Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 15: Cuồng nhiệt (H)



Bàn tay anh bắt đầu xoa nắn trên ngực cô, Tử Hân cảm thấy như có dòng điện xẹt qua, người cô khẽ run lên. Đôi môi Cảnh Dương buông tha cho môi cô, di chuyển dọc theo cổ, dừng lại trên ngọn đồi cao chót vót, hết liếm lại cắn.

Tử Hân không nhịn được, miệng vô thức phát ra âm thanh rên rỉ.

“Ưm... Cảnh Dương... aaa...”

Bàn tay cô luồn vào mái tóc anh, ôm chặt lấy đầu anh.

Tay Cảnh Dương cũng không rảnh rỗi, bắt đầu cuộc trinh thám mới ở nơi tư mật của cô.

Anh nhìn chằm chằm vào khu vườn bí mật giữa hai chân cô, làm Tử Hân ngượng ngùng khép chân lại. Cảnh Dương kéo hai chân cô ra, dụ dỗ..

“Ngoan, như vậy rất đẹp”.

Tay anh chạm vào nụ hoa đó, ngón tay mới vào một chút đã mắc kẹt. Chết tiệt! Cô quá chặt..

“Hân Hân, thả lỏng đi em”.

Tử Hân vô thức làm theo lời anh. Nhận thấy cô đã thả lỏng, ngón tay anh tiến vào.

“Aaa... đừng mà”.

Tử Hân muốn phát điên lên, chỉ là ngón tay anh thôi cô đã không chịu được. Vậy chút nữa người thật việc thật thì cô sẽ thế nào.

Tay anh ra vào liên tục ở nụ hoa của cô, mỗi lần đi ra lại kèm một ít nước nhờn. Thấy bước dạo đầu đã đầy đủ, Cảnh Dương cầm lấy dã thú của mình, cọ cọ vài cái vào nơi tư mật của cô, tìm đường tiến vào.

“Hân Hân, sẽ đau đó, em cố chịu một chút”.

“Ưm... vâng”.

Eo lưng anh mạnh mẽ xông tới, toàn bộ *** **** đã tiến vào trong cô. Bên trong cô chặt chẽ mút chặt lấy anh, như có hàng trăm miệng nhỏ đang hôn lên dã thú của anh vậy. Suýt chút nữa anh không khống chế được bản thân mà bắn ra.

Tử Hân bây giờ không còn quan tâm gì nữa, cô oà lên khóc nức nở. Đau quá... được anh cảnh báo từ trước nhưng cô vẫn không nghĩ sẽ đau như vậy.



“Aaa Cảnh Dương, anh bắt nạt em, anh không thương em nữa đúng không. Huhu... đau chết đi được. Anh đi ra đi...huhu”.

Cảnh Dương vội hôn cô dỗ dành.

“Ngoan, em cố chịu một chút, chút nữa sẽ hết đau”.

Đôi môi anh lại tiến lên ngọn đồi trước ngực cô, bên dưới chưa dám cử động.

Tử Hân sau khi thích ứng cũng đã hết đau, nhưng giờ cô khó chịu muốn chết. Cái con thú kia cứ nằm im trong người cô, anh không định di chuyển à.

Eo cô ma sát cọ cọ mấy cái để giảm bớt sự khó chịu.

Cảnh Dương thấy cô như vậy thì mỉm cười, giờ anh bắt đầu chắc cô không đau nữa đâu nhỉ. Anh nhẹ nhàng rút ra, sau đó thong thả tiến vào. Thấy cô không kêu đau nữa anh mới bắt đầu luận động nhanh hơn.

“Ưm...aaa... Cảnh Dương, anh chậm một chút”.

Đáp lại cô chỉ là những lần tấn công mạnh mẽ từ anh. Bao nhiêu năm ăn chay, hôm nay anh phải đòi cả gốc lẫn lãi.

Anh tiến công, va đập, không biết mệt mỏi..

Cô ôm chặt lấy anh, mặc sức rên rỉ, không quan tâm gì nữa..

Suốt đêm, không rõ hai người đổi bao nhiêu tư thế, làm bao nhiêu lần, chỉ biết lần cuối anh phóng thích bản thân mình trong cô, cô đã mất ý thức.

Cảnh Dương ôm cô vào tắm rửa, sau đó ôm cô ngủ say sưa.

Đúng là một đêm điên cuồng.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng chiếu vào phòng, hai người vẫn ôm nhau ngủ say sưa. Trình Cảnh Dương không muốn dậy vì thoải mái, từ bé đến lớn anh chưa bao giờ thoả mãn như vậy. Còn Lục Tử Hân chưa dậy là vì quá mệt.

Lục Tử Minh ngồi một mình trên bàn ăn suy nghĩ. Quái lạ, 8 giờ rồi mà không thấy Trình Cảnh Dương đâu. Tử Hân thì anh đoán là vẫn đang ngủ nướng, nhưng giờ này Cảnh Dương phải dậy lâu rồi mới đúng.

Không nén được tò mò, Tử Minh lên gõ cửa phòng Cảnh Dương. Đợi một lúc không thấy ai mở cửa, anh đẩy cửa bước vào, trên giường không có ai, nhà vệ sinh cũng không có.

Tử Minh chuyển hướng sang căn phòng đối diện..



“Tử Hân, dậy đi nào, 8 giờ rồi. Em định ngủ đến bao giờ nữa”.

Bị quấy rồi, Tử Hân khó chịu lẩm bẩm..

“Ồn chết đi được”.

Cảnh Dương hôn lên trán cô dỗ dành.

“Vẫn còn sớm, em ngủ thêm đi. Để anh ra xem”.

Cô “ưm” nhẹ một tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Trình Cảnh Dương mặc quần áo, đầu tóc bù xù ra mở cừa.

“Lục Tử Minh, cậu ồn ào quá, sớm như vậy có chuyện gì à?”

“Cảnh Dương, sao anh lại ở đây”.

Tử Minh nhìn lại lần nữa xác định mình không nhầm phòng. Sao tên này lại ngủ trong phòng em gái hắn.

Nghĩ ra điều gì đó, anh hỏi lại..

“Anh đã ... con bé rồi à?”

“Ừ, có chuyện gì không”.

Lục Tử Minh nhìn chằm chằm tên đối diện một lúc lâu, cuối cùng buông ra một câu.

“Trình Cảnh Dương, sau này anh mà làm gì có lỗi với Tử Hân thì tìm nắm đấm của em nói chuyện”.

“Cậu yên tâm đi”.

Là một người lính, lòng trung thành phải đặt lên hàng đầu. Anh không dám hứa sẽ cho cô cuộc sống giàu sang, nhưng anh có thể đảm bảo anh sẽ cho cô một đời hạnh phúc.