Nó vừa nói vừa dùng sức đóng cửa nhưng dù mạnh thế nào cũng không nhanh bằng Phong.
-A, đau đau!!
Biết mình đã làm Phong bị thương, nó giật mình vội vàng buông tay ra:
- Phong có sao không? Để tớ....
Nhận ra câu nói vừa rồi quá thân thiết, may mà Phong không nhận ra, anh nhanh hơn liền lách qua người nó vào phòng ngồi xuống ghế:
-Này! Tốt nghiệp rồi mà cậu còn định làm gì thế?Khuya lắm ấy.
-Hử, không có.
Vừa trả lời nó vừa bước đến bên kệ tủ lấy hộp thuốc và chút băng cá nhân mang ra và đứng trước mặt Phong. Dùng hết can đảm thì nó mới dám mở lời quan tâm với anh, nó sợ sự quan tâm này sẽ bị gạt bỏ như hai năm trước lắm.
-Gì thế? *thấy hành động lạ của nó, anh nhướn mày hỏi*
Bỏ qua câu hỏi đó, nó cầm lấy tay của anh rồi dùng thuốc bôi qua và băng lại:
-Khi nãy đóng cửa kẹp trúng tay cậu, xin lỗi.
-Aha, không sao.À, cậu định vào trường gì?* vừa nói vừa mân mê vết thương khi nãy*
Không biết phải trả lời ra sao, nó ấp úng:
-Không....không biết.
-Ừ, ba tôi cần tôi về công ty của mình quản lí nữa nên... Ông ấy còn nói....sẽ đồng ý để tôi và Tố Vi quen nhau... Cái định ước hôn nhân với nhà họ Hạ đã hủy...Cậu..
Vừa nói anh vừa để ý tới sắc mặt của nó. Nghĩ tới việc nó sẽ khóc, sẽ đẩy anh ra khỏi cửa và hét lớn, kêu ca, giận dỗi anh nhưng...anh đã lầm. Trông nó lúc này vui hơn bao giờ hết thì có.
-Haha, sướng nhất hai người rồi nhé!!
-Cậu...bị sao không?
Nó khẽ lườm nhẹ anh:
-Đúng là..sao là sao? Hai người trải qua nhiều cản trở mãi mới về với nhau cơ mà. Vui lên, trên danh nghĩa là người bạn, tôi chúc hai người vui vẻ nhé!!
-Ừ..ừ... Cảm ơn. Tôi về phòng trước.
Nhìn bóng lưng kia quay đi, nó chợt cất lời:
-Khoan đã!!
Bước chân anh hơi chậm lại, nó vội vàng chạy đến vòng tay ôm lấy anh từ sau. Bất ngờ với hành động này của nó, anh toan xoay người lại sau thì đột nhiên nó buông tay đẩy anh ra rồi đóng cửa. Cái ôm đầu tiên của nó cũng là cái ôm cuối cùng giành cho Phong chưa đầy 10 giây. Tựa người lên cửa, cả người nó như không còn sức mà trượt xuống. Lúc này mặt nó đã ướt nhòe nước mắt. Khi nãy nếu để Phong quay lại thì chắc chắn nó sẽ bị phát hiện. Là nó đang khóc.
Nếu hỏi một người con gái: “ bạn có buồn không khi người bạn yêu lựa chọn người khác?”; “ Khi đó bạn đau không?” ;” Bạn có muốn níu giữ không”; “ Bạn có muốn khóc cho cạn nước mắt không?”
Nó sẽ gật đầu dứt khoát và hét lớn:“ Nỗi buồn ấy ai mà thấu, trái tim nhói đau lên từng đợt. Níu giữ? Liệu có được kết quả như mình mong muốn? Nước mắt nào có thể cạn được khi cứ nghĩ tới là lại có dòng chảy nóng từ hai bên khóe mắt?“.
Là nó cố cười lớn trước mặt Phong, là nó cố giả vờ vui vẻ trước lời nói đó, là nó đau nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường ép buộc mình phải chúc phúc cho người ấy. Giờ đây nó vẫn còn thấy được hơi ấm của Phong để lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy. Nhưng tim nó lại tỏ ra đau gấp bội, lồng ngực có thể bất chấp để nổ tung.
Vậy đấy, quan tâm vẫn là quantâm, yêu vẫn là yêu nhưng đau khổ vẫn là đau khổ!!
------------- DẢI PHÂN CÁCH-------------------------------------
7h sáng:
*Rầm..rầm!!
-Phong, tỉnh dậy mau!!!
Mới sớm ngày ra Thế Anh đã đập cửa uỳnh uỳnh, anh bực mình bước ra mở:
-Gì Thế?
-Mày còn không mau, Thiên Ân sắp đi du học rồi đấy!!
Anh giật mình khỏi cơn mê màng, cố dụi mắt nhìn Thế Anh:
-Mày...nói...nói...gì?
-Cậu ấy sắp phải lên máy bay rồi đấy, không nhanh tới sân bay thì....
Chưa để Thế Anh nói hết anh đã đóng sầm cửa làm vệ sinh cá nhân trong thời gian ngắn nhất có thể. Chạy thật nhanh ra xe, Tử Linh nhét vào tay anh lá thư nói:
-Đây là thứ cậu ấy gửi cho anh. Không phải em ích kỉ mà thực sự, người em muốn thành đôi với anh là Thiên Ân chứ không phải Tố Vi. Nếu anh quyết định khác thì....
Giật lá thư rồi mở cửa ngồi, anh cho kính thấp xuống và nói gấp:
-Anh sẽ đọc. Em yên tâm, anh sẽ cho mọi người cái kết trọn vẹn nhất!!!
Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh tới sân bay với vận tốc lớn nhất như thể không có không có gì ngăn cản được hướng đi của nó vậy.
Bức thư được mở ra, từng dòng chữ của nó như con dao đâm thẳng vào tim anh.
” Tạm biệt nhé! Gánh nặng của cậu đi đây. Rắc rối của cậu cũng đi đây^^Xin lỗi đã không nói trước cho cậu biết nhưng chắc nó đâu quan trọng với cậu đâu nhỉ? Trả lại bình yên cho cậu đấy, từ giờ về sau đừng nghĩ tới một đứa con gái như Ân nữa. PHONG PHONG, cho Ân lần cuối gọi tên cậu như thế được không? Chúc cậu với Tố Vi hạnh phúc nhé! Hạnh phúc của cậu mà, ai lại dám phá hỏng chứ? Ể? Sao Ân thấy mình đau quá, trái tim này đau quá?! Thôi đây, viết thế này ngắn quá nhưng Ân lại đau lắm. Viết nữa không chịu nổi! Ahihi. Chào cậu, Phong- người Ân yêu!!”
*Reng reng* Tố Vi gọi cho anh cũng đúng lúc thật.
-Alo.Anh cũng muốn gọi cho em đây. Tố Vi...anh...anh
-Em hiểu rồi, xin lỗi anh. Thiên Ân đã nói chuyện với em rồi. Và em cũng biết anh định nói gì mà. Em hiểu thế nào là chậm chạp. Là vì em bỏ đi trước, giờ quay lại cũng là lúc anh yêu cô gái khác. Hôm nay cô ấy chấp nhận ra đi để nhường chỗ cho em nhưng....em thấy mình thật ích kỉ. Em không bằng 1 phần của cô ấy mà.
-Tố Vi...
-Anh đừng nói gì hết, em sẽ không hối hận khi nói ra những lời này đâu! Thiên Ân sắp bay rồi, lời cuối em chỉ muốn anh thật nhanh nhận ra ai mới là người quan trọng với anh. Em không buồn khi kết quả là Thiên Ân đâu. Là em đã bỏ mất cơ hội trước. Chúc hai người sớm có thể bên nhau. Em sẽ không xen vào cuộc sống của anh nữa đâu!
-Cảm..cảm ơn em. Tố Vi.
*Tút..tút*
-Nhanh lên, mau tới sân bay, nhanh lên.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong hoàn hảo. Lúc này lòng anh đang rất vui, anh biết trời có mắt mà.
*Sân Bay TT*
Chạy khôg mục đính vào trong đại sảnh, ánh mắt anh dần quét nhanh bao trùm tất cả những con người nơi đây. Đột nhiên trong đầu lóe sáng lên ý tưởng. Anh chạy đến quầy thu mua vé. Khoan? Đến đó làm gì? Anh thậm chí còn không biết nó sẽ đi đâu, mấy giờ khởi hành cơ mà. Phải tìm nó kiểu gì đây? A! Quầy tiếp tân:
-Chị cho em hỏi, chuyến bay sáng nay có những chuyến nào ạ?
-À, có ba chuyến ra nước ngoài. Nhật, Nga, Đức. Em muốn hỏi chuyến nào?
Tâm trí rối bời không biết nói gì, anh bất lực cố hỏi thêm:
-Vậy, đã có chuyến nào bay chưa chị?
-Đi Nga thì đã bay cách đây 30 phút, Đức thì đã một tiếng trước rồi. Chỉ còn một chuyến nữa là...
-Vâng...vâng em cảm ơn chị!!
Chưa để chị tiếp tân nói xong anh đã bỏ đi tìm Thiên Ân. Chưa lúc nào khiến anh mong gặp được nó như lúc này. Cầu cho nó chưa lên máy bay, nếu không anh chẳng biết nên làm gì nữa. Mặc dù nó sẽ đi du học ở đâu anh còn không biết nhưng vẫn mong chờ đợi phút giây này. Phút giây anh biết nó vẫn còn ở đây để anh kéo về phía mình, nói nghìn câu xin lỗi.
” Chuyến Bay đến Nhật Bản Khởi Hành”
3
2
1....
Đôi chân anh thật sự hết sức rồi.
”Thiên Ân, đừng đi. Xin lỗi, quay lại đi. Tại sao cậu lại như vậy. Tôi lúc này rất cần sự hiện diện của cậu mà”
Tách....
Là anh đang rơi lệ sao? Phải, anh thực hối hận rồi. Chỉ cần nó quay lại thôi. Hi vọng vào những phút cuối của anh giờ đã thành hư vô như thế này sao?
-Này!!
Một bàn tay đặt lên vai anh từ sau.
-Thiên Ân?
-Ừ, sao hả? Con trai mà khóc! Eo, giống ái quá!
Chính là nó, nó không đi, nó không rời khỏi nơi này nữa. Bởi nó biết trốn tránh tình cảm của mình là điều mà nó không làm được.
Nhìn thấy nó, tim anh như sống lại. Anh im lặng nhìn sâu vào mắt nó rồi bỗng nhiên ôm chặt lấy nó.
-Làm gì thế, mọi người nhìn kìa.
-Mặc kệ họ đi, ở đây chỉ có tôi và cậu.
-Này.hâm à!
Bị nhiều ánh mắt xa lạ dò nhìn, da mặt nó cũng bắt đầu hồng đỏ lên vì ngượng.
-Tại sao lại không đi nữa?
-À, hả? Tại...tại tôi không thích đi...
Mới 10 phút trước đó nó đã lật lọng với ý nghĩ của mình. Nó chẳng thèm lên máy bay, nó muốn ở lại nơi đây. Ba mẹ nó nói đúng, đến nơi gọi là xứ xở hoa anh đào như Nhật Bản để học hỏi là việc rất tốt nhưng nó lại coi đó là cái cớ để trốn tránh. Liệu khi tới đó nó có ổn không?