Không Thể Yêu

Chương 10



Về đến nhà, cô nhận được chiếc áo len lần đó cô đặt cho A Tử.

Khi Hàn Tử Sâm mặc lên, ánh mắt của Thẩm Y Nhiên sáng lên.

“A Tử nhà chúng ta thật đẹp trai nha.” - Cô không khỏi thở dài: “Nếu cậu vén tóc mái ra sau, tôi đoán khi cậu đi phát tờ rơi, một nhóm nữ sinh sẽ đuổi theo và giật tờ quảng cáo.”

Anh mỉm cười, câu nói “nhà chúng ta” của cô khiến anh khá hài lòng.

“Ngày mai cậu hãy mặc áo len này nhé, chiếc áo len cậu thay ra để tôi giặt cho cậu.”

“Ừm.” - Anh đáp.

Nhìn dáng vẻ A Tử, Thẩm Y Nhiên không nhịn được hỏi: “A Tử, cậu nghĩ thế nào về công việc làm model cho cửa hàng thời trang.”

“Không hay lắm.” - Hàn Tử Sâm đáp.

“Nhưng công việc đó kiếm nhiều tiền hơn là công việc phát tờ rơi và cũng ổn định hơn.” - cô nói.

Hàn Tử Sâm nhìn cô hỏi: “A Nhiên tỷ cảm thấy tôi kiếm ít tiền quá sao?”

“À, không phải. Tôi chỉ muốn cậu có một cuộc sống tốt hơn.” - Có lẽ cô sẽ sống như vậy cả đời, nhưng cô muốn A Tử sẽ có cuộc sống tốt hơn.

“Tôi sẽ có cuộc sống tốt hơn, đến lúc đó, A Nhiên tỷ muốn cuộc sống như thế nào tôi sẽ cho A Nhiên tỷ cuộc sống như vậy.” - Hàn Tử Sâm nghiêm túc nói.

Rõ ràng đây chỉ là một trò chơi đối với anh, nhưng thời khắc này, anh thật sự muốn đổi cuộc sống tốt hơn cho cô trong tương lai.

Thẩm Y Nhiên bật cười, cô không nghĩ A Tử có thể cho cô cuộc sống như cô mong muốn, nhưng cô không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của A Tử nên lại nói: “Được rồi, được rồi… tôi sẽ đợi cho đến khi A Tử kiếm thật nhiều tiền để nuôi tôi nhé, tới lúc đó tôi sẽ làm một con sâu lúa núp trong hủ gạo.”

“Được.” - Anh gật đầu, trong đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên một tia sáng, chỉ cần cô muốn, anh sẽ cho cô làm một con sâu lúa trong hũ gạo cả đời.

Ngày hôm sau, Cao Trí đi đến phòng trà, anh nghe thấy một số đồng nghiệp nói chuyện: “Anh có thấy chiếc áo len mà Hàn tổng mặc hôm nay không?”

“Không thấy, sao vậy?”

“Nó giống như hàng Shopee đang chạy chương trình.”

“Không thể, Hàn tổng sao có thể mặc loại hàng phổ thông như vậy?”

Cao Trí nghe xong khẽ run lên, anh lặng lẽ rời khỏi phòng trà, đúng là áo len mà Hàn gia mặc sáng nay chính là hàng shopee phổ biến, thậm chí sáng nay hắn còn nhìn thấy một vài người mặc cùng kiểu với Hàn gia.

Cao Trí đi vào phòng tổng giám đốc, nhìn thấy ông chủ mặc chiếc áo len, nó thật sự khiến anh ấy có vẻ như mọt sách và ít sát nhân hơn bình thường.

Chiếc áo này có lẽ là do Thẩm Y Nhiên mua. Cao Trí nhớ bình thường khi Hàn gia rời khỏi nhà thuê đến công ty sẽ thay đổi y phục, nhưng hôm nay anh ấy lại không đổi chiếc áo len kia.

Điều này có nghĩa là gì?

Và Hàn gia muốn ở lại căn nhà thuê kia đến bao giờ? Hắn tự hỏi chính mình mà không dám hé miệng.

“Hàn gia, đây là kế hoạch thu mua ngài muốn.” - Cao Trí đặt tài liệu trong tay trên bàn, đang định rời đi thì đột nhiên bị gọi lại.

“Cậu có biết Tiêu Tư Vũ của Tiêu gia đã thực hiện rất nhiều quảng cáo khắp Nam thành?” - Hàn Tử Sâm hỏi.

Cao Trí gật đầu, không nghĩ ông chủ lại hỏi đến chuyện này: “Vâng, tôi biết.”

“Có bao nhiêu cái?” - Hàn Tử Sâm lại hỏi.

“Chắc là 99 cái.” - Cao Trí nhớ từng xem tin tức khi Tiêu Tư Vũ phỏng vấn, có nói rằng chiếu 99 cái, đại diện cho tình yêu 99 kiếp.

Điều này rất hot với Hà Dĩ Nguyệt, hiện tại Hà Dĩ Nguyệt trong giới giải trí là minh tinh đang hot nhất, rất đông đảo fan hâm mộ.

“Toàn bộ gỡ xuống hết.” - Hàn Tử Sâm nói.

“Toàn bộ?” - Cao Trí kinh ngạc.

“Toàn bộ!” - Hàn Tử Sâm khẳng định.



“Vâng, tôi sẽ làm ngay.” - Hàn gia muốn rút hết những bảng quảng cáo của Tiêu Tư Vũ là do Tiêu gia hay Hà gia chọc giận anh ấy, hay là Hàn gia không vui khi hai nhà thông gia? Nhưng không phải lần đó Hàn gia đã nói sẽ tham gia lễ đính hôn.

Cao Trí giật mình nghĩ tới chẳng lẽ lại là vì Thẩm Y Nhiên? Cô gái này cuối cùng có ý nghĩa gì với Hàn gia? Để khiến Hàn gia phải ra tay hạ bệ các những đối tác trong giới kinh doanh.

Tại một phòng khách sạn lớn, Tiêu Tư Vũ trầm mặc cầm ly rượu nhìn những thứ lóng lánh đỏ thẫm quyến rũ, không thể đoán hắn ta đang nghĩ cái gì.

Hà Dĩ Nguyệt đi đến nhìn Tiêu Tư Vũ nói: “Là anh đang nghĩ tới Thẩm Y Nhiên sao? Đáng thương cho cô ta? Anh không sợ bị Hàn Tử Sâm biết anh còn quan tâm cô ta sao, dù sao trước kia chị gái em cũng là hôn thê của Hàn Tử Sâm.”

Những lời này giống như một lời cảnh cáo.

||||| Truyện đề cử: Ngoan, Đừng Sợ Anh |||||

Ánh mắt Tiêu Tư Vũ tối sầm, hắn làm sao có thể quên được, cái tệ Hà Tử Sâm giống một thanh kiếm treo trên đầu nhà họ Tiêu, ba năm qua, Tiêu gia chưa bao giờ cảm thấy yên tâm.

Mà mọi thứ đều do Thẩm Y Nhiên mà ra.

“Chỉ phán quyết 3 năm chính là quá tiện nghi cho Thẩm Y Nhiên, chị gái của em đã chết, anh còn ở đây đáng thương cô ta.” - Hà Dĩ Nguyệt tức giận nói.

“Được rồi Tiểu Nguyệt, anh cũng không nói đang nghĩ tới cô ta. Không phải mấy hôm trước Thẩm Y Nhiên bị Tô Văn Hạo hành hạ, anh cũng không nói gì với cô ta sao?”

Lúc này tâm tình Hà Dĩ Nguyệt mới tốt lên một chút, cùng Tiêu Tư Vũ quay trở lại phòng tụ tập.

Hôm nay là buổi tiệc nhỏ ăn mừng trước tiệc đính hôn của bọn họ.

Đột nhiên có người đề cập đến 99 cái hộp đèn biểu thị tình yêu của Tiêu Tư Vũ dành cho Hà Dĩ Nguyệt với vẻ ngưỡng mộ.

Một cô bạn thân của Hà Dĩ Nguyệt vui vẻ nói: “Đối diện khách sạn này không phải là tòa nhà Nhân Sinh sao, bên đó cũng có biển chiếu quảng cáo, ở đây có thể nhìn thấy, không bằng chúng ta nhìn xem một chút.”

Mọi người nghe vậy liền mở rèm cửa ra.

Trên mặt Hà Dĩ Nguyệt hiện lên nụ cười ngọt ngào kèm theo chút ngượng ngùng: “Này, các cậu thật là…”

Tuy nhiên khi màn cửa mở ra, tòa nhà bên kia không còn biển quảng cáo chiếu lời tỏ tình, chỉ một màn tối tăm.

“Chuyện gì vậy, chẳng lẽ bảng hiệu bị hỏng?”

Hà Dĩ Nguyệt cau mày nhìn về phía Tiêu Tư Vũ, dù sao cái đó là do nhà họ Tiêu đặt làm.

Tiêu Tư Vũ nói: “Để anh hỏi một chút…”

Chỉ là lời hắn chưa dứt, điện thoại của hắn đã vang lên, khi Tiêu Tư Vũ nhận cuộc gọi, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên khó coi: “Cái gì, rút hết, toàn bộ đều rút hết? Bọn chúng chẳng lẽ không sợ bồi thường hợp đồng sao?”

“Bên kia nói dù có là phải bồi thường cũng phải rút hết biển quảng cáo xuống.” - Trợ lý liền báo cáo: “Tiêu tổng, tôi đã liên hệ với công ty khác, nhưng không ai nhận chiếu biển quảng cáo này.”

Nói cách khác, ngoại trừ tòa nhà Tiêu thị và Hà thị ra, không có bất cứ nơi nào có thể đặt được biển này.

“Rốt cuộc là ai muốn khó dễ Tiêu gia?” - Tiêu Tư Vũ sắc mặt tái nhợt hỏi.

“Là Hàn gia.” - Quản lý run giọng: “Chuyên này chính là do trợ lý riêng của tổng giám đốc Hàn thị Cao Trí tự mình đi làm.”

Tiêu Tư Vũ giật mình, Cao Trí… đó là trợ lý thân cận của Hàn Tử Sâm, chẳng lẽ đây là ý của Hàn Tử Sâm sao? Hàn Tử Sâm muốn loại bỏ tất cả biển quảng cáo này?

Điều đó có ý gì? Chẳng lẽ Hàn Tử Sâm phản đối cuộc hôn nhân giữa Hà gia và Tiêu gia? Nghĩ đến đây Tiêu Tư Vũ toát mồ hôi lạnh.

Những bảng hiệu chiếu hình của Tiêu gia 99 cái bị gỡ sạch trong một đêm đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi trong cộng đồng, rất nhiều đồn đoán tạo ra về mối quan hệ giữa hai người.

Tiêu Tư Vũ và Hà Dĩ Nguyệt phảo họp báo lên tiếng rằng biển quảng cáo bị gỡ xuống vì liên quan đến hợp đồng hai bên, còn tình yêu của họ vẫn là mãi mãi và không bao giờ hết hạn.

Trong căn nhà thuê, Thẩm Y Nhiên lướt điện thoại cũng đọc được tin tức này, có chút kinh ngạc vì đêm qua A Tử nói chúng sẽ được gỡ xuống và hôm nay nó thật sự đã được gỡ xuống.

“Cái biển quảng cáo kia gỡ xuống, A Nhiên tỷ có vui không?” - Giọng nói của Hàn Tử Sâm đột nhiên vang lên trong phòng.

Thẩm Y Nhiên có chút giật mình, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thấy A Tử đang nhìn vào màn hình điện thoại của cô, trên môi nở nụ cười.

Trong nhất thời cô bỗng nghĩ đến chuyện này liệu có liên quan đến A Tử, và A Tử là người đã gỡ bỏ chúng.



Lập tức cô bật cười, sao có thể được và mọi thứ chỉ là trùng hợp.

“Không có gì đáng để vui hay buồn, tôi và Tiêu Tư Vũ đã là quá khứ. Tôi cũng không còn tình cảm với anh ta nữa, cho dù anh ta muốn yêu ai hay cưới ai đều không liên quan tới tôi.”

“A Nhiên tỷ thật sự không quan tâm đến anh ta nữa sao?” - Hàn Tử Sâm nheo mắt nhìn cô, như muốn nhìn thấu cô.

“Cậu sẽ đi quan tâm đến người đã vứt bỏ cậu sao?” - Thẩm Y Nhiên hỏi lại.

Đột nhiên trong đầu Hàn Tử Sâm hiện lên bóng dáng một người phụ nữ khác, người phụ nữ mà anh gọi là mẹ không phải đã từng bỏ rơi anh sao?

Bà ấy hoàn toàn bỏ rơi anh, dù anh đã quỳ xuống cầu xin, bà ấy vẫn rời đi không ngoảnh lại.

Từ đó về sau, anh đã thề, đời này sẽ không quỳ gối trước ai nữa, cũng sẽ không bao giờ cầu xin ai ở lại nữa.

Nụ cười trên môi Hàn Tử Sâm càng đậm hơn: “Đúng vậy, sao tôi lại hỏi một câu ngốc như vậy? Ai lại đi quan tâm đến kẻ đã bỏ rơi mình.”

Thẩm Y Thiên ngơ ngác nhìn A Tử, rõ ràng là đang cười nhưng lại lộ ra vẻ đau đớn. Cô nhớ A Tử từng nói không có gia đình. Có phải A Tử cũng từng bị bỏ rơi không?

Nghĩ vậy cô đưa tay ôm cổ anh, kéo anh về phía mình.

Thân thể anh hơi cứng lại, nhưng anh không chống cự, tựa đầu vào vai cô, cảm nhận hơi thở của cô tỏa ra khắp nơi.

Mùi hương trên cơ thể cô mang lại cảm giác nhẹ nhàng, đem đến cho anh sự an tâm khó tả.

“A Tử, câu không phải đã nói sẽ không bỏ rơi tôi sao? Tôi cũng sẽ như vậy, sẽ không bao giờ bỏ rơi A Tử, mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, tôi cũng sẽ ở bên cạnh A Tử.”

Giọng nói của cô vang lên bên tai anh.

“Có thật là dù có chuyện gì xảy ra đi nửa, đều sẽ ở bên cạnh tôi sao?” - Hàn Tử Sâm hỏi.

“Đương nhiên.” - Cô thành thật trả lời.

“Sẽ không sợ tôi?”

Cô khẽ cười một tiếng: “Sao tôi phải sợ A Tử? A Tử của tôi ngoan như vậy, tôi thích còn không kịp đây.”

A Tử của tôi…Hừ, nghe có vẻ như anh chính là của cô, nhưng anh không hề chán ghét câu nói này, thậm chí còn khá vui vẻ.

Anh ngẩng đầu lên, gương mặt hai người gần như chạm vào nhau, chóp mũi đã chạm vào.

Mặt cô đột ngột đỏ bừng, vô thức lùi lại, nhưng anh đã vòng tay qua eo, ngăn cô lùi lại.

“A Nhiên tỷ thích tôi ngoan sao?” - Anh nhỏ giọng hỏi.

Đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết, Thẩm Y Nhiên không khỏi cắn môi, cảm thấy gò má mình dường như nóng hơn.

Cô ấy là chị, A Tử là em trai, rõ ràng yêu thích là rất bình thường, tại sao phát ra từ miệng A Tử lại đầy mờ ám.

“Ừm…” - Một hồi lâu cô nhẹ giọng trả lời.

“Vậy nếu tôi ngoan hơn một chút, A Nhiên tỷ sẽ càng yêu thích tôi hơn sao?”

Thẩm Y Nhiên: “...”

Lời này nếu phát ra từ một đứa trẻ, sẽ khiến người ta cảm thấy ngây thơ đáng yêu, nhưng lại thốt ra từ miệng anh, lại tràn đầy mị hoặc.

“Có đúng không?” - Mặt anh tiến lại gần cô hơn, đôi môi mỏng của anh gần như chạm vào môi cô.

“...ừm.”

Trái tim Thẩm Y Nhiên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Rõ ràng là cô xem A Tử như em trai, nhưng vì sao khi mặt đối mặt lại khiến toàn thân cô cứng đờ, máu dồn hết lên đỉnh đầu.

Cuối cùng cô tự nhủ, chính là do A Tử của cô quá đẹp trai, và cô đã bị nét đẹp của A Tử ảnh hưởng nên mới nhất thời rung động như vậy.