Cố Du ngồi xuống cạnh mẹ, rồi lại thánh thót trả lời: “Chị ấy lái xe đưa con về sẵn biếu quà tết đấy ạ”
Thím út gật gù mỉm cười: “Có lòng là tốt”
Nét mặt Cố Viễn vẫn vậy, đợi hai người kia đi khỏi, ông và cô vẫn trong trạng thái yên tĩnh. Nhìn đồng hồ đã qua mười lăm phút cô thở dài:
“Cảm ơn chú đã mang lại cuộc sống tốt hơn cho anh ấy.”
“Anh ấy từng sống chết, cũng những trải qua nhưng tháng ngày khó khăn. Người giúp anh ấy đương nhiên là ân nhân khiến anh ấy mang ơn suốt đời.”
“Công ơn của chú như cha, đã là công ơn thì làm sao so sánh với tình nghĩa đơn thuần”
Cố Viễn lần đầu bật cười: “Con nhóc này…”
“Con nghĩ rằng nếu Cố Trạch Minh biết được chuyện này, sẽ dễ dàng tha thứ cho ta?”
Cô ngập ngừng: “Là sao ạ?”
“Chủ ý hù doạ này chỉ muốn xem thái độ của con”
“Ai có ngờ tính tình con gan dạ, dứt khoát như vậy…Xem ra thằng nhóc này mắt nhìn không đơn giản”
Đường Chỉ Nam có hơi bất ngờ, khuôn mặt diễm lễ vẫn cứ điềm đạm: “Gia đình đối với anh ấy thật sự như phao cứu sinh, con không thể làm khó anh ấy được”
“Nhưng đối với Cố Trạch Minh, con mới thật sự là phao cứu sinh”
Ông cười.
Đường Chỉ Nam không nghe ra điều ông muốn nói, cũng không dám thất lễ. Cô vừa định rời khỏi thì đúng lúc Cố Trạch Minh lại đi vào.
Người kia nhướng mày ngồi xuống đối diện với Cố Viễn: “Chú ạ”
“?” Đường Chỉ Nam ngớ ngẩn nhìn anh.
Anh đến đây từ khi nào?
Không phải lúc cô thức dậy, Cố Trạch Minh vẫn còn say giấc trên giường hay sao?
Ông qua loa đáp lời anh rồi lại quan sát cô: “Ở lại ăn cơm rồi hẳn về”
“Dạ?”
Cố Viễn nhăn mặt: “Đợi chú mời nữa à”
“K-Không ạ, con vào bếp giúp thím đây”
Đường Chỉ Nam ngượng ngùng đi trong ánh nhìn của hai người đàn ông. Anh khẽ xao động đưa mắt đi, Cố Viễn đành mở lời:
“Xem ra chú đã hiểu rồi”
“Một người sợ bản thân không xứng, một người sợ người kia không yêu”
“Cả hai đúng là trời sinh một cặp” Ông cười châm chọc
Anh hừ nhẹ, cảm thấy bản thân có chút nhột dạ: “Trưởng bối lại đi mỉa mai người nhỏ”
“Cố Trạch Minh nhà cậu dám nói lý à?”
“…”
Anh nhúng vai: “Đi tìm thím, không nói với chú nữa”
“…”
Rốt cuộc Cố Viễn lại cô đơn một mình thưởng trà.
Buổi sớm như thế này hoa trong vườn vẫn rất có sức sống, mấy đoá hoa còn đọng lại chút nước mà thím đã tưới.
Vườn hoa này cũng không nhỏ, toàn lại mấy loại khó bắt gặp, nhưng đổi lại vô cùng vừa mắt. Ở phía lối đi lại được trang trí bằng những chậu cẩm tú cầu tuy không to nhưng hoa lại gần như nở rộ.
Cảm giác thoang thoảng mùi hoa, những buổi sáng ra đây đọc sách thì thích thật.
“Nếu em thích chúng ta lại xây một khu vườn như thế này”
“…”
Cô quay đầu: “Không có ai chăm sóc nếu nó chết thì rất uổng”
“Dù sao cũng có dì Hồng ở nhà, vậy đi…tăng thêm lương cho dì ấy là được”
Thấy anh gật gù, Đường Chỉ Nam bó tay im lặng.
Đến cả mấy loại hoa nhỏ xíu cô đem về đều là dì Hồng chăm, nhưng được không lâu liền chết, sau này Đường Chỉ Nam sợ bản thân không thể nuôi tốt hoa nên cũng chẳng dám chọn những loại khó trồng.