Cứ thế, đôi chân nó cứ mãi lẽo đẽo theo anh tới trường. Chuyện gì đang cố xảy ra trước mắt nó đây?
-Phong, anh có thích nó không? Em khổ sở lắm mới tìm được nó ấy!
Nó và anh vừa bước vào cửa lớp đã nghe thấy tiếng của Tố Vi . Nhưng câu nói này của cô thật khiến nó bất ngờ, gì mà có thích không? Khổ sở mới tìm được? Ý là muốn chỉ cái gì nhỉ? Chưa kịp định hình thì mọi chuyện cũng bắt đầu bày ra trước mắt nó ngày một rõ ràng.
Tố Vi nắm tay anh giơ lên rồi đá đểu qua nó:
-Đẹp chứ? Quà mình tặng anh ấy hôm qua đấy?
Nó có chút cứng đờ lại, mọi mạch máu như không được lưu thông nữa thì phải! Chuyện này....sao lại như vậy? Đôi môi nhỏ không biết nói gì cho xong mà chỉ ậm ừ cho qua.
-Cái đó....của Tố Vi?
Nó cố lảng đi câu hỏi của Tố Vi mà dùng ánh mắt đầy nghi vấn nhìn Phong nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của anh . Điều này chỉ càng làm cho ý kiến kia của nó là hoàn toàn đúng.
Thấy khuôn mặt cứ ngơ ra của nó khiến Tố Vi thêm phần nào thích thú:
-Sao? Ngạc nhiên hả? Của mình mua mà! Chính vì mình tặng mà anh ấy mới ....
Chưa kịp nói hết thì Phong đã lách qua hai người một cách thờ ơ. Tố Vi thì cảm thấy chuyện này rất bình thường liền nhún vai rồi cười thỏa mãn quay đi.
Cả một tiết học nó cứ mãi gục mặt xuống bàn. Trì An ngồi bên cạnh gọi nó liên hồi nhưng nó vẫn không chút gì gọi là phản ứng nhẹ. Mỗi lúc thầy giáo đọc lấp lửng vài chỗ là y như rằng, bên tai cậu lại có tiếng nấc nhỏ. Ai không biết thì còn tưởng âm thanh kì quái nào phát ra không ấy. Nếu đoán không lầm thì...cô bạn gái bên cạnh mình đang khóc. Nghĩ tới việc này càng khiến lòng cậu thêm khó chịu hơn. Rất muốn hỏi rằng đã có chuyện gì xảy ra với nó nhưng cứ gục mặt như vậy thì cậu biết làm gì đây?
.
.
.
Tại một góc suy nghĩ nào đó...
Cậu là đồ tồi! Tôi ghét cậu! Đồ thần kinh! Đồ tâm thần! Đồ hai mặt!
Phải, là nó đấy! Nó đã chán ghét những biểu hiện trên mặt anh rồi! Nó ghét lắm đấy!
Trước đây còn mới quan tâm nó,lo lắng cho nó sao giờ bỗng chốc đã thành ra thế này. Nó thừa nhận, nó luôn bị khuất phục trước sự ấm áp đó nhưng không có nghĩa anh muốn trở mặt là được. Nói muốn được nó tặng quà thì nó liền tặng nhưng tại sao không dùng đồ nó mua. Hai chiếc đồng hồ, hai người con gái? Cuối cùng thì vẫn là Tố Vi, nó chả lẽ không xứng sao? Ích kỉ, nó đã ích kỉ trong tình yêu vào những khoảnh khắc như thế này. Cũng chỉ vì nó đã yêu, yêu một người mà nó còn chưa xác định được trái tim người ấy có giành cho nó chút nào không?
Vẫn luôn tự biết rằng cơ hội chỉ đến có một lần để ta thực hiện nhưng với nó , cơ hội chưa từng một lần nào có được. Mọi thứ đều là hư vô.
.**********bay nhanh nào*********
-Trả lại.....trả cho tôi chiếc đồng hồ được không?
Nó ấp úng đứng trước cửa phòng của anh đòi trả đồ.
Đôi lòng mày hơi nhíu lại, anh khó hiểu :
-đồng hồ? Cái nào?
-Cái....giống cái này..*chỉ chỉ* nếu đã có cái ý nghĩa hơn rồi thì hãy trả lại cái vô nghĩa kia cho tôi!
Nó lấy hết cản đảm đứng trước anh nói chuyện rành mạch nhất có thể.
-Ý và vô nghĩa nào?
Nhưng đáp lại sự lúng túng của nó là thái độ thản nhiên của anh khiến nó lập tức muốn hộc máu ra mà chết.
- Quà sinh nhật hôm qua tôi đã để nó trên bàn của cậu....mau trả cho tôi!
Nó dứt khoát chìa tay ra hiệu muốn được lấy lại hộp quà ngu xuẩn kia của nó.
-Không thấy ?
-Gì?*mắt chữ Ô mồm chữ A, nó vẫn còn chưa hết kinh ngạc nha*
Đang định nói tiếp thì đập vào mắt nó nó là cánh cửa phẳng đáng hờn. Giây phút này nó khóc không ra nước mắt, cả người dán lưng vào cửa mà trượt xuống.
-Trả cho tôi không được sao?....cậu cũng có cần nó đâu.....
Bỗng nhiên cửa bị giật lại ra sau làm cả người nó theo đó mà ngã nằm luôn dưới sàn. Nửa người trên ở trong phòng anh còn nửa người dưới theo cách ngồi xổm khi nãy của nó mà vẫn còn ở bên ngoài.
-để ở đâu?
-Hả?*hai mắt nó tròn xoe ngây ngốc nhìn anh đang đứng cao ngất ngưởng trước mặt*chẳng phải nói rồi sao.....
Nhìn nó vậy anh thật muốn cốc vào đầu nó một cái cho tỉnh táo hơn hộ anh cái chứ bộ dạng thế này.... Thật...cười khổ!
Anh hơi cúi thấp người xuống nắm chắc lấy hai vai nó kéo lên rồi đóng cửa lại.
-Rồi....nếu như cậu có tặng tôi thì giờ tìm đi!
- tôi...tôi để trên bàn....cậu không thấy thì ai chứ còn hỏi nữa...rõ ràng....*nó không phục cố bèo nhèo*
-Vậy....ra ngoài đi!!!
Anh liên tục thay đổi nhanh như chong chóng, lúc bảo nó tìm giờ lại bảo nó đi ra? Hứ, chả thèm! Đồ hai mặt!
30´ sau:
*tít tít*
Nó đang buồn não bây giờ ai lại còn tâm trạng nhắn tin nữa đây!
*Sang phòng tôi, sẽ trả lại nó*
Có chút kinh ngạc nhưng vẫn làm theo yêu cầu này. Chỉ có điều, PHÒNG NGAY SÁT NHAU SAO KHÔNG SANG TRẢ MÀ PHẢI NHẮN TIN CHỨ??!!!
Đứng trước cửa, nó tùy tiện bước vào rồi ngay trước mặt anh ba mặt một lời:
-Đưa đây!
Tay cầm chiếc hộp nhỏ của anh đưa lên cao nhất có thể tới nỗi nó không tài nào với tới được.
-Cậu đã tặng cho tôi rồi?
Trở mặt, lại trở mặt! Nó bắt đầu giận dỗi, giọng cũng bắt đầu hờn trách:
-Giữ hai cái giống nhau để buôn cổ vật hả?
-Không đến nỗi thế, giữ một cái, đeo một cái!
Vẫn cái giọng ấy, cái giọng giễu cợt mà lạnh lùng của anh không biết đã khiến nó tổn thương bao nhiêu lần nữa.
- không thích thế! Trả đây!
Nó cứ nhảy lên để với lấy chiếc hộp trong tay anh nhưng tại chiều cao vẫn còn hạn hẹp nên số phận đành giúp nó lúc khác thôi.
-Aaaá!
*Rầm...*
????????
Nó cảm nhận như mình vừa rớt từ trên trời xuống cái gì đó rất mềm lại còn ấm nữa. Khoan đã! Đùa sao? Nó....Phong....đang nằm đè lên nhau. Giật mình khỏi mộng, nó vội vàng đứng dậy rồi gãi gãi đầu.
Anh cũng từ từ đứng dậy sau khi bị quả tạ rơi trúng:
-Này, lại tăng cân hả?
Câu hỏi thực tế thêm chút độc địa của anh lầm nó giận đỏ mặt tía tai không nói thêm được câu gì.
-Cậu.....
-A, không có gì! Trả lại cho cậu.
-Hứ!
Toan bước đi thì nó đột nhiên bị anh kéo lại và ghé sát nói:
-Chúng ta....giả làm người yêu một ngày nhé?
Khuôn mặt nó bỗng chốc trở nên ngây ngốc khó tả. Chuyện gì thế? Nó có nghe lầm không?
Nhưng dù sao....cái chữ mà nó muốn bỏ đi nhất chính là “giả” . Thế nào là giả!? Giả vờ thì có ích gì?
-Cậu...
-Một ngày thôi... Mai là chủ nhật...
-Ư-ừm.
Có vẻ hơi lấp lửng sau câu trả lời của nó nhưng như vậy cũng coi như đã đồng ý. Dù sao một ngày còn hơn chưa bao giờ thực hiện được mà. Nó đồng ý, nó đã chấp thuận.