Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 22: Chiến tranh lạnh



Bị anh hành hạ cả đêm, sáng hôm sau Lục Tử Hân đi làm với cơ thể mệt mỏi. Đôi chân run run đứng không vững, eo mỏi nhừ như muốn gãy ra. Ngay lúc này đây, cô chỉ muốn đánh chết tên đầu xỏ Trình Cảnh Dương.

Hàn Vũ từ phía xa nhìn cô hôm nay có gì đó hơi lạ, vội tiến lên hỏi..

“Cậu sao vậy, không khoẻ ở đâu à”.

“Mình không sao, đêm qua ngủ sai tư thế thôi”.

Hai người cười cười nói nói đi khám bệnh. Hình ảnh này lọt hết vào mắt Trình Cảnh Dương đứng gần đó, làm khuôn mặt đẹp trai đen xì.

Lục Tử Hân đi không để ý đường nên bất cẩn đụng trúng xe đẩy thuốc, cô không may ngã ra sau. Hàn Vũ đứng gần đó giơ tay ra đỡ cô. Kết quả cả hai lăn ra sàn. Hàn Vũ nằm phía dưới làm đệm cho Tử Hân. Tay anh giữ chặt eo cô, tham lam hưởng thụ giây phút hiếm có này.

Đến khi y tá gọi, Hàn Vũ mới chịu buông tay đỡ cô lên. Trình Cảnh Dương từ phía sau không nói lời nào tiến đến, nắm chặt cổ áo Hàn Vũ đấm một cái lên mặt anh. Tên đáng chết này dám nhân cơ hội ôm Hân Hân của anh. Đấm một cái chưa hả giận, anh đấm liên tiếp hai cái nữa vào mặt Hàn Vũ.

Lục Tử Hân bên cạnh đẩy anh ra, đứng chắn trước người Hàn Vũ.

“Cảnh Dương, anh làm sao thế, sao lại đánh người”.

Trình Cảnh Dương thấy cô nói đỡ cho hắn thì cơn giận bốc lên đỉnh đầu, kéo tay cô về phía mình.

“Em còn nói đỡ cho cậu ta. Lúc em ngã sao em để cậu ta ôm em, em còn nằm im không đẩy ra nữa”.

“Cảnh Dương, anh vô lý vừa thôi. Hàn Vũ ôm em để em không bị thương. Em còn phải cám ơn cậu ấy mới đúng”.

Hàn Vũ thấy tình hình không ổn, anh kéo Tử Hân ra để mọi người bình tĩnh lại..



“Tử Hân, cậu bình tĩnh đã rồi chúng ta giải quyết”.

Trình Cảnh Dương đẩy mạnh Hàn Vũ ra làm cậu ta loạng choạng.

“Ở đây chưa đến lượt cậu lên tiếng. Không muốn ăn đấm nữa thì biến đi”.

“Trình Cảnh Dương, anh quá đáng rồi đấy. Mau xin lỗi Hàn Vũ đi”.

“Em bảo anh xin lỗi cậu ta? Hắn ta lợi dụng ôm em anh còn chưa tính sổ đâu”.

Lục Tử Hân giận điên lên.

“Bao giờ anh xin lỗi cậu ấy thì chúng ta nói chuyện tiếp. Hàn Vũ, vào đây mình xử lý vết thương cho cậu”.

Hai người cứ thế bỏ đi để lại một mình Trình Cảnh Dương đứng đó. Muốn anh xin lỗi hắn ta? Mơ đi. Có vẻ anh chiều Hân Hân quá nên cô mới dám bỏ mặc anh thế này. Lần này cô không lên tiếng trước đừng hòng anh bỏ qua.

Cả ngày hôm ấy không ai nói chuyện với ai, Lục Tử Hân chỉ ở trong phòng khám bệnh. Còn Trình Cảnh Dương nằm trong phòng. Đêm ấy cô cũng lấy lí do trực bù cho Hàn Vũ mà không trở về phòng.

Sáng hôm sau, trong lúc Lục Tử Hân có ca phẫu thuật thì Trình Cảnh Dương cũng xuất viện về đơn vị.

Lục Tử Hân từ phòng phẫu thuật đi ra mới biết anh đã xuất viện. Có vẻ anh giận thật rồi. Nhưng lần này rõ ràng anh sai, anh không xin lỗi còn lâu cô mới nói chuyện với anh.

Hai người chiến tranh lạnh đã được 1 tuần. Cả tuần này Trình Cảnh Dương ở lại đơn vị, không về Lục gia cũng không tới bệnh viện. Lục Tử Hân có nhớ anh, nhưng vì đang giận anh nên cũng không đi tìm anh.



Hôm nay Trình Cảnh Dương nhận nhiệm vụ mới. Lần này là chuyến đi huấn luyện ở quần đảo Hải Minh, thời gian di chuyển là sáng mai. Toàn đội được nghỉ ngày hôm nay để chuẩn bị quân tư trang và thăm hỏi người thân.

Đoán chắc giờ này cô đang ở viện nên Cảnh Dương trở về Lục gia. Trong nhà chỉ có Lục Hạo Thiên đang đánh cờ với Trình Quân.

“Bố, chú Lục”.

“Cảnh Dương về rồi à. Tử Hân vẫn đang ở viện”.

Nhắc đến cô anh lại thở dài, anh lại nhớ cô rồi.

“Vâng, con về là muốn thông báo với mọi người là con sắp đi huấn luyện ở đảo Hải Minh. Sáng mai sẽ đi”.

“Ừ, nhớ giữ gìn sức khoẻ”.

“Vâng”.

Ngồi một lúc Trình Cảnh Dương xin phép đến bệnh viện. Anh không đến tìm Lục Tử Hân mà vào thẳng phòng A Thông.

“A Thông, mọi người ở Hải Minh đợi anh. Hi vọng anh có thể cùng cả đội huấn luyện. Mau khoẻ nhé”.

Trước khi rời khỏi viện, anh tới tìm cô. Nhưng anh không lại gần mà chỉ đứng từ xa quan sát. Nhìn cô vui vẻ nói chuyện với bệnh nhân, lại cẩn thận xem xét vết thương trên mặt Hàn Vũ, Trình Cảnh Dương thở dài.

“Có lẽ xa anh em cũng không ảnh hưởng gì nhiều”.

Ngắm cô thêm một lúc, anh xoay người rời đi. Đây là lần đầu tiên anh đi huấn luyện mà không tạm biệt cô. Biết làm thế nào được, cô vốn không để tâm mà.