“Bố sẵn sàng đầu hàng vì không muốn con gặp nguy hiểm. A Thông, nhớ cho kĩ, dù thế nào bố cũng là bố con”.
Lục Tử Minh nhìn sang Trình Cảnh Dương, vậy là kết thúc rồi sao? Sao anh thấy chuyện này vẫn có gì đó không đúng.
Trình Cảnh Dương quay sang hỏi Lục Tử Minh.
“Hân Hân đâu?”
“Con bé vẫn ở doanh trại. Sao vậy”.
Trước khi bị giải đi, Triệu Tấn dừng trước mặt Trình Cảnh Dương, rút ra đưa cho anh một tờ giấy.
“Tôi đã từng nói sẽ để thế giới của cậu sống không bằng chết. Xem cậu có bản lĩnh cứu cô gái của cậu không”.
Trình Cảnh Dương nhíu mày mở tờ giấy ra, bên trên là sơ đồ phá giải một quả bom.
“Ông có ý gì?”
“Quên không nói với cậu, cô người yêu nhỏ bé của cậu cũng ở trên du thuyền này. Cô ta đang ngủ trong căn phòng lắp bom. Đừng nói tôi không nhắc cậu, bom tôi cài có gắn thiết bị nhạy cảm. Cậu chỉ cần phá được quả bom chính sẽ vô hiệu hoá tất cả số bom còn lại. Nhưng nếu cậu phá cửa sẽ “đoàng”...”
Triệu Tấn cười ha hả..
“Từ lúc tôi kích hoạt đến giờ, chắc thời gian chỉ còn 5 phút thôi. Đội trưởng Trình, chúc cậu may mắn”.
Trình Cảnh Dương không nói lời nào chạy đi.
Lục Tử Minh tiến đến nắm chặt áo Triệu Tấn, đấm một phát vào mặt ông ta.
“Khốn nạn... em gái tôi mà có chuyện, tôi sẽ không để yên cho ông. Tất cả rời thuyền”.
Trình Cảnh Dương gõ cửa từng phòng, miệng gọi to.
“Hân Hân, nghe anh nói không? Hân Hân”.
Lục Tử Hân trong cơn mê mang nghe thấy tiếng Cảnh Dương gọi mình, cô nhanh chóng ngồi dậy mở cửa, nhưng cửa đã bị khoá. Không còn cách nào cô đập tay vào cửa báo hiệu cho anh.
Trình Cảnh Dương nghe thấy tiếng động, anh chạy tới định phá cửa, nhưng nhớ tới lời của Triệu Tấn, anh bình tĩnh ngồi xuống.
“Hân Hân, em kiểm tra quanh phòng xem có cái hộp nào khả nghi không?”
Lục Tử Hân đưa mắt nhìn quanh phòng, dừng lại trên chiếc túi đặt trên bàn. Cô vội bê tới cửa đặt xuống.
“Cảnh Dương, có một chiếc túi, bên trong là cái hộp gì đó”.
Trình Cảnh Dương tức giận đập tay lên tường, tên Triệu Tấn đó nói thật, anh vội an ủi Tử Hân.
“Hân Hân, em phải hết sức bình tĩnh, từ từ mở chiếc hộp đó ra. Phải hết sức nhẹ nhàng”.
Lục Tử Hân làm theo lời anh, mở chiếc hộp ra, bên trong toàn là dây dợ chằng chịt, còn có một cái đồng hồ đếm ngược. Cô hiểu đây là bom. Nói không sợ là nói dối. Tay cô run lên, nhưng cô phải trấn an bản thân. Cảnh Dương không mở cửa cứu cô chắc chắn có lí do. Giờ này chỉ cô mới cứu được cô thôi.
“Cảnh Dương, em phải làm gì”.
“Hân Hân, xung quanh em có kéo không? Hay là thứ gì đó có thể cắt được”.
Lục Tử Hân nhớ tới túi xách của mình. Cũng may thói quen nghề nghiệp nên cô luôn mang hộp cứu thương bên người.
“Có chiếc kéo y tế”.
“Tốt lắm, giờ em bình tĩnh làm theo lời anh”.
Trình Cảnh Dương nhìn tờ giấy trong tay, bắt đầu chỉ cô cách phá bom.
“Hân Hân, trên đồng hồ còn bao nhiêu thời gian”.
“Còn 3 phút 22 giây”.
“Được rồi, em bắt đầu cắt dây màu đen”.
Lục Tử Hân run lên, tay không còn nghe lời nữa. Trình Cảnh Dương bên ngoài nói vọng vào.
“Hân Hân, em bình tĩnh. Anh luôn ở bên cạnh em”.
Lục Tử Hân hít sâu cầm kéo lên, bắt đầu cắt..
“Bây giờ em cắt dây màu vàng”.
Cứ như vậy, Lục Tử Hân làm theo lời anh nói, dần dần phá giải quả bom. Đến cái dây cuối cùng, Trình Cảnh Dương thở phào.
“Hân Hân, cắt nốt dây màu trắng là xong rồi”.
Lục Tử Hân cắt xong, nhưng đồng hồ vẫn không dừng lại. Cô nhìn kĩ vào bên trong, vẫn còn hai cái dây nữa.
“Cảnh Dương, vẫn còn hai chiếc dây nữa. Đồng hồ vẫn chưa dừng lại”.