Từ ngày đội NH1 nhận nhiệm vụ ở biên giới, hàng loạt các vụ buôn bán ma tuý với vũ khí đều bị bắt gọn. Nhưng chỉ cần bị bắt giữ, bọn chúng lập tức cắn lưỡi tự sát. Việc điều tra lại đi vào ngõ cụt.
Đã hơn 1 năm Trình Cảnh Dương bị điều quân tới biên giới, Lục Tử Hân nhớ anh nhưng cũng không bỏ bê việc học. Năm nay cô thi đại học rồi, nhưng cô vẫn chưa biết sẽ thi ngành gì.
Cô bạn thân Lâm Châu Châu đã đăng ký thi trường kinh tế, còn cô vẫn đang phân vân chưa biết chọn ngành nào. Giá có Cảnh Dương ở đây thì tốt biết mấy. Anh ấy sẽ cho cô biết cô phù hợp với ngành gì.
Nghĩ tới anh lòng cô lại đau nhói, anh đi lâu như vậy mà chưa trở về, cũng chưa có tin tức gì về anh cả. Không biết anh có ăn uống đầy đủ không, cũng không biết anh có bị thương không.
Chỉ cần anh trở về, cho dù bị thương cũng được, cô sẽ không trách anh.
Bên tai Lâm Châu Châu đang thao thao bất tuyệt, thấy cô không phản ứng gì liền nói to hơn.
Lục Tử Hân nhìn bộ hồ sơ trước mặt mà giật mình. Trong vô thức cô đã đăng ký học ngành y. Thầm nghĩ đây cũng không phải quyết định sai lầm. Dù sao quân nhân không tránh khỏi những lúc bị thương. Làm bác sĩ rồi cô sẽ chữa khỏi cho anh.
Cứ như vậy, cô nghe theo con tim mách bảo thi vào trường y, không ngờ lại đỗ thủ khoa,
Ngày cô nhập trường, anh vẫn chưa trở về. Cô hậm hực nắm chặt dây chuyền của anh trong tay.
“Trình Cảnh Dương là đồ khốn kiếp. Anh đã hứa khi em tốt nghiệp anh sẽ có mặt cơ mà. Giờ em đi nhập trường rồi cũng không thấy anh đâu”.
Nói thì nói vậy chứ cô không cách nào giận anh được, đeo sợi dây chuyền lên cổ, hít một hơi thật sâu. Giờ cô đã là sinh viên rồi, không thể trẻ con mãi như thế được.
Trường đại học A..
Mọi người nô nức, háo hức đi nhận trường mới. Nơi đây sẽ là nơi gieo mầm ước mơ của cô. Tử Hân tự hứa với lòng sẽ học tập thật tốt để anh không phải lo lắng.
Lúc tìm được lớp thì mọi người đã đến đông đủ, chỗ ngồi cũng được lập kín. Chỉ còn một vị trí duy nhất ở cuối lớp, bên cạnh là một nam sinh đang đeo tai nghe đọc sách. Nhìn thấy giảng viên vào lớp, Tử Hân nhanh chân chạy tới ngồi xuống.
Cậu nam sinh bên cạnh tỏ ra lạnh lùng không quan tâm, cô cũng chẳng hơi đâu mà để ý đến cậu ta, yên lặng lắng nghe giảng viên phổ biến nội quy của trường.
Bỗng nhiên tay cô bị chọc chọc vào hai cái, cậu nam sinh bên cạnh quay sang hỏi cô.
“Xin lỗi vừa rồi tôi không nghe rõ. Cậu nói lại cho tôi được không?”
Lục Tử Hân cũng cảm thấy bình thường. Dù sao sau này cũng học chung trường, cô không muốn gây nhiều rắc rối. Cô bình tĩnh nói lại các quy định của trường. Hết giờ, cậu nam sinh đó chạy tới bắt chuyện với cô.
“Chào cậu, tôi là Hàn Vũ, có thể làm quen với cậu được không”.
“Ừm”.
“Cậu tên gì?”
“Lục Tử Hân”.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Tử Hân cảm thấy cậu bạn này khá dễ thương, có thể làm bạn được. Hai người nhanh chóng thân thiết.
Lục Tử Minh đứng đợi sẵn ở cổng trường. Hôm nay là ngày em gái anh đi nhập học, anh nhận nhiệm vụ đón em gái đi ăn mừng. Gen nhà họ Lục cũng mạnh thật, Lục Tử Minh chỉ diện sơ mi trắng kết hợp với quần âu đơn giản, vậy mà ai đi qua cũng phải lướt nhìn,
Đám sinh viên nữ thì khỏi phải nói. Họ chỉ hận không thể nhào tới ôm anh, rất nhiều người lấy điện thoại ra chụp, anh cũng không quan tâm,
Thấy bóng dáng em gái phía xa, Tử Minh vui vẻ vẫy tay.
“Tử Hân, bên này”,
“Anh hai”.
Tử Hân vội tạm biệt Hàn Vũ chạy lại ôm chầm lấy anh trai mình.
Lục Tử Minh thấy người con trai vừa đi cạnh Tử Hân thì không hài lòng, véo má em gái.
“Người vừa đi cùng em là ai vậy?”
“Bạn em mới quen. Sao vậy”.
“Em đừng phản bội Cảnh Dương, anh ấy mà biết sẽ không vui đâu”.
Tử Hân trừng mắt nhìn anh trai. Ông anh này của cô cuồng em gái đến mức biến thái, không muốn cô tiếp xúc với người đàn ông nào khác ngoài anh và Cảnh Dương.
“Phản bội gì chứ. Em với Cảnh Dương có phải người yêu đâu mà phản bội”.
“Còn nói không phải. Mấy năm nay có thấy em yêu đương gì đâu”.
Tử Minh cốc đầu em gái làm cô đau nhói, đưa tay xoa đầu.
“Anh dám đánh em. Em sẽ nói với Cảnh Dương để anh ấy đập chết anh”.