Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi

Chương 7: Leo núi - Bài học sao?



Hôm nay lớp nó có tổ chức đi leo núi, nó thích lắm. Cái này nó đã muốn đi từ lâu rồi nhưng lại sợ không ai đi cùng. Giờ thì vui rồi , tụi nó đã chuẩn bị lên đường.

-Xuất phát thôi nào các bạn ơi!!!!

Chỗ ngồi được xếp như sau:

Tử Linh-Thế Anh( chí chóe nhau cho coi) *1*

Nó -Trì An*2*, anh-Lan Hồ *3*(gọi tắt nhé)

Tại chỗ 1:

-Này, ngồi xê ra nhanh!-Tử Linh bực dọc nói.

-Hết chỗ, thích ngồi gần đấy sao hả?

-có tin bản cô nương đây cho cái giày vào mồm không?!

-Nà, cho đi!

Thế anh vừa nói vừa cố chấp há miệng ra thử cô. Dù gì giày cũng đang đi ở chân , tháo ra để nhét vào mồm cái tên khùng này cũng mệt, cô đành không thèm nói chuyện với Thế Anh nữa, bực tức quay sang chỗ khác tỏ vẻ giận dỗi.

-Hứ!

-Ế, giận à.

-Không.

-Giận

-Không

-Giận

-không

-Giận....

.

.

,

Chỗ thứ2:

-Thiên Ân, có khát không, uống nước cam nhé!

Nó không thích ai làm phiền khi nó đang thỏa sức ngắm cảnh bên đường nên mặt nó cau có tùy tiện trả lời nhưng mắt vẫn dán vào khung cảnh bên ngoài:

-Không!Cảm ơn.

-Thiên Ân.

-Hử?

-Dạo này cậu có vẻ rất lạ!

-Lạ?!

-Đó, lúc nào cũng nói vắn tắt, trống không! Ít cười, chẳng giống ngày đầu mới gặp cậu!?

Nó quay lại nhìn thẳng vào mắt cậu ta mà nói:

-Mới gặp là của 1 năm gần đây, còn bây giờ là của 1 năm về trước. Hiểu chứ?

-Mình....

Nó nở nụ cười tươi nhất có thể:

-Hì...mình cười đó thấy không? Cười cũng cười rồi,xưng hô cũng không trống chủ vị ngữ rồi. Được chưa?!

-Mình thích cậu như vậy!

Nó bỗng liếc qua chỗ Phong rồi nói:

-Chỉ có cậu thích còn người đó cho dù mình làm gì thì cũng không thay đổi thái độ.

Lúc này ở chỗ 3:

-Phong, ăn cái này nhé, à hay ăn cái này đi. Anh phong!!!

Phong đang ngẩn ngơ thì cô ta gọi :

-Hả??

-Anh có nghe em nói gì không đấy!!

-Thực sự cậu đừng có xưng hô như vậy nữa!!? Cũng đừng lan tin lung tung với mọi người được không hả?!!

Thấy Phong lớn tiếng với mình, cô ta giả bộ khóc:

-Huhuhu, em..em mách bác gái.

Anh rất sợ cô ta lại nói bịa chuyện với mẹ anh , khiến anh và cô ta phải đính hôn thì sẽ hỏng. Thật ra, dù mới là học sinh lớp 11 nhưng hai nhà đã có hôn ước, họ muốn cho con cái đính hôn trước cho chắc nhưng anh vì không muốn nên đã kiếm cớ bảo 2 người phải tìm hiểu. Và đó cũng chính là lí do khiến anh ngày nào cũng bị cô ta bám lấy.

-Đừng lấy mẹ tôi ra làm cái chỗ dựa hiểu không . Ngồi im đi!!!

*anh tưởng anh làm vậy với em thì sẽ xong sao? Cứ chờ đấy, anh chỉ cần gần gũi với cô bạn đáng thương Thiên Ân kia thì dù có thêm 1 Tố Vi phải sống không bằng chết em cũng chẳng ngại đâu! Lần trước chỉ là cảnh cáo nhưng lại không thành, yên tâm trong chuyến đi này sẽ rất vui đấy. Mà sẽ càng vui hơn khi anh dám gần gũi với cô bạn đó, Phong à*

Cô giáo:tập hợp nào các em , chúng ta sẽ chia nhóm cùng nhau đi leo núi nhé!

......

.......

......

-Và cuối cùng là nhóm của Phong nhé! Gồm có Phong, Thiên Ân, Trì An, Lan Hồ, Thế Anh, Tử Linh. Chịu trách nhiệm là Phong đấy!

-Dạ,được rồi , nhóm mình có 6 người.......

Anh còn chưa nói xong thì Lan Hồ đã lên tiếng:

-Em đi cạnh anh nha! Rừng núi rậm rạp em sợ lắm!

Vừa nói cô ta vừa chạy tới ôm cánh tay của Phong.

-Hứ, sợ thì đi làm gì cho tốn chỗ!-Tử Linh bước tới châm biếm.

-Ý nói gì hả?

-Nói cô đấy đồ mặt dày.

-em ...được lắm! Em sẽ phải hối hận.

-Cô chưa phải chị dâu tôi mà gọi tôi là em, bằng tuổi nhau cả đấy!

-Được thôi!

Nói xong cô ta chạy sang một chỗ khác gọi điện cho ai đó.

Phong khẽ liếc nhìn tới ánh mắt có chút buồn của nó. Hai mắt đối nhau, nó liền lẩn tránh ánh mắt ấy quay sang nói với Trì An:

-Mình với cậu.

Bàn tay anh chợt nắm chặt lại như nắm đấm,cố dồn nén cơn tức giận vào đôi bàn tay. Tử linh chỉ biết đứng nhìn hai người một là anh họ, một là bạn thân . Cô cũng buồn theo nhìn tất cả mọi người đi trước rồi than thở:

-Haiizz! Vậy là chỉ còn mình.

Bất chợt Thế Anh từ phía sau chạy lên nắm tay cô kéo đi:

-Còn mình mà, đi thôi!

-Ế, bỏ tay ra, ai cần cậu chứ?! Này!! Này!!!

-Lặng yên đi!

Bực mình nhất là cứ đi được một chút là cái tên Thế Anh này lại rảnh rỗi đi ra cua gái. Giả nai tốt bụng với các bạn gái khác, cô nhìn mà muốn ói:

-Thế Anh, cậu rảnh quá nhỉ? Cậu đi cùng ai mà ra giúp cậu ấy vậy.

-Cậu tự đi một mình được cơ mà! Để mình giúp cậu ấy chút!

-Cậu ...cậu...thích thì đi cùng cậu ấy luôn đi!!

Nói xong, Tử Linh liền chạy đi trước . Bản thân cô cũng chẳng hiểu tại sao mình làm vậy nhưng thực sự cô thấy buồn khi Thế Anh cứ một chút lại dính tới các bạn gái.

-Cậu ấy sao vậy??! Mình làm gì sai! Lúc nào cũng vậy!

Cô vừa đi vừa chửi thầm cái tên Thế Anh đó:

-Tên mê gái đó thật đáng ghét! Chả lẽ mình không xinh được bằng mấy người đó sao? Chả lẽ cái danh hiệu hot girl đứng thứ 2 của trường mình vứt đi sao! Đáng ghét..ơ mình đang nghĩ cái gì thế này! Linh tinh quá ! Cứ như mình thích cậu ta không bằng! Hơ ...hơ..ưm.ả ôi a(Thả tôi ra)

Cô bỗng nhiên bị ai đó từ đằng sau tới chuốc thuốc mê. Cố giãy giụa nhưng vì có thuốc mê nên cô không thể làm gì được.

Chỗ bọn nó:

Leo núi lâu như vậy, chân nó cũng mỏi nhừ luôn . Vừa cua tay vừa mệt nói:

-Nghỉ..nghỉ chút! Hộc..hộc..

Lúc này Phong nghe thấy tiếng nói mất hơi của nó liền quay lại chạy tới chỗ nó:

- không sao chứ ?!Nghỉ uống chút nước đã!

Nó nhìn vào ánh mắt đang lo lắng đó, nó vui lắm. Phong cuối cùng cũng chịu quan tâm tới nó, lắng nghe tới những gì nó nói dù không rõ rồi. Lan hồ thấy họ như vậy rất chướng mắt, cô ta bước tới kéo tay anh:

-Anh à!!!

-Tránh ra.

Bị anh hất tay ra khiến cô ta bắt đầu ghen ghét với nó.

*Được thôi, đợi đi. Trong ngày hôm nay em sẽ cho cả hai đứa con gái bên cạnh anh một bài học*

Bỗng điện thoại của cô ta rung lên..,Ring...ring..Vừa nhìn vào điện thoại, cô ta đã chạy ra chỗ khuất người mà nghe máy:

-Alo

-Em gái, em lại muốn anh làm gì con bé này đây!

-Cứ từ từ, em còn con bé nữa cần anh cho một bài học đây!

-Ai?

-Con nhỏ hồi trước bị thất bại đấy!

-Hả, nó? Không , anh không muốn dây vào nó đâu!

-Anh yên tâm, nó giờ không đáng ngại!Cứ thử đi. Chắc chắn anh sẽ vui cho coi.

-haha, vậy được.

...tít..tít...

Cô ta nhếch rồi quay lại chỗ bọn nó giả nai:

-Ủa, sao từ nãy tới không thấy Tử Linh đâu hết!?

Thế Anh lúc này mới chạy lại , nó trách:

-Tử Linh giao cho cậu giờ cô ấy đâu rồi hả?

-Ờ, ai biết, cậu âýđi lên phía trước cùng các người mà.

-Không có.

Phong thấy vậy liền tới túm áo của cậu và nói:

-Sao mày có thể để một đứa con gái đi một mình vậy hả??! Nó mà có mệnh hệ gì, mày coi chừng tao !!

Trì An bỗng lên tiếng:

-Giờ chúng ta phải đi tìm người đã!

-được, đi thôi! Hai người ở lại, con gái không cần đi đâu!

-Vâng! -Lan Hồ rất hả dạ, tốt , cơ hội tới rồi.

Sau khi họ đi , cô ta giả bộ khát nước nói đi mua nước nhưng ai ngờ lâu quá vẫn chưa thấy về.

-Đi đâu vậy, mình lo chết...ưm..

*Tại chỗ tử linh:

-Các người mau thả tôi ra! Muốn bắt người cướp của thì cứ nói, không cần thế này đâu. Trói người ta không thấy tốn tiền mua dây à. Mà làm ơn, đã mua thì mua cái dây thừng mới chắc, dây vải thế này tôi cứa vào cái gì cũng đứt.

Tên bắt cóc đi tới chỗ cô nâng cằm cô lên và nói:

-Già mồm nhỉ?Tiền thì bản thiếu gia đây không thiếu , chỉ muốn có cái để trút giận cho đỡ ngứa ngáy chân tay thôi.

Một tên thuộc hạ đột nhiên chen vào:

-Đại ca, anh không thiếu tiền nhưng em thiếu!

-Mày...im đi. Đừng xenvào chuyện của tao!

-Vâng, thưa đại ca.

Cô thêm vào chút:

-Hờhơ, thuộc hạ vui tính hơn nhiều!!

*Chát*

-Anh dám..tát tôi. Còn trẻ sao không đi làm việc thiện lại thích làm mấy việc hèn hạ, dơ bẩn thế này chứ?

-Tao thích, yên tâm . Lát nữa sẽ có thêm người chung vui với mày.

Vừa dứt thì một đám thuộc hạ của hắn lại tới:

-Đại ca, nó đây. Con nhỏ lần trước!

Tử Linh nhìn thấy nó cũng bị bắt liền hốt hoảng:

-Thiên Ân??! Tại sao các người dám bắt cậu ấy?!

-Hừ, con nhỏ đáng ghét đó dám động tới bản thiếu gia. Chết tiệt! Đem xô nước ra đây!

-Dạ.

Tên đó vừa lấy xô nước ra thì hắn ta vừa nói vừa giựt lấy xô nước đó tạt vào người nó cho nó tỉnh dậy:

-Dậy nhanh! Tao còn nhiều điều cần mày để giải quyết !

Mắt nó dần mở ra thấy cảnh tượng trước mắt , nó rất ngạc nhiên:

-Tử Linh??? Sao cậu ở đây! Lại là anh ? Sao cứ ám tôi hoài vậy?

-Thiên Ân, hắn ta bắt mình tới đây và cậu cũng vậy!

-Câm miệng, không phải việc mày lên tiếng! Sao hả, gặp nhau rồi.

Hắn ta vừa nói vừa bước đến chỗ nó, cầm tóc nó giựt xuống rồi tát vào mặt nó 1 cái:

-A!..ư...Anh dám!!!Tại sao lại bắt tụi này? Là cô ta ?

-Ai chứ? Tao không hiểu! Tụi bây, cầm roi ra đây, tao đang có trò vui !

-Dạ! Đây thưa đại ca!

-Đưa tao làm gì , đánh tụi nó, thật mạnh! Nhất là con nhỏ đáng ghét đó!!!!

-Đại ca vừa nói.......

-Tao sao hả?!!

-Không..không ạ..em bắt đầu đây!!

Tên đó vừa bước tới gần tụi nó vừa quất cái roi xuống đất. Tim tụi nó bắt đầu đập nhanh hơn.

Nó:-Cái người .... Cái người dám!!!

Hắn: đánh chúng cho tao!!

*Chát*chát*chát*chát*chát*Chát*Chát*chát*chát*Chát*

-A! A! Dừng tay lại....a...ư..!

-Aaaaaa!!!Tên khốn, mau dừng tay!! A!!

Mỗi cái quất vào người tụi nó như sát muối vào vậy , thực sự rất đau, rất mạnh, hằn lên trên người tụi nó những vết thương. Vì đau quá nên Tử Linh chẳng còn sức kháng cự mà chỉ biết kệ cho chúng đánh đập. Nó đã không chịu nổi nữa, dám động tới nó sao? Nó đã cảnh cáo mà không nghe thì ráng chịu:

-Các người giỏi lắm!Để tao cho chúng mày biết thế nào mới là đau đớn! Thế này có là gì!!!!! Hahahaha.A..ư! Khiến tao chảy máu được thì coi như thành công. Giờ tao cũng muốn làm chúng mày giống vậy!

Nó từ từ đứng dậy, mấy vết thương ở người coi như chưa có. Ánh mắt nó lạnh tới mức là bạn thân bao lâu nay cũng khiến Tử Linh rùng mình. Và rồi.....

-Hết chap này---