Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi

Chương 11: Khờ quá



Sáng hôm sau:

Khi cả ba người nó , anh và Thế Anh đã thức dậy từ sớm để chuẩn bị đi học thì Tử Linh vừa mới ngủ dậy sau trận hành hạ Thế Anh tối hôm qua.Đang ngồi tại phòng ăn,Tử Linh vừa đi xuống vừa xoa thái dương nói:

-aìzz,nhức đầu quá!! Này mấy người, hôm nay thầy bảo nghỉ, thầy có việc bận!

Thế Anh đứng dậy bước tới xoa đầu cô nói:

-việc gì?

Chả hiểu sao mà cô nói ra câu khiến tụi nó thật khó đỡ,chắc tại uống nhiều quá hôm qua nên giờ thế này đây:

-Thầy đi đẻ

Tụi nó đồng thanh:

-HAAAẢ???!

-Ý lộn, đầu hơi nhức nên nói nhầm. Thầy cho vợ thầy đi đẻ, nghe lớp trưởng gọi bảo thế! Ahihi!!

Nó đứng dậy bước ra phòng khách nói:

-tốt, đi xem tivi cái đã!

Thấy mọi người đứng dậy hết, anh cũng đứng dậy ra phòng khách.Cả bọn đang xem phim vui vẻ thì chợt trong tivi có đoạn diễn :

*Diễn viên trong tivi:

DV nữ: Tại sao anh cứ mãi làm em bị tổn thương rồi giờ lại đem tới cho em những điều như thể anh từ trước tới giờ luôn quan tâm em vậy?

DV nam: anh ...anh xin lỗi, nhưng anh yêu em mất rồi!

DV nữ: kể từ lúc em biết anh chưa có tình cảm đặc biệt gì với em thì thứ tình cảm đó em đã vứt bỏ nó rồi. Xin anh,đừng làm tổn thương em xong lại nói yêu em nữa, emm đã mệt lắm rồi!

DV nam: tin anh đi, lần này không phải là đùa giỡn, là thật đấy!

DV nữ: em..không thể.

Nghe tới đây tim nó bỗng đập nhanh hơn liền định với lấy điều khiển để chuyển kênh nhưng đúng lúc đó Phong cũng với lấy. Hai người tay chạm tay. Thật ra khi nãy anh xem cũng cảm thấy khó chịu trong lòng như kiểu bị ai đó bắt quả tang suy nghĩ trong anh vậy. Tim nó giờ còn đập nhanh hơn khi nãy, không biết mình phải làm gì nên nó chạy một mạch lên phòng. Tử Linh và Thế Anh thấy vậy thì quay ra hỏi:

-Sao vậy?

-Không ..có gì! Anh cũng về phòng đây!

Nói rồi anh về phòng. Chỉ còn hai người họ, đồng thanh:

-Phim hay mà về phòng chi vậy?!

-Sao bắt chước người khác!-Cô bực mình.

-Ai trước hả?

-Cậu!

-Sao ?!

-Đồ Điên!!!

-Nói ai hả?

Nói rồi Thế Anh ghé sát mặt mình với cô:

-c..ậu...muốn..làm gì!?

-Sao hả nói lại câu khi nãy thử xem?!

-Không !!!

Tử Linh đẩy Thế Anh ra rồi bỏ chạy. Mặt cô bắt đầu đỏ như gấc. Thế Anh hả dạ cười lăn lốc trên ghế sofa .

---ta là dải phân cách--------

11h đêm:

Phòng nó:

-aizz, đói quá! Xuống bếp coi thử!

Nó rón rén mở cửa ra lần theo thành cầu thang mà đi bởi mọi ng giờ này cũng đã đi ngủ hết rồi , nó không muốn quấy rầy nên không bật điện nhà. Với cả, nó mắc chứng hay tưởng tượng ra những thứ linh tinh dọa mình.

Đang lục tìm đồ ăn trong tủ lạnh thì bỗng nhiên có tay ai đó đặt lên vai nó, tưởng ma nên nó cứ ú ớ không thành câu rồi xuay người bỏ chạy. Ai ngờ , vừa xoay người thì nó bị trượt phải thứ gì đó trơn trơn làm nó ngã toạch một cái:

-A!

Chân của nó đạp vào cái gì đó cứng cứng rồi nó cảm nhận được hình như ai đó đang ôm mình, toan hét lên thì nó bị ai đó bịt mồm:

-Đừng, là tôi,Phong đây! Cậu đừng hét!

Biết là Phong nên nó thôi không hét mà nói nhỏ:

-Cậu làm gì ở đây??

-Tôi đói nên xuống bếp, thì thấy bóng người cậu ,định hỏi ai ngờ...

-Tôi cũng..thế!

Nó cuối cùng cũng đỡ sợ nhưng gì thế này!?Phong đang làm gì vậy. Nó ấp úng:

-ờ...ừm..cậu...c..ó...thể đứng dậy và đừng gần thế này được không?

-À, được. Xin lỗi!

Nói rồi cả hai người đều đứng dậy :

-Cậu không sao chứ?-nó

-không sao.

Dưới màn đêm tối nó không thể nhìn thấy gì nên nó lại vấp vào chân ghế may mà phong kéo lại nếu không chắc nó thảm khốc lắm!Nhưng lần này khác là nó nằm đè lên anh , cả hai ngã xuống nền. Khoảng cách giữa hai người rất gần nhau. Ánh trăng xen qua ô cửa chiếu vào khuôn mặt anh làm nó có thể nhìn rõ khuôn mặt ấy nhất có. Hai trái tim bắt đầu bị lỗi nhịp vì đối phương. Ánh mắt nó chợt nhìn xuống đôi môi kia và rồi ý nghĩ cứ thúc đẩy nó chạm tới đôi môi ấy. 5cm...2cm..

-Dừng lại.

Anh vừa nói vừa ngoảnh mặt ra chỗ khác, nó chợt khựng lại trước câu nói và hành động của anh.Nó lấy răng cắn vào môi mình rồi tự đứng dậy xoay người đi nói:

-Xin lỗi,mình khờ quá!!

Nó nở nụ cười chua xót tự an ủi chính mình rồi bỏ về phòng.

Giờ nó vẫn chưa thấy được nhưng khi nãy anh cảm nhận được có giọt nước rơi xuống trán anh ngay sau khi anh nói " Dừng lại " .

-ừ, cậu ......khờ quá,khờ khi vẫn cứ rơi nước mắt vì tôi.......chứ.... không phải chuyện đó.

*Mày điên rồi, cái ý nghĩ nông cạn khi mày hôn cậu ấy là không thể!!! Thấy không, đáp lại chỉ là sự vô cảm đó .Vậy mà mày còn tưởng cái quan tâm ngày hôm qua đó...đó là khi cậu ấy đã có tình cảm với mày!! Lưu Thiên Ân,mày đừng nên có ý nghĩ nào dại dột nữa. Sẽ không có được gì đâu! Cậu ta còn hai người con gái kia và nhất là Tố Vi. Cậu ấy yêu Tố Vi nhiều tới nhường nào, hiểu cô ấy tới bao nhiêu mày còn chưa rõ sao?! Còn mày thì một chút cũng không bằng cô ấy.*Nó khóc to hơn khi càng nghĩ vậy.

*Tôi yêu em nên càng không thể để em yêu tôi,gần gũi quá với tôi bởi tôi sợ..sợ em không được an toàn .*anh

-------end chap11-----•