3 người xanh mặt thôi thúc Linh trả lời nhưng nhận lại chỉ là ......
- Hahahaha....mấy người.....mấy...người ...coi lại bản thân chút đã... Mình chỉ gạt mấy người chút thôi mà.Ahihi, anh họ, Ân Ân và cả ông nữa Thế Anh, trông các người đầu tóc bù xù khiếp quá vậ[email protected]@
Nó lúc này mặt đã tối xầm, hai người kia cũng chẳng kém, bốc khói đầu nghi ngút, nó nói:
- Mắc cười hả, bà có tin lát nữa bà không khoe được răng luôn không,đáng ghét quá đi!Tôi về phòng!!!!!!
Anh cũng hết nói nổi đứa em mình :
-em thật là, haizzzz, lần sau đừng như thế nữa !
Thế Anh cũng thêm ít muối một chút:
- Bà rảnh lắm sao hả? Rảnh thì tự chơi 1 mình đi, làm người khác mất cả giấc ngủ.
Nói rồi họ bỏ lên phòng từng tiếng cử đóng "rầm,rầm,rầm" làm Linh giật cả mình.
- hơhơ, tại tui mất ngủ mà!?
Và rồi hôm nào cũng như hôm nào, năm nay đã học lơp 11, suốt 2năm 4 người họ ở chung, rắc rối xảy ra cung không ít. Mang trên mình danh hiệu hot boy, hot girl, họ cũng chẳng thể tránh khỏi việc nhiều người ngưỡng mộ theo đuổi hay có người ganh ghét, đố kị. Giờ này cũng vậy họ tung tăng tới trường, ai cũng ngáp ngủ tại cái vụ sáng sớm đó. Nó thì cứ đi bên cạnh anh, theo dõi theo từng cử chỉ của anh.Vốn bản tính thích đi chơi , nó quay sang phía anh nói:
- Phong, ngày mai đi leo núi nhé!
-Hử???? Mệt! Sẽ không đi . Muốn thì đi đi.
Đúng, lúc nào cũng vậy, khi anh nói chuyện với nó luôn trống không, ngắn gọn, luôn nhăn mày khi tiếp lời nó. Nhìn thoáng qua cũng đủ để thấy sự khó chịu vô cớ của anh với nó . Nó biết, nó cũng hiểu nhưng nó mặc kệ, không quan tâm bởi vì nó"quen rồi". Ánh mắt đầy hi vọng nó cố hỏi thêm để thuyết phục anh, lay lay áo anh , nó nói:
-Đi mà, Ân muốn đi,Phong đi cùng Ân nhé! Nha nha!!
-Phiền quá có biết không!!!Đã nói là không đi.
Anh gắt lên với nó rồi hất tay nó ra đi nhanh hơn tới trường. Nó tuy đã quen nhưng mỗi lần như vậy thì tim nó lại thắt nghẹt lại. Nó đập nhanh vừa vì sợ vừa vì đau đớn . Nó tự hỏi , nó đã làm gì sai mà anh ghét nó quá vậy.
Linh và Thế Anh nghe thấy chuyện lớn tiếng phía trước cũng chấm dứt cuộc cãi nhau của mình, chạy đến hỏi nó:
-Hai người lại làm sao nữa đấy???
Nó cố gượng cười quay sang nói :
-Hì , không có gì, tớ chỉ hỏi xem mai Phong có muốn đi leo núi hay không ý mà. Cậu ấy mệt nên không đi. Chán thật. Ahihi, thôi mình đi nhanh lên kẻo muộn học.
Nói rồi nó chạy vụt lên trước che đi ánh mắt có chút buồn xen ngang của mình. Họ biết nhưng cung chẳng làm gì được, an ủi nó thì nó cũng chỉ nói :" tớ không sao".Nó luôn che giấu , chỉ một mình chịu đựng.
Vừa vào tới lớp, nó đã cảm thấy ái ngại khi đụng mặt với anh. Nó lại làm anh bực mình rồi, anh lai ghét nó rồi. Đã thế, chỗ nó bên cạnh anh nữa, lại thế nữa rồi. Nó muốn gây dựng mối quan hệ tốt giữa hai người nên mới muốn rủ anh đi leo núi , ai ngờ nó lại càng khiến anh khó chịu hơn. Vậy nó phải làm sao đây????