Lục Tử Hân thấy vật sở hữu của mình bị xâm phạm thì tức giận, cô tiến tới túm tóc Thẩm Duyệt.
“Thẩm Duyệt, đừng nghĩ tôi không nói gì là tôi hiền. Tôi nói này, cái gì không phải của mình tốt nhất đừng có giành. Vì giành cũng chẳng giành được đâu.”
Thẩm Duyệt bị kéo tóc đến đau nhói, cô ta tức giận gào lên.
“Lục Tử Hân, tôi tưởng cô thuỳ mị nết na thế nào, hoá ra cũng chỉ là con đàn bà chanh chua thôi. Buông tôi ra”.
Lục Tử Hân được đà giật mạnh tóc cô ta ra đằng sau..
“Tôi đâu có nói mình thuỳ mị nết na đâu. Tôi hiền để cô ngồi lên đầu tôi à? Cút ra khỏi nhà tôi. Đừng để tôi thấy mặt cô nữa”.
“Cô lấy quyền gì mà đuổi tôi. Đây là nhà của Cảnh Dương”.
“Ồ! Cô quay lại hỏi Cảnh Dương của cô xem đây là nhà ai”.
Trình Cảnh Dương đứng bên cạnh lau miệng ghét bỏ.
“Nhà này của em. Anh cũng là của em..”
“Nghe thấy gì chưa. Cút ngay. Tôi mà thấy cô ve vãn Cảnh Dương tôi sẽ vặt lông cô ra.”
Thẩm Duyệt tức tối bỏ đi. Trình Cảnh Dương âm thầm lau mồ hôi. Hân Hân của anh giận lên thật là đáng sợ.
Lục Tử Hân quay lại nhìn anh..
“Đứng đó làm gì. Đi vào đánh răng súc miệng sạch sẽ cho em”.
Trình Cảnh Dương chạy vội vào nhà vệ sinh, bắt đầu đánh răng sau đó súc miệng. Một lần vẫn thấy chưa sạch, anh làm tiếp lần thứ hai.
Trên xe, Lục Tử Hân hậm hực nhìn ra ngoài. Trình Cảnh Dương mon men định nắm tay cô liền bị cô hất ra. Anh cười khổ: “Cô ấy lại giận rồi.”
Đến bệnh viện, trước khi xuống xe anh muốn hôn cô thì cô đẩy anh ra, ghét bỏ..
“Miệng của anh bẩn rồi. Không khử trùng sạch đừng mơ mà hôn em”.
“Anh đánh răng sạch sẽ rồi mà. Còn súc miệng nữa. Hết bẩn rồi”.
Lục Tử Hân tiến lại gần ngửi ngửi..
“Vẫn còn mùi của cô ta. Ngoan ngoãn khử trùng tiếp đi.”
Cô mở cửa xe bước ra. Trình Cảnh Dương khóc không ra nước mắt. Anh phải làm sao để dỗ cô bây giờ.
Lục Tử Hân vừa vào đến cửa đã bị Tiểu Tịnh lôi kéo một cách khó hiểu.
“Chị Tử Hân, chị đăng ký đi cùng em đi”.
Tử Hân đọc kĩ thông báo. Thì ra là một buổi tình nguyện tại vùng cao phía Bắc. Cô vừa từ đảo Hải Minh trở về nên bệnh viện không bắt cô đi nữa. Có điều tình nguyện đăng ký thì vẫn đi được.
“Em đăng ký đi à?”
“Vâng. Chị đi với em đi”.
“Sao không để Hàn Vũ đi cùng em”.
Nhắc đến Hàn Vũ, mặt Tiểu Tịnh nóng lên. Cô quay lại nhìn thấy bóng dáng anh ngoài sảnh, vội năn nỉ.
“Chị đăng ký đi mà..”
Lục Tử Hân thấy con bé có gì đó rất lạ. Cô cũng không nỡ để Tiểu Tịnh đi một mình nên đành đăng ký tham gia. Tiểu Tịnh thấy cô đăng ký thì thở phào, sau đó nhanh chân chạy mất.
Hàn Vũ từ phía sau giật lấy tờ đăng ký trên tay Tử Hân. Nhìn qua một lượt anh thấy tên Tiểu Tịnh trên đó, mặt lập tức đen lại. Anh cũng muốn đăng ký tham gia nhưng đã hết chỗ. Số lượng đã đủ, anh đành quay sang cầu xin Lục Tử Hân.
“Tử Hân, cậu nhường mình chuyến đi này được không?”
Lục Tử Hân cuối cùng cũng hiểu tại sao Tiểu Tịnh lại gấp rút muốn cô đăng ký như thế. Thì ra đó là suất cuối cùng. Có lẽ con bé không muốn Hàn Vũ tham gia.
“Hàn Vũ, cậu đã làm gì Tiểu Tịnh”
Hàn Vũ né tránh ánh mắt của cô, không được tự nhiên trả lời..
“Mình có làm gì đâu. Cậu nhường mình đi”
“Không nói rõ mình sẽ không nhường”.
Hàn Vũ thở dài, đành kể với cô sự thật.
“Hôm qua bọn mình uống say nên lỡ xảy ra quan hệ. Cô ấy xấu hổ nên sáng nay chạy mất. Giờ thì cứ né tránh mình”.
Lục Tử Hân hiểu ra, cô gật gù suy nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Nếu thế thì cậu càng không nên đi.”
“Tại sao?”
“Con bé đã ngại rồi. Cậu phải cho nó thời gian để làm quen. Chuyến đi này có 2 ngày 1 đêm thôi. Mình sẽ để ý con bé cho cậu”.