Tối hôm ấy, Trình Cảnh Dương đang cầm quần áo định đi tắm thì Tử Hân gõ cửa phòng anh. Có lẽ vì học y nên cô không phân biệt giới tính, mắt để ý thấy anh đang cầm quần áo thì cô giữ tay anh lại.
“Trên người anh còn vết thương”.
“Nhưng không tắm sẽ rất khó chịu”.
“Vậy để em tắm cho anh”.
Trình Cảnh Dương nghe lời gợi ý này ban đầu thì giật mình, nhưng nghĩ kĩ lại cô đã không ngại thì anh ngại cái gì. Anh liền vui vẻ đồng ý.
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút. Cảnh Dương thoải mái đứng ngắm Tử Hân cởi quần áo giúp anh. Tử Hân lúc này chỉ muốn cắn lưỡi chết tại chỗ. Nghĩ ra cái gì không nghĩ, sao lại nghĩ tới chủ ý này. Nhưng nói ra rồi đâu thể rút lại được, cô đành phải cắn răng thực hiện.
Từng nút áo được cởi ra, cơ bụng 6 múi xuất hiện trước mắt cô. Không kiềm chế được lòng mình, máu mê trai nổi lên, cô đưa tay chạm vào bụng anh.
Ôi! Mấy cái múi này thật rắn, không muốn bỏ tay ra chút nào.
Trình Cảnh Dương thấy cô đang xoa loạn trên bụng mình, đồ trên người anh còn chưa cởi xong, anh khàn giọng trêu cô.
“Hân Hân, còn quần chưa cởi”.
Lục Tử Hân đỏ mặt..
“Anh tự cởi đi”.
“Anh đang bị thương, không cúi được”.
Tử Hân nghe vậy thì không đành lòng, mặt mũi đỏ bừng, tay run run tiến tới khoá quần anh, dứt khoát kéo nó xuống.
“Vẫn còn cái nữa”.
Cô nhắm chặt mắt kéo nốt vật cản cuối cùng trên người anh xuống. Con thú dữ không còn gì giam cầm lập tức ngóc đầu dậy.
Tử Hân nhìn lướt qua thấy con thú ấy thì giật mình. Anh nuôi kiểu gì mà nó lớn nhanh vậy. Rõ ràng ngày xưa nó còn bé tí.
Cảnh Dương cúi xuống cắn nhẹ vào tai cô trêu chọc.
“Nó như vậy là vì em đấy”.
“Em có làm gì đâu?”
“Chỉ cần nhìn thấy em là nó dựng cờ khởi nghĩa. Anh cũng không biết làm thế nào”.
Nếu có miếng thịt bò ở đây, để lên mặt cô nhất định sẽ chín..
Lục Tử Hân cẩn thận tắm rửa cho anh, tránh cho vết thương của anh chạm nước.
Nhìn bàn tay mềm mại di chuyển trên người mình, máu nóng trong người Cảnh Dương càng bốc lên, con thú bên dưới ngày càng căng cứng.
Anh liên tục phải hít sâu đề kiềm chế bản thân, anh sợ mình sẽ xúc động mà đè cô xuống mất.
Tử Hân thấy anh thở dốc liên tục thì lo lắng.
“Anh sao vậy, khó chịu ở đâu à?”
Trình Cảnh Dương kéo tay cô đặt lên cự long căng cứng của mình.
“Ở đây này”.
Bị anh lôi kéo như vậy, cô chớp chớp mắt thắc mắc. Đến khi tay chạm vào vật gì đó nóng rực, cô đỏ mặt muốn rụt tay về nhưng anh nắm chặt tay cô.
“Hân Hân, em giúp anh đi”.
Giúp? Giúp thế nào. Cô loay hoay không biết xử lý ra sao. Bàn tay cứ cứng đờ mặc cho anh nắm.
Cảnh Dương dứt khoát để tay cô nắm chặt dã thú của mình, bắt đầu ma sát lên xuống. Tốc độ ban đầu còn chậm rãi, cô vẫn theo kịp tay anh. Nhưng dần dần tốc độ nhanh hơn, gần như là điên cuồng, cánh tay cô mỏi nhừ, miệng không nhịn được kêu thành tiếng.
“Cảnh Dương...a... không được, anh chậm thôi... em mỏi tay”.
Trình Cảnh Dương nghe thấy cô rên lên thì hưng phấn, phía dưới càng di chuyển nhanh hơn. Anh ôm cô lại gần, hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô. Trong phòng tắm vang lên những âm thanh mờ ám, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ hoà vào nhau. Đến khi người co rút lại, anh phóng thích bản thân đầy trên tay cô.
Tử Hân mệt mỏi dựa vào lòng anh thở dốc, mặc anh lấy nước rửa tay cho cô. Sau đó anh bế cô ra đặt lên giường rồi mới đi tìm quần áo mặc vào.
Lục Tử Hân thầm nghĩ, mới dùng tay thôi cô đã mệt thế này. Sau này người thật việc thật không phải cô sẽ bị anh hành chết sao.
Không được! Cô muốn bỏ nhà ra đi quá..
Trình Cảnh Dương sau khi thoả mãn thì ngồi lên giường ôm chặt lấy cô. Tử Hân giận dỗi đẩy tay anh ra.
“Anh xấu lắm, hức, tay em không còn cảm giác gì rồi. Anh làm hỏng tay em sau này sao em cầm dao phẫu thuật được”.
Anh yêu chiều hôn lên tóc cô.
“Được rồi, vậy lần sau anh không dùng tay em nữa. Dùng chỗ khác là được”.
Cái tên lưu manh này, mấy năm không gặp anh học toàn cái xấu thôi.