Mưa ngày càng lớn nhưng cửa phòng nó còn không thèm đóng vào. Những hạt mưa vắt vẻo xiên qua nhau không xác định, chẳng biết nó đã ngồi ở đây được khoảng một tiếng chưa? Khuôn mặt nó giờ đây bị mưa làm cho ướt hết, mưa rơi lả tả, mưa như tát vào da mặt khiến người ta rất rát. Chỉ có mình nó mới cảm nhận được, những giọt nước trên mặt có vị mặn như muối. Đôi mắt vì đau rát mà khẽ nhíu lại một cách nặng nề. Cứ như vậy, cửa sổ mở, nó ngồi đó ...1tiếng....2tiếng..cho tới lúc mưa ngớt hẳn nó mới giật mình thoát khỏi sự mệt mỏi , trầm tư trong mình mà đứng dậy bước loạng choạng vào nhà tắm.
Ngâm mình một lúc trong bồn , nó cũng bắt đầu vơi bớt đi những gì đang vướng bận khi nãy. Mặc chiếc áo tay lửng cùng chiếc quần đùi với tông màu đen trắng, nó toan bước ra ngoài. Bỗng nhiên nó như nhớ ra điều gì đó, tay đang nắm hờ vào chiếc nắm cửa chợt dừng lại. Nó cố nhắm mắt lấy lại bình tĩnh rồi mỉm cười đi ra như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bước đến cầu thang, phả vào mũi nó là mùi thơm của thức ăn, cái này chỉ có thể là Tử Linh. Cô đã về từ bao giờ?
Nhẹ bước xuống nhà, nhìn thấy Tố Vi cùng Phong trông có gì đó lạ lẫm, hai người không ai nói với ai câu gì, không khí có vẻ rất ngột ngạt. Phong ngước lên nhìn nó, miệng nó hơi nhếch lên coi như đã cười đáp lại. Tố Vi mỉa mai:
-Nên xem lại bản thân trong khi chẳng có gì gọi là ưu điểm khiến người khác thích đi nhé!
-Tố Vi!-Anh có chút tức giận nhìn cô.
-Anh....
-Tôi không biết tại sao cậu nói vậy nhưng nếu ý muốn nói tôi, vậy thì tôi xin trả lời. Phải, tôi không có ưu điểm nào tốt bằng cậu nhưng tôi hơn cậu ở chỗ là lòng đố kị của tôi nó rất ít! Tôi vào bếp , hai người ngồi đây nói chuyện!
-Cậu....
Vừa đi nó vừa nghe tiếng nói không nên lời của Tố Vi nhưng nó sẽ không quan tâm tới việc đó bởi nó không muốn suy nghĩ thêm nữa, đã đau đầu lắm rồi không phải sao?
Nó quyết định đi vào trong bếp đầy hương vị tình cảm của đôi trai gái đang yêu nhau kia.
-Vk cho anh ăn miếng xem nào!
Thế Anh vòng tay qua eo cô với khuôn mặt gian xảo.
-Đi ra ngoài, muốn chết hả?
Thế Anh càng lúc càng ôm chặt tới Tử Linh nói:
-Vk nấu ăn giỏi như vậy mà không cho anh thử sao?
-Đừng có nói nhảm, lúc trước ngày nào ck chả ăn cơm vk nấu!
-Lúc trước, bây giờ khác, đi nào, đút cho anh!
.
.
.
Nó khẽ ho khan một tiếng, hai người họ bất ngờ nhảy thót ra, da mặt cũng bắt đầu nóng lên.
-Hai người đừng diễn phim tình cảm ở đây nữa, ớn lắm đấy! Hì.
Tử Linh khẽ lườm Thế Anh một cái rồi quay ra cười:
-Aha, sao cậu giờ mới xuống, lúc về thấy phòng khóa trong nên mình nghĩ cậu không muốn ai quấy rầy nên không gọi.
-Đúng, đúng đấy!
-Ừ.Có cần mình giúp gì không?
-Không cần đâu hì hì.À mà mấy chậu hoa ngoài kia cậu mau đem nó ra ngoài trời đi, nắng rồi ấy.
Tử Linh vừa chăm chú vào việc nấu ăn vừa nói. Nó vừa nghe xong liền bỏ ra sau khuôn viên nhà.
Nhìn mấy hoa nhỏ nhỏ xinh xinh nào là hoa hồng, hoa tú cầu, hoa hướng dương tâm hồn nó bỗng vui vẻ hơn nhiều. Bàn tay khẽ lướt nhẹ qua từng cánh hoa, vài giọt nước vẫn còn đọng trên hoa do va chạm mà trượt xuống nhẹ nhàng.
-Chúng mày đẹp thật đấy!
-Cảm thấy ghen tị sao?
Tố Vi không biết từ đâu , đến từ bao giờ đã đứng trước mặt nó.
-Nếu tôi nói đó không phải ghen tị mà là thán phục thì sao?
Cô nhếch môi, hai vai nhô lên , kiêu kì nói:
-Tùy! Cậu có biết tôi theo cậu ra đây làm gì không?
-Không biết và đúng hơn là tôi không muốn biết!
Nó vừa nói vừa cúi người ôm chậu hoa ra ngoài.
-Tôi đã nói cậu tránh xa Phong ra tại sao cậu không làm hả?
-Tôi vẫn giữ khoảng cách, còn cậu thì sao? Chẳng vì lí do gì mà cứ kiếm chuyện với tôi? Cậu đã khác so với hình ảnh của Tố Vi lần đầu tôi gặp rồi!
Tố Vi tức giận bước tới ngáng chân nó. Cả người nó không vững liền ngã về phía trước, chậu hoa cũng theo đó mà đổ xuống . Bởi mới mưa xong nên đất ngoài vườn còn rất ẩm ướt, đống bùn lầy lấm lem khắp người nó. Bộ quần áo mới thay mà đã bẩn, đáng chết! Tố Vi sao lại muốn thử tính kiên nhẫn của nó bằng cách này chứ?!
Thấy nó như vậy, trong lòng cô có chút hối lỗi nhưng lòng ghen tức vẫn đánh chiếm tâm hồn cô về một hình ảnh Tố Vi khá độc địa.
-Nhớ cho tôi, cậu đừng bao giờ nghĩ mình có thể thắng tôi!
Mắt nó đã có in thoáng một màn sương mờ, cánh tay nó có rát rát khi vừa nãy sượt phải viên đá. Hơi cựa mình đứng dậy, nó phủi tay bị đau rồi chỉ thẳng vào mặt Tố Vi, ánh mắt đầy lửa giận vô cùng sắc sảo :
-Nếu đã như vậy, tôi chính thức nói cho cậu biết! Tôi sẽ không nhường cậu nữa đâu. Kể từ giờ, Thiên Ân này bắt đầu giành lại Thành Phong từ tay cậu!! Tôi thề đấy!!!
Nói xong nó bỏ vào trong nhà còn Tố Vi thì đang đứng ngây ngốc như tượng. Cô không tin vào mắt mình bởi hình ảnh lúc tức giận của nó thật đáng sợ. Cứ như nó sinh ra để dọa người vậy.
-Sao...sao....cậu ta...lại đáng sợ vậy?
Nó trừng mắt nhìn Tố Vi rồi đi thẳng vào trong nhà.