Nghe giọng nói thanh thoát cất lên, Cố Trạch Minh chậm rãi đi tới. Anh dường như không thể hiện ra mặt, cả buổi ăn không nói lấy một lời.
Dì Hồng hôm nay có việc đến muộn, thấy hai người đang ăn cũng không làm phiền: “Cậu Chủ, cậu Ninh nhờ tôi chuyển lời rằng tối hôm nay,Ninh Chủ Tịch mời cậu đến tiệc mừng thọ của Lão Gia”
Đường Chỉ Nam nghe vậy liền tiếp lời: “Vậy tối nay con và dì ra ngoài ăn, không cần nấu nướng gì cho con cả”
Đợi miếng thịt trong miệng được Cố Trạch Minh nhai xong, anh mới nhíu mày nhìn về hướng cô:
“Ai nói em sẽ ở nhà?”
“…”
“Tự xem lại bản thân, làm tròn bổn phận hay chưa”
Người ki quăng cho cô một câu mỉa mai sau đó thì bỏ đi, gương mặt Đường Chỉ Nam ngơ ngác khó hiểu, nhưng dù sao, mắng một câu cũng không chết, cô chịu đựng một chút là qua thôi.
“Mèo nhỏ, ra đây”
Cô nhẹ giọng gọi chú mèo đang ngoan ngoãn núp sau sopha. Nhìn mèo nhỏ là tâm trạng cô liền phấn khởi trở lại.
Dì Hồng lắc đầu ngán ngẩm: “Không buồn à?”
Cô lắc đầu.
“Sao con nhóc này lại mạnh mẽ vậy chứ?”
Đường Chỉ Nam phì cười: “Dì ở nhà chăm mèo nhỏ nhé, con chuẩn bị quần áo cho Trạch Minh dự tiệc buổi tối.”
Cố Trạch Minh là người không đơn giản, bởi thế vest của anh mỗi khi xuất hiện trước công chúng sẽ được đặt riêng, mà trọng trách chọn vải chọn mẫu từ trước đến nay anh chỉ giao cho cô.
Nhưng có một đợt, Đường Chỉ Nam bị ốm, Mao Hiểu phải đích thân chuẩn bị cho anh. Sau đó thì giao cho cô ấy, thỉnh thoảng Đường Chỉ Nam mới đến nơi đặt may.
Lúc bước vào tiệm, hầu như ai ở nơi này cũng nhận ra cô, trò chuyện có hơi lâu, cô như kịp hỏi thì nhân viên bên cạnh đã nói:
“Chị đến sửa size ạ? Lúc nãy thư ký Mao đến đây chọn mẫu rồi, bọn em còn định đóng gói”
Cô lắc đầu: “Chọn rồi thì không cần sửa, đến xem mấy mẫu cà vạt”
“Cà vạt vợ chọn, có lẽ anh Cố rất thích”
Đường Chỉ Nam mỉm cười: “Anh ấy nhiều cà vạt như vậy, có lẽ không để tâm đến đâu”
Bọn họ lần đầu tiên cảm thấy phu nhân nhà giàu lại mộc mạc đến vậy, càng dễ nói chuyện, lúc làm việc với cô dễ hơn cô Mao kia nhiều.
Cô chọn mẫu rất nhanh, là cà vạt loại trung bình, chỉ đáng giá một phần ba chiếc cà vạt cao cấp của anh.
Nhân viên có chút khó hiểu nhưng cũng nhận lấy chiếc cà vạt trên tay cô mà thanh toán.
Cả buổi chiều loay hoay, Đường Chỉ Nam cũng chuẩn bị quần áo cho anh, đợi Cố Trạch Minh về đến nhà đã hơn sáu giờ một chút.
Anh vào phòng thì thấy cô đã ngủ quên, còn có dáng vẻ lười biếng, Cố Trạch Minh nhìn đồng hồ không chần chừ mà vào phòng tắm.
Lúc anh rời khỏi phòng tắm thì cô đã tỉnh từ bao giờ, mắt bị dụi đỏ lên. Anh quay người tìm áo sơ mi lại cất giọng:
“Ở phòng khách không quen trốn về đây à?”
Cô bĩu môi: “Không có, em chuẩn bị quần áo rồi ngủ quên”
Đợi hơn ba giây sau, Đường Chỉ Nam lại gọi anh:
“Cố Trạch Minh”
“Tiện đường lấy quần áo, em mua tặng anh cà vạt”
“Để ở cạnh chỗ anh đứng”
Đường Chỉ Nam dứt lời đã thấy anh cầm hộp cà vạt nhìn thật lâu, miệng lẩm bẩm: “Xấu xí”
“H-Hả?” Cô bối rối.
“Không thích thì em đổi loại cao cấp cho anh” Cô muốn đi đến thì người kia đã nhanh chóng cất vào ngăn tủ.
“Không cần đổi, phiền phức lắm”
Vốn dĩ cô cũng muốn mua loại cà vạt đắt tiền nhất, nhưng mà tiền để dành đã gần như cạn kiệt, cô chỉ muốn tặng cho anh món quà, không nhân dịp gì cả, giống như cách Cố Trạch Minh tặng cho cô.
“…”
Anh còn chẳng thèm đụng đến chiếc cà vạt có giá tầm trung ấy.
Cô cũng không biết anh có thích hay không, nhưng trong lòng lại rối bời chẳng có cách thoát ra.
“V-Vậy em ra ngoài đây”
Cố Trạch Minh nheo mắt: “Váy dự tiệc của em đâu?”
“Không có chuẩn bị”
“Em cảm thấy bản thân không tiện xuất hiện…”
Người kia không đợi cô nói hết câu đã nhấc máy gọi một cuộc điện thoại, cô không nghe hết cuộc trò chuyện, chỉ nghe anh dặn dò người bên kia chuẩn bị váy.
Cố Trạch Minh ngắt điện thoại, quan sát cô đang ngoan ngoãn đứng đó, dáng người cho mảnh mai, nhìn thôi đã muốn che chở:
“Mong lần sau em không làm chậm trễ việc của tôi”
Cô gật đầu: “Em biết rồi”
Cô cúi thấp đầu rời đi, cảm giác như phục tùng mệnh lệnh.
Cố Trạch Minh đợi cô đi lại lấy hộp quà từ trong ngăn tủ ra, anh cứ nhẹ tay chạm vào, cảm giác yêu thích mà để vào góc tủ như giấu đi báu vật.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của Lão Gia, ông nội của Ninh Giang, người giúp anh không ít trong công việc. Cố Trạch Minh vừa đến, mọi ánh mắt đều đổ vào anh và cô gái bên cạnh. Thân hình mảnh mai có lẽ là ưu điểm đặc biệt của Đường Chỉ Nam, trông cô có vóc dáng của người nổi tiếng vô cùng.
Anh dắt cô đến chỗ của Lão Gia, nghiêm túc chào: “Lão Gia”
“Đây là Đường Chỉ Nam, vợ cháu”
Người kia cười tươi vỗ vai anh: “Giỏi, thằng nhóc như anh cũng có vợ sao?”
“Khô khan như anh, còn tưởng sẽ ở vậy mãi chứ?”
Anh nhếch môi: “Lão Gia, ông đừng xem thường cháu”
Nịch Chủ Tịch nhìn thấy anh khó xử cũng lên tiếng trêu chọc: “Này Chỉ Nam, cháu chắc chắn bị thằng nhóc này lừa cưới”
“Chú còn tưởng nó và Ninh Giang là một đôi, ai có ngờ nó lại lấy vợ”