Lục Tử Hân đã rút ra bài học, không nên tin lời nói của đàn ông, nhất là đàn ông đang chuẩn bị hoá sói.
Giây trước Trình Cảnh Dương vừa nói sẽ không làm gì, giây sau cô đã bị anh đè ra hôn tới tấp.
Lúc này, Tử Hân đáng thương đang bị Trình Cảnh Dương nằm đè lên người, môi anh vít chặt môi cô, bàn tay làm loạn trên người cô. Lục Tử Hân bị anh trêu chọc đến mềm nhũn, đẩy anh ra không được mà ôm anh lại cũng không xong. Cô vừa thở dốc vừa nói.
“Cảnh Dương... đừng mà... em kêu ra mất...”
Quần áo trên người cả hai bị anh lột đến trần trụi, anh vùi đầu vào giữa hai chân cô không ngừng hôn mút. Lục Tử Hân phải cắn chặt môi mình để không phát ra âm thanh mờ ám. Khi thấy bên dưới cô đã ướt đẫm, Trình Cảnh Dương mạnh mẽ đi vào, anh nhanh chóng khoá chặt môi cô, nuốt hết tiếng rên rỉ của cô vào trong.
Lục Tử Hân phát hiện ra gì đó, vội giữ chặt anh lại..
“Aaa... anh chưa... đeo bao...”
“Anh không dùng..”
Thắt lưng Trình Cảnh Dương vẫn mạnh mẽ hoạt động, ra vào liên tục, Tử Hân lấy tay ôm chặt miệng mình lại, không dám thở mạnh.
Lúc cô sắp đạt đến cao trào đột nhiên Trình Cảnh Dương dừng mọi động tác. Tử Hân ngứa ngáy khó chịu, cô liên tục vặn eo của mình nhưng cũng không làm giảm bớt sự trống rỗng. Hết cách, cô đành phải cầu xin anh..
“Anh làm sao vậy... cử động đi mà... xin anh...”
“Hân Hân, yêu anh không?”
“Yêu.. em yêu anh..”
“Vậy em có đồng ý lấy anh không?”
Lục Tử Hân nhận ra ý xấu của anh, cô khóc không ra nước mắt.
“Anh chơi xấu. Có ai cầu hôn như anh không?”
“Em không đồng ý?”
“Anh phải cầu hôn hẳn hoi chứ. Nhẫn còn không có...”
“Vậy thôi, anh đi ra..”
Nhận thấy cây kiếm của anh dần rời xa cơ thể mình, cô ôm chặt lấy anh, hai chân kẹp lấy thắt lưng anh.
“Đừng... đừng mà... cho em...”
“Thế có đồng ý không?”
Lục Tử Hân hậm hực nhìn anh không trả lời, anh lại tiếp tục rút dã thú ra. Cơ thể nhỏ bé không chịu nổi sự tra tấn này, cô chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
Đạt được mục đích, Trình Cảnh Dương bắt đầu điên cuồng vận động. Trong suốt quá trình đó, anh vẫn không quên giữ chặt miệng cô lại. Đến khi tất cả kết thúc, Lục Tử Hân không còn sức lực mặc anh lấy giấy lau người cho mình. Thế là cô bị cướp hôn mà không hề có nhẫn.
Sáng hôm sau, Lục Tử Hân vẫn nhìn anh hậm hực. Trình Cảnh Dương vừa thương vừa buồn cười, anh đi đến ôm chặt eo cô, trêu chọc..
“Vợ giận gì anh à?”
“Ai là vợ anh?”
“Hôm qua em đồng ý cưới anh rồi. Đừng có nuốt lời.”
Lục Tử Hân ấm ức không nói lên lời, rõ ràng anh chơi xấu. Cầu hôn như anh không có tí chân thành nào cả... Cô quay mặt đi không thèm nói chuyện với anh nữa.
Trình Cảnh Dương thấy cô giận thật thì thở dài lắc đầu. Không trêu cô nữa.. Anh móc túi ra một chiếc nhẫn kim cương, đeo vào tay cô. Lục Tử Hân thấy tay mình mát mát thì nhìn xuống. Chiếc nhẫn đã yên vị nằm trên ngón áp út của mình.
Cartier! Xem ra anh còn chút lương tâm..
Cô lập tức vui vẻ trở lại, quay người hôn chụt lên môi anh.
“Em yêu anh chết mất”.
“Giờ em là người của anh rồi. Không được chạy đâu. Vợ à..”
Lục Tử Hân nghe anh gọi vậy thì đỏ mặt. Cô ôm chặt lấy anh..
“Còn lâu em mới chạy. Anh cướp mất thanh xuân của em rồi. Em mà chạy thì lỗ vốn à.”
“Về thôi. Mọi người đang đợi”
Lục Tử Hân làm nũng ôm chặt anh không buông.
“Em mệt lắm. Đêm qua anh hành hạ em như vậy, giờ làm gì còn sức leo núi”.
“Lên đây anh cõng”.
Chỉ chờ câu nói này của anh, Lục Tử Hân nhảy vội lên lưng anh, chân kẹp vào bụng anh. Trình Cảnh Dương cũng rất vui vẻ cõng cô đi xuống.
Nhìn tấm lưng vững trãi của anh, Lục Tử Hân than nhẹ..
“Lưng anh vững chắc thật đấy. Dựa vào thật an toàn.”
Bàn tay đeo nhẫn của cô giơ lên trước ánh nắng mặt trời, lòng cô ngập tràn hạnh phúc. Chưa bao giờ cô thấy mình vui vẻ đến vậy. Bình yên của cuộc đời cô là do anh mang lại.