Tử Linh vừa giận vừa bực mình bước tới chỗ bọn họ nói:
-Thế Anh, cô ta bị gì vậy?
Không để ý tới lời nó nói, Thế Anh vẫn lo cho Hương Diễm. Cô cố lấy lại giọng khá bình tĩnh mà nói:
-Thế Anh à....?
-THẾ ANH!!!
Cô hết chịu nổi nên hét lớn làm cậu giật cả mình nhưng vẫn giả mặt ngây ngô:
-Hả? Sao cậu bảo đi có chút việc mà không đi đi?
Cô cố lấy bình tĩnh rồi chỉ sang phía Hương Diễm:
-Cô ta,.. Sao cậu phải lo cho cô ta hả?
-À, hương diễm bị ngã trật chân chảy máu nên tôi đỡ lên.
Hương diễm lúc này mới chịu lên tiếng:
-A, chẳng phải Tử Linh tiểu thư sao?
Cô khẽ nhếch môi:
-Ừ, coi như chúng ta oan gia ngõ hẹp nhỉ?
Thế Anh không hiểu liền chen vào:
-hai người quen nhau sao?!
-Quen chứ anh, thôi em đau lắm, cần đi khám gấp này!-Hương diễm khoác vai cậu nói.
Thế Anh cũng không đành lòng nên nói Tử linh có việc thì đi còn cậu phải đưa Hương Diễm đi khám.
-Hương Diễm sao? Có vẻ thân mật đấy.
-Tôi không có thời gian giải thích với cậu. Hương diễm, đi thôi.
Nói rồi cậu đỡ Hương Diễm ra xe mình. Nhìn họ như vậy, cô cũng chẳng hiểu nổi mình nữa, vừa bực vừa có chút gì đó dỗi hờn với Thế Anh.
Cô không muốn họ đi cùng nhau chút nào:
-Thế Anh! Tôi muốn về , cậu mau đưa tôi về đi!-Cô cố kiếm lí do để giữ Thế Anh lại nhưng ai ngờ .....
-Tôi có việc rồi. Cậu tự đi.
Chưa kịp nghe cô nói thêm thì cậu đỡ đưa Hương diễm lên xe.
Cô tức giận giẫm chân thật mạnh xuống đường, bởi chân đi giày cao gót nên khi nãy giẫm mạnh như vậy mà không để ý có viên đá ở dưới và rồi...
-Á!
Chân cô hình như trật khớp rồi.
-Thế Anh, chân tôi đau quá không đứng lên được!!! Thế Anh!!!!! Cậu.....đang nghĩ gì vậy........hic..
Không biết là cậu không nghe thấy hay đang cố phớt lờ mà quan tâm lo lắng cho Hương diễm kia rồi chẳng thèm ngó ngàng tới lời cô nói hay không đây.
Cảm giác tim đang đau nhói khiến cô thật khó chịu. Cô bắt đầu đứng lên nhưng ai ngờ đế giày bị bung ra nên không còn cách nào khác phải bỏ nó đi thôi. Toan định bắt taxi ai ngờ cô lại đãng trí như vậy, cả chiếc ví lẫn điện thoại đều bỏ quên trên xe Thế Anh. Giờ thì cô biết phải làm sao đây??! Không ngờ một đại tiểu thư con nhà danh giá như cô mà cũng phải có ngày thê thảm như hôm nay.
Tử Linh lết từng bước nặng nề trên con đường mùa thu selạnh. Bỗng có cánh tay kéo cô dồn vào góc tường.
-Á, ai vậy?
- đi đâu vào buổi đêm tối này vậy ?
Hắn ta mỉm cười với cô, sợ nhất là gặp phải loại dê già biến thái.
-Anh định làm gì chứ, tránh...tránh ra!
Đáp lại câu hỏi của cô là câu trả lời ngạc nhiên nhất của hắn.
-Chẳng gì cả?
Bỗng nhiên hắn ta cúi xuống, khẽ nói:
-Em ngồi lên đùi tôi đi.
Cô trợn tròn mắt đáp trả làm hắn cũng phải bật cười:
-Tôi nói rồi, sẽ không làm gì em đâu.
Cô tuy vẫn sợ nhưng vẫn e dè ngồi xuống. Bởi chỗ này đâu có ghế nên hắn đã ngồi xổm , một chân hơi chếch lên bảo cô ngồi. Và rồi hắn từ từ cầm lấy cổ chân khi nãy bị trật của cô mà lắc nhẹ một cái. Cô khẽ "A" một tiếng rồi im bặt.
.Hành động của hắn lúc này khiến cô thật khó hiểu, hắn là ai? Tốt đến thế à?
-Tôi quen anh sao?
-Quen, quen từ rất lâu rồi.
Nói rồi hắn bế bổng cô lên bước tới chỗ xe mình rồi mở cửa đặt cô vào trong. Mặc cho cô giãy giụa đòi ra ngoài nhưng anh vẫn cố nhét được người con gái này vào trong. Mãi mới yên vị được , hắn ta thở dài nhìn cô:
-Em vẫn bướng nhỉ?
Cô nhăn mày:
-Hứ, anh tên gì? Tự nhiên tốt với tôi làm gì?
-Nhà em ở đâu?
-Một câu trả lời được thốt ra nhưng chẳng có gì liên quan.Tôi ở.......
Hắn ta chỉ nhếch môi rồi tập trung vào lái xe. Còn cô thì không biết từ lúc nào đã ngủ ngay trên xe người lạ này.
*Trong lúc đó, tại nhà:
-Mau ngồi xuống thay bông đi!
Phong vừa quát vừa đẩy nó ngồi xuống ghế nhưng khổ nỗi nó không chịu. Cả ngày hôm nay không biết bao nhiêu lần anh phải mệt mỏi đi theo hầu hạ vết thương cho nó nữa. Giờ mồ hôi đã thấm ướt hết lưng áo, anh cũng phải phát bực. Nó luôn kiếm ra đủ trò phá anh.
Nào là:
-Này, chân tôi đau , lấy hộ cái điều khiển TV bên kia với!
Mặc dù cái điều khiển chỉ cách nó có 1m nhưng nó muốn hành anh từ trong bếp ra lấy hộ.
Chưa hết, anh đang lau sàn thì...
-Này, mắt cậu để đâu đấy, chỗ đó còn bẩn kìa!
-Giỏi thì lau đi!
Những lúc thế này nó lại viện cớ:
-Chân tôi....đau lắm!
-Cậu....
Nhìn thấy Phong không nói thành câu, nó sao mà thấy vui lắm cơ. Đã những tháng ngày anh hành nó bây giờ nó chỉ làm lại thôi mà.
Đến lúc thay bông thì..
-Tôi không muốn thay.-Nó cố mạnh miệng nói.
-Nhiễm trùng đấy.
-Không!
-Ngồi xuống!
-Không!
-Ngồi xuống!
-Không!
.......
Hết kiên nhẫn với nó, anh đẩy mạnh nó ngồi xuống sa-lon rồi tóm chặt chân nó tránh để nó lại giãy giụa, đứng dậy cản trở việc của anh.
Nhưng mà vẫn không bằng cái miệng hay kêu ca của nó:
-Không thích, này!!
-Ngồi im đi.
-Á, đau lắm!
Anh bỗng dừng hoạt động , ngẩng mặt lên nhìn nó:
-Sao lúc mới bị thương thì không kêu la đi.
Nó vẫn gân cổ lên:
-Đó gọi là kiên cường chịu đựng hiểu không?
Anh trong chốc lát bật cười rồi cúi xuống tháo chiếc bông băng đang dính vào vết thương đẫm máu của nó rồi nói:
-Ừ, kiên cường chịu đựng.
Thấy anh cười nó hơi bực:
-Cười gì chứ?
-Không.
Ngẫm nghĩ một lúc nó lại lên tiếng nhưng có chút không được tự nhiên:
-Này, hôm nay như vậy.....có phải.....càng ngày tôi càng gây phiền cho cậu nhỉ?
-Cuối cùng cũng xong.Tôi lên phòng học đây, cậu ngồi đây nhớ cẩn thận với vết thương. Cần gì cứ nói.
Thấy anh có vẻ muốn lờ đi câu hỏi của nó, tự dưng lòng cảm thấy thẹn. Nó bặm môi cúi gằm xuống:
-Ồ, biết òi.
Nó như vậy thật khiến anh không đành lòng:
-Không thấy phiền.
-Hả?
Chỉ nói có thế anh liền bỏ về phòng trong khi nó đang ngây người trước câu nói vừa rồi.Phong nói không thấy phiền sao?
--------Dải phân cách-----
Sau khi Thế Anh đưa Hương Diễm đi bác sĩ thì liền quay về nhà thật nhanh vì anh sợ giờ này Tử Linh chưa về tới nhà bởi khi nãy vào xe anh mới nhìn thấy ví và điện thoại của cô trên xe. Quãng đường về nhà cũng rất xa, đã thế còn phải đi bộ. Cậu sợ người con gái ấy sẽ gặp bất chắc.
Nhưng ngược lại với cậu nghĩ, vừa về tới nhà đập vào mắt cậu là trước cổng đang có một chiếc xe hơi màu trắng đậu ở đó. Cửa xe mở , một người con trai khác đang bế Tử Linh bước ra.
*Đáng ghét* cậu thầm nghĩ rồi bước xuống xe chạy tới chỗ họ :
-Anh là ai?Sao tự dưng bế người yêu tôi?
Hắn ta nhăn mày nói:
-Người yêu?
-Phải!
Thế anh trả lời chắc nịch khiến người đối diện hơi ngạc nhiên.
-Giờ thì mau trả cô ấy lại cho tôi!Mà...cô ấy ngủ sao!
Hắn ta chỉ "ừ" rồi trao người con gái đang say giấc trong tay mình cho Thế Anh sau đó liền bỏ đi.
*Em có người yêu rồi sao?*Hắn ta buồn bã.
Thế Anh bế Tử Linh vào trong nhà rồi lên phòng cô , bỏ qua câu hỏi của nó"Hai người về rồi, Tử Linh sao thế!?"
Đặt Tử linh xuống giừơng , Thế Anh vừa tắt đèn rồi về phòng mình. Vừa đi vừa nghĩ" Anh ta là gì với cậu?"