Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 43: Xử phạt



Từ vùng núi phía Bắc trở về, Trình Cảnh Dương bị đưa thẳng vào viện dưới sự kiểm soát của Lục Tử Hân. Nằm trên xe cứu thương, anh luôn miệng nói.

“Hân Hân, anh không sao mà. Không cần nằm viện đâu.”

“Anh khoẻ lắm. Không đau ở đâu hết.”

“Anh còn phải về đơn vị báo cáo nữa..”

Lục Tử Hân không nhịn nổi nữa, quay ra lườm anh..

“Ngoan ngoãn tới bệnh viện kiểm tra cho em. Báo cáo với ai, gọi ông ta tới viện báo cáo”.

Cảnh Dương trợn tròn mắt. Người ta là cấp trên của anh, gọi tới sao được. Chưa kể anh còn “ăn trộm” trực thăng nữa. Phải về đơn vị chịu phạt.

Nhưng mà anh không cãi lời cô được, đành phải ngoan ngoãn tới viện kiểm tra.

Sau khi kiểm tra xong, anh chỉ bị xây xước nhẹ, cũng may không ảnh hưởng tới xương cốt. Lục Tử Hân mới yên tâm để anh về quân đội.

Lúc này, Lục Hạo Thiên đang nổi trận lôi đình. Trình Cảnh Dương quá to gan, lại dám lấy danh nghĩa của anh để điều động trực thăng mà chưa hỏi ý kiến ông. Nhưng trước mặt ông bây giờ chỉ có người trong đội NH1, đội trưởng thì không thấy đâu.

“Trình Cảnh Dương đâu, gọi tới đây cho tôi”.

“Đô đốc, đội trưởng chưa về đơn vị..”

Lục Hạo Thiên giận dữ đập bàn.

“Cậu ta không coi kỉ cương quân đội ra gì nữa đúng không. Gọi cậu ta tới ngay cho tôi..”

“Nhưng mà... nhưng mà bác sĩ Lục bắt đội trưởng phải vào viện kiểm tra...”



Vương Hạn vừa nói vừa len lén nhìn Đô đốc. Khi nghe đến con gái, mặt ông dãn ra. Lúc này cửa phòng mở ra, Trình Cảnh Dương hớt hải chạy vào..

“Báo cáo, Trung tá Trình Cảnh Dương có mặt.”

Lục Hạo Thiên quan sát kĩ người trước mặt, cũng may không bị thương. Trước mặt cấp dưới, ông vẫn phải làm nghiêm.

“Cậu biết tội chưa.”

“Tôi đã biết tội”.

“Cậu coi trời bằng vung đúng không. Dám ngang nhiên điều động trực thăng. Cậu không coi ai ra gì nữa hả..”

Lục Hạo Thiên tức giận đuổi tất cả ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn ông và Trình Cảnh Dương. Lục Hạo Thiên thở dài.

“Cảnh Dương, lần này là cháu sai quá rồi. Nếu không phải chú kịp thời phát hiện, cháu nghĩ với cái lệnh giả của cháu mà mượn được trực thăng à.”

“Cháu xin lỗi. Lúc đó tình thế cấp bách, không kịp thông báo cho chú, nên cháu đành phải lấy tên chú điều động trực thăng”.

Lục Hạo Thiên vỗ vai anh, lắc đầu.

“Nếu lúc đó cháu thông báo cho chú thì mọi chuyện đã khác. Với cương vị người cha, chú phải cám ơn cháu vì đã cứu Tử Hân. Nhưng với cương vị Đô đốc, chú vẫn phải phạt cháu.”

“Cháu chấp nhận chịu phạt”.

“Tuy chỉ là cảnh cáo nhưng sẽ rất bất lợi cho việc tăng bậc quân hàm trong thời gian tới”.

Trình Cảnh Dương hiểu ý ông. Nhưng vì Lục Tử Hân anh sẵn sàng đánh đổi tất cả.

“Chú, vì Hân Hân, cháu thấy lần đánh đổi này là xứng đáng”

Lục Hạo Thiên gật đầu hài lòng. Xem như con gái ông có phúc, được Trình Cảnh Dương yêu thương như vậy



Lúc Lục Tử Hân tới quân đội thì mọi chuyện đã xử lý xong. Trình Cảnh Dương bị phạt cảnh cáo, hạ một bậc lương. Cô buồn bã ôm anh an ủi.

“Anh đừng buồn. Để em đi xin bố em.”

“Anh không sao. Em về làm việc đi.”

“Không được. Không thể để anh chịu tội như vậy. Rõ ràng chuyện này là vì em.”

“Anh làm sai thì anh phải chịu phạt thôi. Không sao đâu.”

Lục Tử Hân định phản bác thì nhìn thấy Lục Hạo Thiên đi ra. Cô chạy lại chặn đường ông.

“Bố, sao lại phạt Cảnh Dương. Anh ấy vì cứu con mà”.

Lục Hạo Thiên lắc đầu ngao ngán, bao giờ con gái ông mới chữa được bệnh mê trai nhỉ. Ông gõ lên đầu con gái.

“Nó làm sai thì nó phải chịu phạt. Bây giờ xử phạt xong rồi. Con có xin cũng vô ích.”

“Chẳng phải chịu mượn danh bố một chút thôi sao. Sao lại xử phạt nặng vậy.”

“Con không hiểu quy định trong quân đội. Về viện làm việc đi. Tối chúng ta nói chuyện tiếp. Cảnh Dươnh, đưa con bé về đi”.

Lục Tử Hân bị bố đuổi thì không phục, tính ương bướng vừa nổi lên thì bị Trình Cảnh Dương cưỡng chế ôm đi.

“Thả em xuống, để em đòi công bằng cho anh.”

Trình Cảnh Dương vỗ một cái vào mông cô.

“Ngoan một chút, để anh đưa em về viện. Đừng ở đây làm loạn nữa.”