Nói thì dễ mà làm thì quả là một vấn đề. Với sức khỏe hiện tại liệu ai cho tụi nó xuất viện chứ trời.
-Bác sĩ à, tụi cháu khỏe lắm rồi mà, cho tụi cháu về đi!!!-tử linh năn nỉ
Xem tài nghệ diễn xuất của nó đây này:
-Bác à, cháu biết bác là một bác sĩ giỏi, lương thiện. Bởi sức khỏe tụi cháu chưa hồi phục mà đã muốn xuất viện như vậy không tốt nhưng bác à, bác yên tâm, chúng cháu tự lo được. Nếu xảy ra bất kì sự cố nào chúng cháu sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Nhà chúng cháu đang gặp rắc rối phải về ngay. Xin bác sĩ cho tụi cháu về đi ạ.
Nó tuôn ra một chàng giang đại hải. Lại rất có lí như thế ai mà không đồng ý chứ.
-Thôi được, ta đồng ý. Các cháu chờ ta chút.
-Vâng ạ!!!!-Đồng thanh.
Vừa ra tới cửa , tử linh quay sang khen nó:
-Mày giỏi vậy sao không mơ ước làm diễn viên đi! Mà suốt ngày đòi làm cảnh sát. Thật, phục mày luôn!
-Chẳng qua mấy cái đó tao quá rành để đối phó ba mẹ rồi nên...
Nó chợt khựng lại khi thấy cô gái tên Tố Vi đang đi cùng Phong và Thế Anh trước mắt.
Tử Linh quá đỗi ngạc nhiên:
-Tô..tố..Vi?? Là cậu??
Tố Vi nhìn thấy Tử Linh thật sự rất mừng liền chạy tới ôm Tử Linh:
-Linh Linh,mình vui lắm khi gặp cậu!!Mình về rồi, từ giờ mình sẽ không đi nữa!!Mà ai đây? hai năm rồi cậu đã có bạn mới sao. Quên mất mình rồi hả?
Tử Linh từ từ đẩy Tố Vi ra rồi nói:
-Cậu ấy tên Thiên Ân. Tiểu thư nhà họ Lưu. Còn giới thiệu với cậu Ân đây là Tố Vi, tiểu thư nhà họ Bạch. Và đồng thời cũng là.........
Chưa để cô nói tiếp Tố Vi đã chìa tay nói làm quen với nó:.
-Đồng thời cũng là người yêu của Phong, chào Ân !
Nó e dè chìa tay ra đáp lại:
-Chào.
Nói rồi nó quay sang kéo Tử linh đi. Cả hai người con trai từ nãy tới giờ chỉ biết nhìn họ làm quen. Đứng ngơ ngẩn ra.
Phong vừa nói vừa đuổi theo tụi nó. Thế Anh cũng tạm biệt Tố Vi mà chạy theo . Mặc cho cô ấy có đang khó hiểu thế nào.
Tới chỗ tụi nó, Phong gắt lên:
-Hai người định xuất viện sao?! Sức khỏe còn chưa tốt, không được đi. Sao suốt ngày chỉ muốn làm theo quyết định của bản thân vậy hả? Đừng gây phiền phức cho người khác có được không?!!
Nó dừng lại và quay ra dùng ánh mắt tức giận nhìn Phong rồi đẩy Tử Linh cho anh:
-Cô em gái này của cậu, chăm sóc tốt cho cậu ấy! Còn tôi, không cần cậu quan tâm, không cần cậu quản. Và cũng đừng bao giờ nói tôi mang đến phiền phức cho cậu thêm bất cứ lần nào nữa trong khi tôi mới là người chẳng cần có người khác thương hại.
-Tôi...tôi..
Nó như phớt lờ ý định muốn nói của Phong mà quay sang phía Tử Linh:
-Mình về trước, cậu về sau đi.
-ừ..ừm...cậu..cậu về trước đi!
Nói rồi nó bắt taxi về nhà. Nó vừa đi thì Tử Linh quay sang trách anh:
-Anh muốn cậu ấy đau lòng tới khi nào đây hả?
-Anh ..không cố ý!
-Cứ mở miệng ra là phiền phức! Anh không thể có từ dễ nghe hơn với nó sao?
Lúc này Thế Anh cũng vừa chạy tới:
-Chuyện gì thế ?!
Vì còn tức giận chuyện leo núi nên cô kiêu luôn. Không thèm trả lời, còn anh thì cứ thẫn thờ thì bị cô kéo đi về.
-Quỷ gì vậy,không ai trả lời. Ế , chờ với!!
Mấy hôm sau:
Chủ nhật, tai phòng tử linh:
-Tử Linh, đừng giận nữa mà.-Thế anh năn nỉ cô tha lỗi từ này tới giờ vẫn không được.
-Biến, tránh ra cho người khác còn học. Xồng xộc chạy vào phòng người ta. Đi ra ngoài!!!
Tử Linh đứng dậy đi ra mở cửa sẵn để tiễn cái tên đáng ghét này ra ngoài:
-Đi ra không thì bảo?!
-chừng nào hết giận thì mới ra.
-Sao cậu giai như đỉa đói vậy hả?!Mất 30´ của tôi rồi đấy!
-Hôm nay chủ nhật , không sao?
Nói rồi Thế Anh bước tới chỗ cô, tự tay đóng sầm cửa lại rồi đẩy Tử Linh vào tường. Hai tay bám chặt vai cô .Bởi quábât ngờ nên cô có chút hoảng:
-Cậu...cậu..muốn..muốn..làm gì???Còn không mau tránh ra!!!
-Theo cậu, tôi muốn làm gì!?
Vừa nói Thế Anh vừa cúi mặt thấp xuống rồi dần dần đưa tới sát mặt cô.Hiện tại khoảng cách của 2 người rất gần, chỉ còn 10cm...8...5cm là có thể kiss. Thế Anh lần đầu nhìn khuôn mặt của cô gần tới vậy, mọi chi tiết đều rất rõ nét. Bỗng nhiên nhịp đập của 2 trái tim càng ngày càng dồn dập.
*Bình tĩnh lại nào Thế Anh, quay lại việc chính*
-khụ..khụ..ừm..rốt cuộc cậu có bỏ qua cho tôi không?!
Vì bị ép tới mức gần như vậy nên cô vừa ngoảnh mặt ra chỗ khác vừa nói, tránh để xảy ra sự cố:
-Cậu ...cậu tránh ra trước đã!!
-Không thể, trả lời đã, cậu có chịu bỏ qua?!Nếu không thì....
-Thì..thì...cậu cứ tránh ra đi!!
-Vào chủ đề chính!!!
Vừa nói Thế Anh lại đưa khuôn mặt mình sát thêm chút nữa...và chỉ còn 2 cm:
-Á, được, bỏ qua...bỏ qua!cậu mau lùi lại nhanh!
-Quay lại đây đi!
O.O
-_-||
-_-+
-Tên đáng ghét, đồ dê già, biến thái?!!!!!!!! Cậu dám!
-Là cậu quay ra mà!! Hahahaha.
Gây chuyện xong Thế Anh liền chạy ra ngoài trước khi chưa muốn chết!(không cần nói m.n cũng biết họa gì rồi đấy)
Sau khi Thế Anh chạy đi, cô tự dưng lại đưa tay lên chạm vào môi mình, nhớ lại khi nãy thì...
-Á, mình đang nghĩ bậy bạ gì thế! Tên điên này, rồi sẽ biết tay ta.
*Nhưng cảm giác lúc nãy là gì, chẳng lẽ mình thích....hihi. Cậu ta làm vậy thì chắc chắn cậu ta đã thích mình từ lâu òi..hihi*
Dưới nhà:
*kính coong.
Nó đang nồi xem tivi thì có tiếng chuông cửa kêu, mà có mỗi nó dưới nhà nên nó phải ra mở . Vừa tới cửa, nó tưởng ai hóa ra là Tố Vi. Cô ấy tới làm gì?
-Tố Vi!?
Tố Vi hồ hởi bước vào:
-Ý, Thiên Ân. Coi như mình không nhầm địa chỉ.
-À..ờ. Cậu vào đi.
-Trời mình vào từ nãy giờ rồi !đi thôi.
*Cậu ấy tới làm gì?*
Vừa vào trong nhà, Tố Vi đã nói:
-Phong à, em tới nè!
Phong từ trên Phòng bước xuống:
-Tố Vi?Em đến hồi nào?
-Vừa thôi, hihi.
Anh nhìn sang người con gái kế bên, thì ra cậu ấy mở cửa.Thấy Phong nhìn mình vậy, nó cũng tự hiểu được vấn đề:
-Mình lên phòng đây , hai người cứ nói chuyện!
Đang định đi thì Tố Vi kéo nó lại rồi đẩy nó ngồi xuống ghế:
-Cậu ngồi xuống nói chuyện chung cho vui!
-Mình.....
-Hihi, ngồi đó nhé!
Nói rồi Tố Vi kéo anh sang ghế bên kia ngồi chung với mình.
Ngồi một lúc nghe Tố Vi kể về hồi trước khi hai người họ gặp nhau rồi yêu nhau như thế nào. Nó thực sự không muốn nghe nữa. Đã đủ lắm rồi nhưng chỉ sợ Tố Vi không thích tưởng nó ghét nghe cô kể về mấy chuyện này nên nó cố nhịn. Bèn bật tivi lên xem tiếp.Cố nhét tất cả những gì TốVi nói về quan hệ tốt đẹp của họ ra ngoài. Nó sợ đau lắm.
-Anh à, tụi mình yêu nhau bao lâu rồi anh nhớ không?
Phong nghe tới câu này của Tố Vi liền ái ngại không muốn nói. Cứ ấp úng mãi, bởi anh không muốn nói trước mặt nó.
-Ờ,hai người muốn uống nước gì mình đi pha?
Bỗng nó lên tiếng phá tên bầu không khí nặng nề. Nhưng với Tố Vi lại rất ghét việc phá đám này:
-Thiên Ân, mình rất ghét khi ai đó tự dưng xen vào chuyện người khác đấy! nhất là lúc mình đang chuyên tâm về việc đó cậu biết không??
-X..xin lỗi! Mình khát nước quá thôi!
-Vậy thì cậu đi mà uống . Sao lại phải nói với người khác chứ?
-Mình tưởng hai người cũng ...
-Cậu tôi đi. Mình ghét thứ phá đám..
Phong chả hiểu tại sao lại đứng lên bênh vực cho nó mặc dù Tố Vi mới là người anh cần phải bênh bởi đó là người anh yêu mà:
-Em thôi đi, chỉ là việc nhỏ thôi có cần lớn tiếng thế không?
-Anh...anh sao lại quát em!?
-Anh ..xin lỗi!
Tố Vi liền chạy vụt đi,anh chỉ biết đứng nhìn cô ấy chạy đi mà không biết làm gì. Nếu là lúc trước anh sẽ sẵn sàng chạy theo nhưng giờ anh lại mặc kệ. Anh quay sang nhìn nó :
-Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, mau đuổi theo đi. Người cậu yêu đang bị tổn thương đấy!!!
-Chẳng phải cậu không muốn tôi làm việc này?
Nó khẽ nhếch môi:
-Làm sao tôi có tư cách đó chứ! Chỉ là tôi không muốn tiếp tục trở thành người luôn mang phiền phức tới cho cậu thôi!
Anh nghe vậy liền đứng lặng thinh vài giây rồi bỏ lên phòng , vừa đi vừa nói:
-Tố Vi sẽ không sao, cô ấy chưa bao giờ giận lâu, cũng không bao giờ tự giày vò bản thân nên không cần phải đi tìm. Để cô ấy một mìmh thì sẽ không sao!
Nó nghe vậy thì liền nhớ tới mỗi lần anh làm nó tổn thương:
-Cậu....hiểu cô ấy như vậy....sao không thử một lần hiểu cho tôi?!
Anh không nói gì mà vẫn bước tiếp về phòng.Trái tim của nó lại đau rồi. Tại sao nó cứ muốn dấn thân vào chuyện tình yêu đơn phương này chứ?!Tại Sao?