vẻ bà Cố của em?”
Cô xua tay: “Thật sự không có, em…là em không suy nghĩ chu toàn”
Không khí trong xe không ổn định, toàn là sát khí, cô cũng không dám mở miệng nói thêm, chỉ sợ làm cho anh cảm thấy phiền rồi vứt cô giữa đường.
Dù gì…dù gì giữa họ quan hệ cũng không tốt lắm.
Đến một con đường quen thuộc trước đây, không biết từ đâu mà nó lại có tên là ‘Đường Chân Trời’, từ đây nhìn ra xa xa chính là biển rộng, khung cảnh lung linh giữa cái nắng chói chang hoà vào từng làn sóng khiến Đường Chỉ Nam khá thích thú.
Cô móc điện thoại từ túi áo đưa về phía xa mà chụp, nhưng chụp tới chụp lui mới cảm thấy chỉ có mắt của con người mới là máy ảnh xịn nhất.
Qua đoạn đường lung linh kia thì cũng tới ngôi nhà gỗ với thiết kế tinh xảo, nơi mà cô đã từng sinh sống.
Thấy Cố Trạch Minh định xách mấy túi đồ, cô liền nhanh tay cầm lấy:
“Anh lái xe có mệt không?”
Đương nhiên người kia không có ý định buông tay, đôi mắt sắt nhọn liếc cô: “?”
“Em xách giúp anh”
Cô dùng hết sức giành lấy nhưng vẫn không thể mạnh bằng anh, rốt cuộc cũng đưa tay đầu hàng: “Em thua anh rồi”
Cô quay đầu đi vào trong.
Đây là tài sản duy nhất được giữ lại sau khi gia đình cô lâm vào cảnh đường cùng, cũng là ngôi nhà quen thuộc mà cô ở trước đây. Nơi này thật sự chẳng có gì thay đổi, chỉ là thiếu đi chút hơi ấm.
Như nhìn thấy được tâm tư trong mắt Đường Chỉ Nam, anh nhanh chóng tiến đến gần cô muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi.
“Tiểu Chỉ về rồi” Nguyệt Quế mừng rỡ muốn ôm lấy cô.
Bà ốm hơn nhiều rồi, có lẽ là thời tiết trở lạnh, xương khớp đau nhức. Nhìn mẹ, Đường Chỉ Nam chỉ dám âm thầm đau lòng.
Cố Trạch Minh sắp xếp mấy túi đồ lên bàn, cô sợ phiền hà anh liền cầm lấy: “Anh trở về phòng nghỉ ngơi đi, cái này để em là được”
“Không phải lâu lắm mới gặp lại mẹ sao? Có muốn ăn hoa quả không?” Anh quan sát cô.
Đường Chỉ Nam e dè lắc đầu: “Không cần đâu”
Suốt cuộc nói chuyện, Nguyệt Quế cũng không nói câu nào, bà đợi Cố Trạch Minh đi khỏi khẽ thương xót mà xoa vai cô:
“Chịu thiệt rồi…Là do bố mẹ không lo tốt cho con”
“Không giúp con có chỗ dựa, khiến cuộc sống con trở nên nhịn nhục…Là bố mẹ không tốt!”
Đôi mắt bà bỗng nhiên đỏ lên khiến cô hốt hoảng: “K-Không có ạ, cuộc sống con rất tốt”
“Mẹ đừng lo lắng, con đã lớn đến thế này rồi mà.”
Đối với Nguyệt Quế mà nói, không có nhà mẹ chống lưng chính là thiệt thòi nhất, người giàu có thế giới riêng của họ, bà không muốn cô phải khổ cực trong cái thế giới riêng ấy!
Không biết đã nói bao nhiêu chuyện nhưng lúc cô phát hiện ra trời chập tối là khi Cố Trạch Minh xuống lầu.
Hình như anh đói rồi!
Bàn ăn đầy đủ bốn món đã được người làm chuẩn bị sẵn, anh chỉ kéo ghế ngồi xuống chẳng thèm động đũa. Đường Chỉ Nam không biết có phải anh đợi cô cùng ăn hay không, nhưng thật sự cùng một bàn ăn có lẽ không khí không tốt lắm.
“Em và mẹ không ăn sao?” Anh nhíu mày nhìn về phía cô.