Không Thể Quên Em

Chương 39



Lâm Uyển nhìn sắc mặt của Tằng Tuấn, biểu cảm của anh vẫn như ngày thường, hơn nữa anh còn đứng dậy, làm một động tác muốn đi tắm rửa.

Lâm Uyển bị dọa liền lui vào trong giường, cô rất sợ Tằng Tuấn sẽ gọi cô vào phòng tắm, lần trước ở trong phòng tắm Tằng Tuấn đã muốn cô ba lượt liền, làm xong cô còn cảm thấy thắt lưng giống như bị chặt đứt vậy.

Hơn nữa vấn đề là sau khi về giường, Tằng Tuấn còn giày vò mãi đến khi cô muốn rời ra từng mảnh thì anh mới chịu thôi.

May là lần này Tằng Tuấn lại đi vào phòng bên cạnh tắm vòi sen.

Lâm Uyển thở phào, thấy Tằng Tuấn không có ý định muốn tắm uyên ương, liền cũng chuẩn bị thay quần áo đi tắm.

Bất quá lúc đang thay đồ, Lâm Uyển lập tức trợn tròn mắt.

Dì cả của cô lại bất tri bất giác xuất hiện.

Tuy rằng lúc trước cô còn nghĩ dì cả cũng nên đến rồi, nhưng bởi vì cô lén lút uống thuốc tránh thai, cho nên cũng có thể xảy ra tình trạng kinh nguyệt không đều.

Không nghĩ tới, lúc này dì cả lại lặng lẽ không một tiếng động mà đến!

Lúc trước không phải là chưa từng gặp dì cả, Tằng Tuấn lúc đó nhiều lắm cũng chỉ ôm cô cho đỡ thèm, qua mấy ngày đó là anh sẽ đem tổn thất đền bù trở về.

Nhưng lần này hiển nhiên là không phải như vậy.

Lúc trước khi Tằng Tuấn đi tắm, nụ cười thâm trầm đó đủ để khiến cho người ta hết hồn, Lâm Uyển vừa nghĩ đến đã thấy mềm nhũn cả chân.

Chờ Tằng Tuấn tắm xong quay về, Lâm Uyển đang đứng bên giường, khẩn trương kéo kéo vạt áo.

Tằng Tuấn đứng lại nhìn cô.

Bộ dạng của cô giống như một đứa trẻ mắc lỗi, mặc dù vấn đề thuộc về sinh lý này không phải là do cô quyết định.

Tuy nhiên cô vẫn cúi đầu thành khẩn giải thích: “Tằng Tuấn, xin lỗi…Thân thể của tôi không được thoải mái…Cái kia vừa đến…”

Lâm Uyển nói xong, đợi cả nửa ngày cũng không thấy Tằng Tuấn trả lời.

Cô không nhịn được liền ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Tằng Tuấn đang chậm rãi lau tóc, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.Toàn bộ căn phòng rơi vào yên lặng khiến cho người ta cảm thấy căng cả đầu.

Trái lại sau một lúc, Tằng Tuấn lại bất thình lình hỏi một câu: “Cậu ta có biết đánh đàn không?”

Lâm Uyển ai một tiếng, hai giây sau mới nghĩ ra là Tằng Tuấn đang hỏi vị minh tinh kia, cô chợt nhớ đến dáng vẻ của Vi Bác trong một cảnh phim.

Trong bộ phim đó, ngôi sao Vi Bác có diễn một cảnh chơi đàn piano trong nhà.

Lúc đó cô còn hâm mộ nói vài câu, đại loại như dáng vẻ ngồi đánh đàn của anh ấy thật tuyệt.

Lâm Uyển lại a một tiếng, cô tuy là fan hâm mộ, nhưng cũng không đến mức quá mù quáng.

“Anh ấy chắc không biết đánh đàn đâu…” Một người nghệ sĩ khi có tài năng gì thì đều sẽ thể hiện ra hết, khi đó trên trang tin tức giải trí cũng nói, hình ảnh ngôi sao đánh đàn trên phim đều là do cắt ghép rồi biên tập lại.

“Có muốn nghe không?” Tằng Tuấn không hiểu sao lại hỏi một câu như vậy.

Lâm Uyển mỗi lần nói chuyện với anh đều như đang bị thẩm vấn vậy, thỉnh thoảng lại có một vài câu nói bất chợt giáng xuống mặt cô, làm cho cô trở tay không kịp.

Bất quá nếu anh đã nói như vậy thì Lâm Uyển cũng phải gật đầu hùa theo thôi.Cô nghĩ chắc là Tằng Tuấn muốn đưa cô đi nghe mấy loại nhạc dễ nghe gì đó.

Không ngờ lần này Tằng Tuấn lại đưa cô đến phòng đánh đàn.

Lâm Uyển đã từng đi qua phòng này, thế nhưng cô lại không quan tâm lắm đến cây đàn dương cầm, còn tưởng nó chỉ là một món đồ trang trí.

Tằng Tuấn chậm rãi bước qua, mở nắp đàn dương cầm, rất nhanh những phím đàn xinh đẹp trắng muốt đã xuất hiện.

Cô đứng yên nhìn Tằng Tuấn ngồi trước đàn piano, ngón tay của anh vô cùng đẹp và thon dài.

Lâm Uyển đã nhìn thấy anh xâu chuỗi chiếc vòng kim loại, biết rằng ngón tay của anh rất linh hoạt, lúc này nhìn thấy anh chơi một khúc nhạc, cô lại càng kinh ngạc hơn.

Tằng Tuấn chỉ đàn một đoạn nhạc ngắn, sau đó liền ngẩng đầu lên.

Lâm Uyển nhìn anh, không kịp phản ứng được là có ý gì.

Thẳng đến khi anh hơi hơi cau mày, Lâm Uyển dường như mới hiểu ra được, vội vàng vỗ tay cổ vũ.

Sau đó còn nịnh hót nói: “Nghe rất hay…”

Tằng Tuấn nghe vậy mới nở một nụ cười, chính là Lâm Uyển không biết là anh đang vừa lòng với biểu hiện của cô, hay là đang cười động tác của cô quá mức khoa trương.

Tuy vậy vẫn có thể cảm giác được là tâm tình của anh đang rất tốt.

Ngón tay của anh đặt lên phím đàn, chờ giây lát, tựa hồ đang do dự không biết nên đàn bài nào, anh hỏi cô: “Kiss the rain và Through the arbor, em thích nghe bài nào?”

“A, Kiss xuy bạc?” Lâm Uyển ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua, cô chỉ biết mấy bản sonat nổi tiếng của Beethoven.

Tằng Tuấn thản nhiên đem ánh mắt rời đi, anh không hỏi lại cô, chỉ cúi đầu đánh đàn, Lâm Uyển tuy không biết hắn chơi bài nào, nhưng giai điệu quả thật rất dễ nghe.

Nhất là vào buổi tối, nghe nhạc sẽ khiến tâm tình của chúng ta thoải mái hơn.

Cô vừa nghe vừa kéo chăn lên người, đây là do lúc ở phòng ngủ Tằng Tuấn phủ thêm cho cô.

Giống như bị âm nhạc thu hút, Lâm Uyển nhịn không được đi tới, thật cẩn thận bước đến bên cạnh anh.

Cô dựa nửa người vào cây đàn, cúi xuống nhìn gương mặt anh.

Trước kia Lâm Uyển chỉ cảm thấy anh rất tuấn tú, nhưng hiện tại khi nhìn anh đánh đàn, cô mới nhìn ra được sức quyến rũ của anh.

Chính là dáng vẻ mà chỉ cần liếc mắt một cái, trong lòng sẽ cảm thấy kinh diễm, không nhịn được mà oa lên một tiếng…

Bỗng dưng anh lại quay đầu nhìn cô một cái, Lâm Uyển không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ, vội vàng cúi đầu nhìn vào ngón tay anh, kết quả Lâm Uyển lại phát hiện ra một điều, hình như tất cả những đôi tay biết đánh đàn thì đều phát ra ma lực…Bởi vì đôi tay đó, nên bản nhạc mới có sức hút đến như vậy…

Thật ra từ lúc còn rất nhỏ, cô cũng muốn được học đánh đàn, hơn nữa cô cũng có một thời gian chơi đàn điện tử, là loại đàn cỡ nhỏ, chính là không lâu sau, ba cô đưa Lâm Hiểu Huy về nhà, từ đó trong nhà lúc nào cũng như đang phải trải qua một cơn địa chấn vậy.

Đừng nói đến chuyện đánh đàn, ngay cả cái đàn điện tử của cô lúc ba mẹ cãi nhau, cũng đã bị ba cô một cước giẫm nát rồi.

Lâm Uyển chống cằm, im lặng lắng nghe, tuy cô ít hiểu biết về âm nhạc, nhưng ít ra cũng có thể cảm giác được rằng anh là một người rất xuất sắc.

Khi anh đàn xong một bản nhạc, Lâm Uyển mới mở miệng hỏi anh: “Anh học đàn bao lâu rồi?”

“Mười năm.” Anh nhìn cô rồi nói.

Bình thường anh nói rất ít, nhưng hôm nay lại nói nhiều hơn một chút, “Chân của anh bị tật bẩm sinh, trước đây không có hoạt động nào để giải trí, cho nên mới học đàn để tiêu khiển, không ngờ càng học lại càng thấy thích.”

Lâm Uyển gật đầu nói: “Thật ra…thật ra từ lúc còn rất nhỏ tôi cũng muốn được học đàn…”

“Em luôn không chịu ngồi yên một chỗ.” Tằng Tuấn vừa nói vừa cầm lấy tay cô khẽ vuốt ve, “Nếu như học đàn thì sẽ rất khổ.”

Lâm Uyển vừa nãy ngồi nghe anh đàn rất chăm chú, chăn trên người cũng bị tuột xuống một chút, Tằng Tuấn sau khi buông tay cô, lại duỗi tay giúp cô kéo chăn lên.

Lâm Uyển có thể chịu đựng được việc anh mạnh mẽ tiến vào cơ thể mình, nhưng sau hành động nhẹ nhàng này của anh, cô bỗng dưng lại thấy nóng ran cả người.

Cô vội vàng đứng bật dậy, giống như bị hoảng sợ, sắc mặt không tốt nói: “Tôi, tôi đau bụng, tôi về phòng trước đây.”

Lâm Uyển biết hành động của mình giống như đang muốn chạy trốn, thật ra cô cũng không rõ là mình đang muốn trốn tránh điều gì, chỉ cảm thấy tâm tình của mình đang mơ hồ có một chút biến hóa nho nhỏ.

Cô cố gắng áp chế cảm giác trong lòng mình, không muốn tiếp tục suy nghĩ miên man nữa.

Thế nhưng xúc cảm bên người lại không thể xem nhẹ, cô cảm nhận được Tằng Tuấn nằm xuống cạnh cô, giống như thường ngày, anh giúp cô đắp chăn, còn ôm chặt cô vào lòng.

Cô không biết có phải là mình bị Tằng Tuấn dọa sợ mà xuất hiện triệu chứng của bệnh tâm thần hay không, bởi vì lẽ ra nếu buổi tối Tằng Tuấn không quấy nhiễu cô, thì cô phải cảm thấy vui mừng mới đúng chứ?

Tại sao cô còn cảm thấy lo lắng và hồi hộp như vậy.

Nhất là khi nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của anh, trống ngực cô lại đập liên hồi.

Cô lăn qua lộn lại không ngủ được, lại nghĩ không biết khi anh thấy cô xem hình của Vi Bác, liệu có cảm thấy cô là một đứa não tàn mê trai hay không.

Trước đây cô chưa từng để ý đến cảm nhận của Tằng Tuấn đối với mình, nhưng lần này cô lại không nhịn được mà nghĩ đến, đằng nào cũng không ngủ được.

Cô liền lén lút đi xuống giường cầm di động của mình rồi lại quay về nằm, đưa lưng về phía Tằng Tuấn, tìm kiếm tin tức của Vi Bác.

Ánh đèn yếu ớt rọi lên gương mặt cô, cô nhanh chóng mở hình của Vi Bác, sau đó hồi tưởng lại niềm vui của mình trước đây.

Thế nhưng Lâm Uyển vừa mới giở được hai trang, liền cảm thấy bàn tay của mình trở nên ấm áp hẳn, cô quay lưng về phía Tằng Tuấn, không biết anh đã tỉnh lại từ lúc nào, anh cầm lấy di động trong tay cô, rất tự nhiên tắt máy đi, cuối cùng vừa ôm cô từ phía sau vừa nói: “Ngủ đi.”

Lâm Uyển lần này rất nhanh nhắm mắt lại rồi ngủ say.

Tác phong của Tằng Tuấn vô cùng nhanh nhẹn, hôm qua anh vừa mới nói đến chuyện tóc, hôm sau vừa mới ăn xong điểm tâm, Lâm Uyển còn đang ngồi trong phòng nghĩ không biết nên làm gì thì thợ làm đẹp và trợ lý đã đi vào.

Bọn họ còn mang theo một số vật dụng, trực tiếp triển khai ngay trong phòng khách.

Khiến cho Lâm Uyển cảm thấy kinh ngạc chính là, Tằng Tuấn ngày thường cơm nước xong là đi lên lầu ngay, thế nhưng lần này lại cố tình ở lại, chuẩn bị cùng những người đó nghiên cứu mái tóc của cô.

Lâm Uyển bị người ta thay phiên nhau sờ soạng tóc, sau đó bọn họ đều rất cung kính xin ý kiến của Tằng Tuấn.

Tằng Tuấn hiển nhiên đã định liệu trước kiểu tóc, còn nói cụ thể yêu cầu về độ dài.

Lúc cô học đại học hình như cũng để kiểu đầu giống như vậy…

Sau khi Tằng Tuấn đưa ra quyết định, những người đó rất nhanh bắt tay vào làm việc.

Lâm Uyển giống như một con rối gỗ mặc cho người ta định đoạt, thỉnh thoảng Tằng Tuấn còn sờ lên tóc cô, trầm tư nhìn cô một lúc.

Lâm Uyển vốn còn tưởng rằng anh chỉ nhất thời nổi hứng mà thôi, lúc này thấy anh nhìn kỹ cô như vậy, Lâm Uyển bỗng có chút do dự.

Thừa dịp lúc thợ làm tóc đang chuẩn bị đồ, cô vội vàng mở miệng nói: “Tằng Tuấn, thật sự phải cắt đi sao?”

Tóc của cô đã nuôi được ba năm, cắt ngắn đi sẽ cảm thấy rất tiếc, chỉ cần sửa sang lại một chút cũng được mà…

Tằng Tuấn trầm mặc vuốt tóc cô, Lâm Uyển có chút khó hiểu, vẻ mặt và động tác của anh giống như đang nhìn vào một người khác thông qua gương mặt của cô vậy.

Ánh mắt của anh rất chăm chú, tinh tế đánh giá cô.

Diện mạo của Lâm Uyển không thể coi là xuất chúng, hơn nữa bình thường cô cũng không hay trang điểm, cho nên người ta nhiều lắm chỉ thấy cô có một gương mặt dịu dàng thanh tú.

Thế nhưng anh lại thấy rất thích, lúc nào cũng muốn nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô, giống như bị nghiện vậy.

Ngón tay của anh khẽ vuốt ve trên mặt cô, động tác vô cùng dịu dàng.

Lâm Uyển vô cùng đau khổ, bị người ta một phen chỉnh sửa lại, đúng là xinh đẹp thật, nhưng cô không tài nào quen nổi, từ đầu đến chân hoàn toàn bị bọn họ cải tạo lại hết.

Bị thay đổi cách ăn mặc, Lâm Uyển còn cảm thấy hơi tức giận.

Chờ bọn họ ra về, cô nhịn không được đứng trước gương ngắm nghía, chính là như thế nào cũng thấy người trong gương vô cùng kỳ quái.

Nhìn mình trong gương, cô như được trở lại cảm giác thời đại học, còn được làm móng tay rất đẹp, Lâm Uyển đưa tay ra nhìn, thật giống như một tác phẩm nghệ thuật, nhìn không quá sặc sỡ, nhưng lại vô cùng tinh xảo.

Song cô vẫn không nhịn được mà thở dài, mặc dù hiện tại cô trở nên xinh đẹp hơn, nhưng chung quy lại, cô vẫn như một con rối gỗ vậy, ngay cả mái tóc của mình cũng không làm chủ được.

Nhìn nét mặt hồng hào trong gương, Lâm Uyển không biết từ khi nào mà sắc mặt của cô lại trở nên tốt như vậy.Cô ngây ngốc đứng nhìn mình trong gương.

Cô đang được một người đàn ông chiều chuộng, mọi thứ đối với anh mà nói chỉ cần vung tay là có, nhưng đối với cô thì đó lại là sự quan tâm vô hạn.

Cô lớn lên trong sự thiếu thốn tình thương của gia đình, cưng chiều quá sẽ dễ dàng bị làm hư.

Mỗi ngày đều có người giúp việc đến làm, ngay cả tất cũng không đến lượt cô giặt, còn có chuyên gia trang điểm làm tóc đến làm đẹp cho cô, muốn đi đâu cũng có xe đưa đón tận nơi.Muốn ăn cái gì, cho dù là hai ba giờ sáng cũng sẽ có người đưa đồ ăn nóng hổi đến.

Nếu cứ giữ thói quen sống như vậy thì cô sẽ hỏng mất.

Lâm Uyển nhìn mình trong gương, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lâm Uyển, mày phải thật cẩn thận, thật cẩn thận nghe rõ chưa, nhảy vào hố lửa thì nhất định sẽ bị chết cháy đó.”