Đới Nguyệt có cố gắng thế nào vẫn không thể gầy dưỡng ra gốc Lá Công Lao kia. Đối mặt với cả làng đang nhìn, cuối cùng thần trí cô nàng suy sụp: “Mấy người nhìn cái gì? Ta không biết, ta không biết gầy giống! Giờ thì các người biết rồi đó? Hài lòng chưa?”
Đường đường là Huyền Độ tiên tử, thế mà phát ngôn trước chúng như vậy. Người vây xem ồn ào.
Đới Nguyệt thoáng thấy Hoàng Nhưỡng trong đám, cô xông tới định túm lấy vạt áo nàng. Nhưng Hoàng Nhưỡng tránh đi —— năm năm võ đạo, tuy cũng chỉ mới chạm tới căn cơ nhưng đâu dễ để nha đầu Đới Nguyệt bắt được.
Đới Nguyệt tóm hụt, cô khóc ròng: “Vì sao vậy? Bao năm nay Đới Nguyệt hầu hạ Thập cô nương coi như đã tận tâm tận lực. Sao Thập cô nương lại muốn hại tôi?!”
Đã đến lúc này, cô nàng cực kỳ hận Hoàng Nhưỡng, đương nhiên cũng muốn vạch trần trước chúng nàng ta là hạng người thế nào! Cô như điên loạn hét lên: “Ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi yên ổn sao? Ngươi…”
Nhưng mới nói đến đây, đã bị Tạ Hồng Trần cắt đứt —— Tạ Hồng Trần muốn cô ta im lặng, e có tới hàng ngàn hàng vạn cách.
Đới Nguyệt há miệng to song không thốt ra được một chữ. Cô nàng đành chảy nước mắt, nhìn người chung quanh chỉ trỏ mình.
“Chư vị.” giọng Tạ Hồng Trần vang lên, mang theo lực trấn định lòng người: “Chuyện Đới Nguyệt gầy giống chẳng qua chỉ là một âm mưu. Mấy năm qua cô ta luôn ăn cắp…” Hắn thoáng nhìn Hoàng Nhưỡng, nói tiếp: “thành quả gầy giống của Hoàng Nhưỡng Thập cô nương Hoàng gia, giành công lao. Mà Thập cô nương Hoàng giai vì chủ tớ tình thâm với cô ta mà luôn không đành lòng vạch trần.”
Chữ chữ có sức nặng, vạch trần chân tướng trước đám đông, nhưng… tóm lại vẫn có chỗ giấu diếm.
Đới Nguyệt muốn biện bạch, muốn lôi chuyện Hoàng Nhưỡng chăm sóc biến chủng của cỏ Thần Tiên độc hại cha mình công khai ra. Còn có cả chuyện Hoàng Nhưỡng đã đối phó em ruột mình thế nào nữa. Cô ta đi theo Hoàng Nhưỡng nhiều năm, biết quá nhiều bí mật của nàng.
Mấy chuyện đó, nói ra cái nào cũng đủ khiến thôn Tiên Trà sôi trào hồi lâu.
Nhưng cô ta không nói được, cô liều mạng muốn gào thét, nhưng nửa âm thanh trong họng cô nàng cũng không phát ra được.
Hoàng Nhưỡng đứng giữa đám người, chăm chú nhìn Tạ Hồng Trần. Tạ Hồng Trần cảm giác được ánh mắt nàng, chẳng biết tại sao, thầm khẽ rung động.
Trong lòng lại có chút mong chờ bí ẩn, song rốt cuộc mình đang mong chờ gì thế nhỉ?
Hắn tự nhận tuyệt đối nào phải người thi ân cầu báo. Tất cả mọi việc hắn làm chẳng qua là trừ cái ác nâng cao cái thiện. Nhưng khi hắn đảo mắt qua đám người, đã thấy ngay Hoàng Nhưỡng mỉm cười với mình.
Tạ Hồng Trần xử lý mấy việc này, xem như chu đáo.
Theo ý hắn, Đới Nguyệt tất nhiên không thể giữ, nếu không sớm tối gì cô ta cũng vạch trần chuyện biến chủng cỏ Thần Tiên. Hắn nói: “Hồ nữ Đới Nguyệt, lấy nô khi chủ, không thể giữ lại. Thập cô nương muốn xử trí thế nào?”
Hắn đã mở lời, chỉ cần Hoàng Nhưỡng giao người qua chỗ hắn là được. Hoàng Thự cũng sẽ không phản đối. Đới Nguyệt lạnh thấu trong lòng, cô nàng biết với tính tình của Hoàng Nhưỡng chắc chắn mình không còn đường sống, lập tức ú ú ớ ớ, khổ sở không nói ra lời.
Hoàng Nhưỡng đứng giữa đám đông, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn nàng.
Với tâm tính của Hoàng Nhưỡng dĩ nhiên tuyệt đối không giữ lại hậu hoạn, song nàng khẽ nói: “Nhưỡng cảm kích Tạ Tông chủ. Nha đầu Đới Nguyệt này tuy có chỗ không phải, nhưng cô ấy đã theo ta rất nhiều năm. Gì thì cũng là chủ tớ rất lâu, cũng có bao nhiêu năm tình cảm. Nhưỡng nghĩ, sẽ đuổi cô ấy đi Lý gia trang, trông coi trang viên.”
Đới Nguyệt ngẩn ra, hiển nhiên đây chẳng phải tác phong nhất quán của Hoàng Nhưỡng. Nàng ta không phải người dây dưa dài dòng.
Tạ Hồng Trần cũng thấy hành động này không ổn, hắn hỏi: “Sao lại phái đi Lý gia trang?”
Hoàng Nhưỡng nói: “Người mẹ đã chết của cô ấy chôn ở Lý gia trang. Lòng cô ấy đặt trên cao cả đời, trông coi mộ mẹ đã khuất, chắc hẳn cuộc sống cũng tốt hơn chút ít. Muôn ngàn chúng sinh, có thể làm người, không phải ai sinh ra đã muốn sinh sự với nhau, ngươi tranh ta đoạt. Nghĩ dù có lòng ác ý cũng do sự đời ép buộc thôi. Xưa nay nếu con người dắt díu nhau ở vũng bùn, hẳn chỉ nhìn thấy bọ gậy, có trèo lên Linh Sơn, mới gặp được phượng hoàng.”
Quả là những lời này đã làm Tạ Hồng Trần hết sức xúc động. Hắn trầm ngâm một lát, nói: “Thập cô nương vô cùng thuần thiện, thật cảm phục.”
Vô cùng thuần thiện?
Hoàng Nhưỡng ngoài mặt khiêm tốn, trong lòng bật cười. Tạ Hồng Trần là người ưa thích kiểu con gái này, tâm tư thuần thiện, mọi việc không tranh. Cô gái lý tưởng trong lòng hắn thật ra là thế đó, là viên ngọc trắng không tì vết, không nhiễm trần thế.
“Vậy thì, giải cô ta đến Lý gia trang, giữ linh vị mẹ. Hoàng công,” Tạ Hồng Trần nhìn sang Hoàng Thự, hỏi: “được chứ?”
Câu hỏi này dĩ nhiên chỉ chờ một lời khẳng định.
Hoàng Thự quỳ xuống đất nói: “Hoàng mỗ gia phong không nghiêm, nuôi ra kẻ tôi tớ ác độc như vậy. Để Tạ Tông chủ và các hương thân chê cười.” Với tâm tư của Hoàng Thự, đương nhiên là lão muốn đánh chết Đới Nguyệt.
Con tiện tỳ này làm xấu mặt trước người khác, há có thể tha thứ?
Nhưng bây giờ đang ở chỗ đông người, lão nào dám nhiều lời?
Lão liếc Hoàng Nhưỡng, nghi ngờ dày đặc trong lòng. Con tiện tỳ Đới Nguyệt này, mấy năm qua đúng là nổi tiếng rất nhanh. Nhưng nếu nói nó dám đoạt công con gái mình, Hoàng Thự vẫn cảm thấy, nó không có lá gan đó.
Hoàng Thự chỉ không để ý thôi, lão không phải đồ ngốc. Mấy năm qua chuyện Hoàng gia ngoại trừ lão đều là do Hoàng Nhưỡng định đoạt. Có là anh chị em của nó cũng nào ai dám tự khoe khoang trước mặt? Huống chi là một con nha hoàn.
Lão liếc Hoàng Nhưỡng, dĩ nhiên Hoàng Nhưỡng cũng quỳ xuống cùng lão, nói: “Nguyên nhân chuyện này đều bắt nguồn từ ta, xin Tông chủ chớ trách tội cha.”
Tạ Hồng Trần không khỏi bước lên mấy bước, hắn hơi nghiêng người, đỡ Hoàng Nhưỡng dậy, nói: “Không cần phải thế.”
Tạ Hồng Trần chăm chú nhìn mấy đầu ngón tay hồng hồng mọng nước kia, trong lòng đầy ý vị quái đản. Cô gái này, tư thái dịu dàng thuận theo như vậy, thật sự quá quen thuộc.
Đầu ngón tay Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay hắn, nhân cơ hội nói: “Đới Nguyệt phạm phải trọng tội, sau này đi Lý trang, e sẽ sống không dễ chịu. Ta chỉ là một cô gái, thấp cổ bé họng, Tông chủ… có thể cùng tiểu nữ tử đưa cô ấy đi Lý trang không. Có miệng vàng lời ngọc của Tông chủ, cô ấy ở đấy rốt cuộc cũng có một con đường sống.”
Trong ngôn từ của nàng, từng chữ từng câu, vẫn là cân nhắc cho Đới Nguyệt. Ở một bên, Hoàng Thự vội nói: “Con tôi tớ ác độc này vốn vạn lần đáng chết! Sao con lại vì nó mà phiền hà Tạ Tông chủ? Không biết lễ nghĩa!”
Hoàng Nhưỡng líu ríu cụp đầu, nói: “Con gái biết sai rồi.”
Song, Tạ Hồng Trần lại nói: “Nàng không chỉ thiện lương mà tâm tư còn tỉ mỉ.” Ngay sau đó, hắn quay qua nhìn Đới Nguyệt, nói: “Đi thôi.”
Hoàng Thự chả hiểu ra làm sao, theo lý mà nói, sao Tạ Hồng Trần phải băn khoăn chút chuyện không quan trọng ấy chứ? Nhưng ngài ta cứ hết lần này đến lần khác nhận lời! Hoàng Thự nhìn hắn, lại nhìn Hoàng Nhưỡng, bỗng, một ý nghĩ xuất hiện, xông đến choáng váng đầu lão!
Trước đó mấy hôm, Hoàng Nhưỡng từng nói, trong lòng mình còn có chí xa xôi.
Chẳng lẽ con bé thật có bản lĩnh này?!
Cho nên từ năm Thành Nguyên đầu tiên, con bé cố ý để Đới Nguyệt đoạt công thay mình, mãi chờ đến hôm nay Tạ Hồng Trần vạch trần chân tướng. Năm năm qua, con nha đầu xấu xí này vẫn luôn diễn kịch ư?
Một tia chớp lóe lên trong đầu Hoàng Thự, lão nhìn Hoàng Nhưỡng, lập tức nói: “Tiểu nhân phái hai người hầu, áp giải tên tôi tớ ác độc này.”
Tạ Hồng Trần không từ chối, Hoàng Thự sướng rơn trong lòng —— lão biết Tạ Hồng Trần là con cá bao lớn.
Nếu con gái mình có thể kết thân với hắn, vậy thì mình… thật không dám tưởng tượng.
Phúc duyên từ trời rơi xuống, khiến lão đang hoa mắt ù tai tỉnh táo ra không ít. Lão âm thầm dặn dò người hầu áp giải Đới Nguyệt, chỉ cần áp giải xa xa, không được quấy rầy Hoàng Nhưỡng và Tạ Tông chủ nói chuyện.
Thế là Hoàng Nhưỡng có thể theo cùng Tạ Hồng Trần, từ thôn Tiên Trà xuất phát đi Lý trang.
Với tốc độ đi đường của Tạ Hồng Trần, Lý trang gần như là ngay trước mắt. Nhưng hắn thu hết mọi thủ đoạn, đi bộ cùng Hoàng Nhưỡng. Người hầu áp giải Đới Nguyệt quả nhiên cách khá xa, không hề ảnh hưởng đến cự ly của hai người.
Hoàng Nhưỡng theo sau hắn nửa bước, tỏ vẻ tôn kính. Tạ Hồng Trần đi trước, sắc mặt trầm tĩnh còn lòng lại rối rắm, trong phút chốc chẳng nói gì.
“Tông chủ tự mình ra mặt, chủ trì công đạo cho Nhưỡng, Nhưỡng đầy cảm kích.” Hoàng Nhưỡng thấp giọng dần, như đang do dự, nàng nói: “Nhưng… A nhưỡng hổ thẹn với tấm thịnh tình của Tông chủ.”
“Gì thế?” Tạ Hồng Trần hỏi.
Hoàng Nhưỡng nói: “Với cơ trí của Tông chủ, tất nhiên đã nghĩ ra vì sao Đới Nguyệt thân là thị nữ, lại có thể uy hiếp ta.”
Trong lòng Tạ Hồng Trần khẽ động, hắn dừng lại, nhìn sang cô gái này.
Chỉ thấy cô một thân óng ánh vàng ấm áp như ruộng lúa mạch bội thu. Giọng hắn cũng mềm đi, hỏi: “Là vì sao?”
Hoàng Nhưỡng quỳ xuống, bái thật sâu với hắn, nói: “Ta… là vì…”
Giọt châu nàng rưng rưng sắp rớt, Tạ Hồng Trần không đành lòng hỏi nữa. Hắn nói: “Nếu nàng không muốn nhắc lại, vậy cũng được.”
Hoàng Nhưỡng vùi đầu, nàng hít một hơi thật sâu, nói: “Sở dĩ Đới Nguyệt có thể khống chế ta, là vì cô ấy phát hiện biến chủng ta trồng lẫn trong cỏ Thần Tiên. Sở dĩ mấy năm nay cha luôn mơ màng, không nắm giữ chuyện trong nhà, chính là vì ông ấy đã hút cỏ Thần Tiên ta trồng.”
Từng chữ nàng đầy chân thành, Tạ Hồng Trần vì đã biết rõ từ trước, trái lại không lòng dạ nào trách tội. Hắn nói: “Sao nàng lại làm thế?”
Hắn hỏi rất bình tĩnh, nghĩ câu trả lời của Hoàng Nhưỡng cũng sẽ là kể lại chuyện cực khổ ngày bé lần nữa.
Hoàng Nhưỡng nói: “Lúc bé ta ngang bướng, làm mẹ tức giận, cứ thế mẹ đã bỏ mình. Bao năm qua, ta canh cánh trong lòng, oán hận mình, cũng giận cá chém thớt cha. Ta… Ta muốn cùng ông ấy xuống gặp mẹ, nên mới trộn biến chủng vào trong khói cỏ Thần Tiên. Ra tay được mấy lần, ta vẫn không xuống tay được. Dù sao ông ấy cũng là cha ta…”
Nàng che mặt khóc rống, không hề đề cập tới tội nghiệt của Hoàng Thự.
Tạ Hồng Trần trảm yêu trừ ma nhiều năm, thật ra tâm địa đầy lạnh lẽo cứng rắn. Song nghe nàng nói vậy, lòng chợt mềm mại, hắn nhẹ nắm cổ tay Hoàng Nhưỡng đỡ nàng lên, khuyên nhủ: “Sai không ở nàng, đừng tự trách.”
Sai đương nhiên không ở ta rồi! Hoàng Nhưỡng thầm cười lạnh, nàng không giết Hoàng Thự, là vì Hoàng Thự không thể chết.
Dù Hoàng gia chỉ là một tiểu môn hộ ở thôn Tiên Trà, nhưng nếu không có chủ nhà, với thân gái như nàng muốn đứng ra làm chủ thật quá khó. Đến chừng đó nàng không chỉ phải đàn áp anh chị em không theo sự quản thúc, còn phải chống cự mấy tộc khác công kích xa lánh. Ngộ nhỡ có ai đem chuyện nàng giết cha bẩm lên tiên môn, nói không chừng nàng còn phải đền bằng tính mạng nữa kìa.
Nếu không phải lão ta còn chút chỗ tác dụng ấy, ta không chỉ muốn lão chết, còn muốn lão giống như mẹ ta, moi tim mổ gan, phơi thây hoang dã!
Ôi, mình lại thế rồi. Hoàng Nhưỡng chậm rãi đè cơn lửa giận của mình.
Đây cũng là chỗ Tạ Hồng Trần không thích nhất. Tạ Hồng Trần hy vọng người vợ mình như Bồ tát, xem thù hận như nghịch cảnh, không oán không hận. Mà lúc Hoàng Nhưỡng rơi vào nghịch cảnh sẽ nhe răng độc sắc nhọn.
Hiện giờ, câu chữ của Hoàng Nhưỡng đều tự trách và hối hận.
Nàng một mực chỉ trách cứ mình, đau buồn mà nhân từ. Tạ Hồng Trần nói: “Có điều nếu để Hoàng Thự biết chuyện này, e là ông ta không thể tha cho nàng.”
Hoàng Nhưỡng gục đầu, hồi lâu nói: “Dù sao ông ấy cũng là cha ta, cơ thể tóc da của ta, đều nhận từ ông ấy. Ta tự tổn hại cơ thể người thân mình đã là bất hiếu. Ông ấy có muốn đánh muốn giết, ta cũng nhận.”
Tạ Hồng Trần nhẹ buông cổ tay trắng của nàng ra, nói: “Xưa nay nàng không có dự định cho chính mình sao?”
Hoàng Nhưỡng cụp mắt, nói: “Đứa con gái như ta, sinh ra số mệnh không do mình. Nào có tính toán gì?”
Trong tích tắc Tạ Hồng Trần chợt động lòng, bật thốt: “Nàng có từng nghĩ sẽ rời Hoàng gia đi nơi khác không?”
Nói đến đây, một cảm xúc đang từ từ dồn nén. Nếu… nếu cô gái trước mặt này rốt cuộc lại xin hắn nhận vào…
Nếu là thế, mình sẽ cự tuyệt ư?
Trong phút chốc, lòng hắn dao động không ngừng, đúng là không có đáp án.
Hoàng Nhưỡng ngẩng lên, ánh mắt hiền dịu mềm mại nhín hắn. Đôi mắt đẹp vẫn còn ngậm nước mắt, giai nhân khóc như hoa lê đẫm mưa. Trong lòng Tạ Hồng Trần tự dưng tìm được một câu trả lời. Có lẽ, vậy cũng không tệ nhỉ.
Hắn yên tĩnh chăm chú nhìn người trước mặt, đợi nàng nói ra mong muốn. Bao năm qua, hắn gặp được quá nhiều cô gái. Hắn thật sự biết mình có sức hấp dẫn với con gái thế nào.
Bình thường hắn cũng chả từng động tâm, hôm nay lại hết lần này tới lần khác nổi lên dục vọng muốn che mưa gió cho nàng.
Hai người nhìn nhau, hắn thậm chí còn nghĩ luôn câu tiếp lời Hoàng Nhưỡng.
Còn không phải là hy vọng theo hắn rời Hoàng gia, từ đây dù làm nô làm tỳ, mưa gió cũng theo.
—— mấy cô gái kiểu này, hắn gặp nhiều. Có điều Tạ Tông chủ không lưu luyến nữ sắc, bên cạnh hắn vẫn luôn vô cùng sạch sẽ.
Quả nhiên, Hoàng Nhưỡng lùi lại hai bước, lại quỳ lạy hắn. Nàng nói: “Tiểu nữ tử nhận ơn Tông chủ, không thể đền đáp.” Trong chớp mắt đó, lòng Tạ Hồng Trần có vẻ vui sướng. Hắn lượm lặt mấy tia vui vẻ ấy, cảm thấy có phần mới mẻ.
Hoàng Nhưỡng nói tiếp: “Tiểu nữ mặt dày muốn xin, hy vọng bái Tạ Tông chủ làm thầy, tu tập kiếm đạo. Từ nay về sau, bỏ đi phàm tâm, giống Tông chủ xúc đi mọi bất bình của thế gian.”
… Tạ Hồng Trần như bị một kiếm xuyên tim, mãi thật lâu không nói gì. Không đúng, không nên thế. Nhưng… sao lại không nên? Chí này lòng này của nàng, là chuyện may mắn của chính đạo, có gì mà không nên?
Một cảm xúc nói không rõ bủa vây lấy hắn, Tạ Hồng Trần kinh ngạc lùi một bước, lẩm bẩm: “Bái ta làm thầy, tu tập kiếm đạo?”
Hoàng Nhưỡng ngẩng lên, chắp tay nói: “Đúng vậy. Xin Tông chủ thành toàn.”
Thật là quá hoang đường. Nhưng không nói được không đúng chỗ nào.