Cố Trạch Minh gật đầu sau đó lại quan sát Đường Chỉ Nam bên cạnh.
Phút chốc mà cất giọng trả lời: “Định sẽ đến gặp mọi người, nhưng tôi có công việc gấp cần phải xử lý”
“Không phải cô ấy thay tôi đến rồi sao?”
Không khí trì trệ, có người lại bật cười: “Cô ấy?Đường Chỉ Nam?”
“Cô ấy sao có thể thay cậu đến chứ?”
“Cho dù là người yêu cũng không đến độ đó chứ?”
Trần Châu cười thành tiếng, không chịu được mà giải vây cho họ: “Ay da dù sao cũng là người nhà”
“Bọn họ kết hôn rồi”
“Bây giờ Cố Tổng tài cao chức rộng, không giống ngày xưa”
Cố Trạch Minh không quan tâm bọn họ vẫn còn ở đó, nói với Trần Châu một câu sau đó trực tiếp dìu cô lên xe rồi chạy đi, bỏ lại sự hoang mang cho đám người nọ.
“Không tin thật đấy!”
“Cậu ấy là người anh hay nhắc đến phải không?”
“Đường Chỉ Nam quả là vớ được cục vàng rồi”
Có người lại bĩu môi: “Hai cậu ấy xứng đôi thật mà, ngày trước làm gì có ai quan tâm đến Cố Trạch Minh bằng Đường Chỉ Nam chứ?”
“Nói cũng có lý, dù sao cũng đã kết hôn rồi, chắc chắn vị kia lừa Đường Chỉ Nam nhà ta”
“…”
Nhìn cô say nhưng vẫn còn mèo nheo không chịu ngủ khiến Cố Trạch Minh đau đầu không thôi.
Cô ôm áo khoác lại ngửi ngửi: “Mùi của Đầu Gỗ”
“?”
Ngửi xong tự mình ôm vào rồi cười mãn nguyện khiến anh vừa tức vừa buồn cười. Rõ ràng ngày thường thông minh, nhanh nhẹn như vậy mà bây giờ lại ngây ngây ngô ngô trông có ngốc quá đi không.
“Thắt dây an toàn chưa?”
Nghe giọng nói quen thuộc, cô ngoan ngoan lắc đầu: “Chưa”
“Đến đây, tôi thắt cho em”
Đường Chỉ Nam nghiêng người để anh tìm khoá dây, sau đó lại cài vào khoá.
Cảm thấy không khí trên xe ngột ngạt, cô vô thức mở cửa kính xuống, mặt tựa vào thành cửa, không buồn nói chuyện.
“Gió thổi sẽ bị cảm, mau đóng cửa”
“…”
Thấy anh cau mày, Đường Chỉ Nam vẫn bình tĩnh nhìn ra cửa sổ, cô thản nhiên nhìn anh: “Đầu Gỗ”
“Thế nào?”
Giọng người kia nhỏ đi, mang theo hơi say là thì thào: “Ghét cậu”
“Cực kì cực kì ghét cậu”
Cố Trạch Minh: “…”
“Cậu chính là đồ xấu xa nhất”
Bị mắng nhưng anh không có ý thức phản kháng, thay vào đó là im lặng.
Rõ ràng anh biết, anh là người biết rõ Đường Chỉ Nam vì sao ghét anh.
Nhưng phút chốc, anh lại nhìn ra được tia tuyệt vọng từ cô, tuyệt vọng nói ra lời đau lòng rồi giấu đi chút cảm xúc chân thật của bản thân.
“Đến nhà rồi, có ghét tôi cũng phải vào nhà nghỉ ngơi có được không?”
Cô gật gù để anh mở cửa xe cho, sau đó tựa vào lòng anh mà ngủ thiếp đi.
Đường Chỉ Nam như chú thỏ ngoan, cứ thế mà đánh một giấc đến sáng.
Nhưng sau khi tỉnh dậy, cô lại thấy bản thân có chút ngu ngốc. Cô chỉ ngủ thì thật sự quá đáng tiếc cho lần về này rồi!
Đường Chỉ Nam bực dọc vò đầu, khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần. Cũng quên mất bản thân đã thê thảm ngày hôm qua.
Đầu tóc vẫn chưa gọn gàng, điện thoại cô lại khiến cô hoài nghi về cuộc sống. Nó cứ hiện tin nhắn liên tục, đến khi mở ra, Đường Chỉ Nam mới nhớ tới việc đã được thêm vào nhóm tối hôm qua.
Tiểu Sâu: ‘Trời ạ, qua những gì chồng tớ giáo huấn, tớ nhận ra Cố Trạch Minh không đơn giản!!!”
Tiểu Sâu: ‘@Tiểu Tiên Nữ, cậu có phải sắp giết chết chúng tớ rồi không^^’
Ta là Mã Mã: ‘Thì ra các cậu ấy không giấu, chỉ có chúng ta không chịu đọc báo’
Ta là Mã Mã: [hình ảnh]
Ta là Mã Mã: ‘Cố Trạch Minh thở một hơi có khi nhà tớ cũng bay theo’
Nam Tử Hán: ‘Được làm bạn với người giàu, tớ có phước ba đời!!’
Nhìn màn hình điện thoại, tuy là quá đỗi buồn cười nhưng có hơi chần chừ. Chỉ Nam không phải là người say xỉn rồi thức dậy sẽ quên đi, cô nhớ từng chi tiết xảy ra. Còn biết đã nói những gì với Cố Trạch Minh…
Người nọ ngồi vào bàn ăn lúc anh và Nguyệt Quế đã ăn sắp xong bữa sáng. Bà trông thấy cô đương nhiên muốn mắng một câu:
“Làm sao lại uống nhiều như vậy?”
“Tối hôm qua Trạch Minh đã dọn ‘chiến trường’ con gây ra đó”
Nguyệt Quế xem như đã ăn xong, bà nghe tiếng thím Lâm gọi liền nhanh chóng đi mất. Bấy giờ chỉ còn một Cố Trạch Minh đã nhâm nhi miếng thịt cuối cùng với Đường Chỉ Nam hận không thể đào cái hố trốn đi.
Biết bản thân đã tệ hại, cô chớp chớp mắt nhìn sang người bên cạnh: “Xin lỗi anh”
“…”
Đường Chỉ Nam bĩu môi: “Người ta cũng xin lỗi rồi, anh có thể hạ mình nói chuyện được không?”
“…Tôi không nói chuyện với người ba ngày say hai bữa”
“Càng không muốn nói chuyện với người đã say còn kéo rách áo tôi”
“…”
Được rồi được rồi.
Mà hình như cô sai thật nhỉ?
Đường Chỉ Nam từ tốn gặm miếng bánh mì: “Không phải, em muốn được giải thích”
“…”
Anh nhúng vai không đáp.
“Dù sao cũng phải cho em giải thích chứ”
“Say xỉn là do tình thế, đều là em đại diện cho anh, còn việc kéo rách áo kia…đương nhiên”
“Đương nhiên là em sai, em không có lời biện minh”
Cô cuối đầu ăn bữa sáng trông ánh mắt quan sát của anh, sợ Đường Chỉ Nam ăn một mình sẽ buồn, anh cũng không rời đi nửa bước.
“Ngày hôm qua bọn họ có thêm em vào nhóm trò chuyện”
“Buổi sáng bọn họ nhắn hỏi thăm, sau đó còn nói em chính là trời độ mới vớ phải anh”