Toàn bộ hậu cung chỉ có ta biết Hoàng Thượng ban một đạo mật chỉ, chỉ có bốn chữ: “Tử quý mẫu chết”.
Đạo mật chỉ này không ai hiểu, trừ Hoàng Thượng tự biết.
Ta biết được, là vì ở đời trước, ta đã sinh hạ trưởng tử, sau khi uống chén rượu độc kia.
Không ngờ ta lại trọng sinh vào một ngày trước khi được sủng ái.
Lúc này, ta chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ, mới được tuyển vào cung.
Đáng thương cho ta ở đời trước, khổ tâm luồn cúi, cho rằng vinh hạnh hoàng ân có thể hưởng một đời phú quý, nào biết Hoàng Thượng bạc tình, trong lòng hắn chỉ có giang sơn xã tắc.
Chúng ta, nữ tử, chỉ là công cụ của hắn mà thôi.
Nếu như thời gian trọng sinh có thể sớm hơn một chút, ta chắc chắn sẽ không rơi vào cái hố hổ lang này.
“Tống mỹ nhân, không biết ngươi muốn dược liệu này làm gì? Có vài vị là đại hàn, nếu dùng thì lo…”
Ta bừng tỉnh lại, nhét một tiểu ngân qua tử vào tay đại phu, lại cởi vòng ngọc ra: “Ta mới vào cung, mong không chê bai.”
“Ta chỉ có chút khó chịu, vào cung trước thường uống chén thuốc này. Hơn nữa phương thuốc cũng có ôn bổ dược liệu, không có gì nghiêm trọng.”
Đời trước, loại phương thuốc này ta không biết đã xem qua bao nhiêu lần.
Chỉ là khi đó, phương thuốc càng tàn nhẫn hơn, một liều dược có thể chặt đứt mộng đẹp sinh nhi tử của nữ tử.
Ta tuy không nghĩ đến việc sinh con, nhưng cũng không muốn vì vậy mà bị tổn hại.
Vì thế, phương thuốc này ôn hòa hơn nhiều, chỉ cần cách bảy ngày uống một lần.
Điều quan trọng nhất là, bất luận ai đến tra xét, phương thuốc này đều không có gì đáng ngờ.
Ngày mai Hoàng Thượng sẽ gọi ta vào lục đầu bài, hôm nay, liều dược này ta tất nhiên phải uống.
“Mỹ nhân, dược tốt lắm.”
Bão Cầm, nha đầu theo ta từ nhỏ, tuy rằng đầu óc không quá nhanh nhạy, nhưng lại rất biết điều.
Dù nàng không hiểu vì sao ta đột nhiên uống dược, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ cẩn thận làm tròn bổn phận của mình.
Uống xong dược, lòng ta an ổn hơn nhiều.
Đời trước, ta vui mừng nhảy nhót khi sinh hạ hài tử, nhưng cuối cùng lại thành bùa đòi mạng.
Hiện giờ, phúc khí này, vẫn thuộc về người khác.
Ta nửa dựa vào ghế, cẩn thận hồi tưởng nhiều điều ở đời trước.
Nếu muốn ở hậu cung an ổn, đã cần được sủng ái, nhưng không thể độc sủng. Nếu ta vì không sinh con nối dõi, cố tình lạnh nhạt Hoàng Thượng, không ra mặt mấy ngày, thì Nhụy Họa Hiên này sẽ thành lãnh cung mất.
Suy nghĩ cẩn thận, đời trước vì tranh sủng mà kết không ít thù hận, nguyên bản bản tính thuần lương không rành mưu kế, đều bị ta hại mà mất mạng.
Nghĩ đến, lần này trọng sinh, cũng là một hồi chuộc tội.
---
Ngày thứ hai, sáng sớm ta liền đến thỉnh an Thái Hậu cùng Hoàng Hậu, nghe xong lời dạy bảo, ta cầm đạo đến tẩm điện của Vương tài tử.
Đời trước, nếu không phải nàng vô ý rơi xuống Nguyệt Dao Trì, ta cũng không đến nỗi cuối cùng đi vào con đường này.
“Tỷ tỷ, ngươi đã tới!”
Vương Hi Trừng và ta là tỷ muội tốt vừa thấy ta liền vui vẻ chạy đến.
“Nếu không phải buổi sáng thức dậy muộn, ta chắc chắn đã đến thăm tỷ từ sớm rồi.”
Nàng tóc còn chưa chải vuốt, mái tóc đen mềm mại xõa trên vai mà không hề để ý, chỉ nắm tay ta, đong đưa qua lại.
Cũng phải, năm nay nàng mới mười sáu, đúng là tuổi thích chơi đùa và ngủ nướng.
Nếu không phải ta đã sống qua một đời, giờ phút này chỉ sợ cũng đang lười biếng trên giường, không rời khỏi khung cửa sổ.
“Trừng Nhi, ngày mai ngươi hãy đến Nhụy Họa Hiên một chuyến, ta sẽ nấu chút thuốc, ngươi cùng ta uống nhé.”
“Thuốc gì đó tỷ?”
“Ngươi không cần hỏi nhiều, ta tự nhiên sẽ không hại người."
“Được.”
Nhìn nàng ngoan ngoãn gật đầu, tâm tình của ta cũng tốt hơn vài phần.
Đời này, chỉ mong có thể bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng lại mất mạng một lần nữa.
Trở về Nhụy Họa Hiên, ta bắt đầu cẩn thận ăn diện. Những điều hắn yêu thích, ta đã nhớ kỹ trong lòng: làn da trắng như phấn, vòng eo mềm mại và đôi môi đỏ tươi.
Vào đêm, ta lại một lần nữa gặp hắn.
“Ngẩng đầu lên.”
Ta sợ hãi thưa dạ ngẩng đầu lên, hắn vẫn với bộ dáng ấy, tuấn tú, mang vẻ uy nghiêm, không thể trái ngang.
Chính bộ dạng này đã làm ta mê mẩn, thất hồn lạc phách.
“Ngươi thật ngoan.” Hắn nắm tay ta rồi ngồi xuống, “Có điều gì không quen không?”
“Hôm nay thiếp đến thỉnh an Hoàng Hậu nương nương nàng cũng hỏi thiếp như vậy, thiếp xuất thân bình dân, làm sao có gì không quen, chỉ mong Hoàng Thượng rủ lòng thương.”
Hắn, một vương giả, thích nhất là bảo vệ kẻ yếu.
“Ta tất nhiên là thương tiếc.”
Tóc mây hoa nhan, kim bộ diêu, phù dung trướng ấm...
---
Từ khi được sủng ái, ân thưởng như bông tuyết lần lượt được đưa đến Nhụy Họa Hiên.
Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, còn có Thục phi.
Thục phi...
Ta không thể quên nàng.
Ta đã sai người làm vài món xiêm y bằng vải vóc mà Thục phi đưa cho ta, hàng ngày ăn mặc.
Hoàng Thượng lâu lâu sẽ tới Nhụy Họa Hiên, hắn chọn ta, muốn ta sinh cho hắn một hoàng tử.
Rốt cuộc, phụ thân ta chỉ là một huyện thừa, nếu ta chết, sẽ không còn gì trở ngại gì.
So với các phi tần khác, nếu có chuyện gì, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hắn.
“Hôm nay, gấm vóc trông rất đẹp, ta thấy nàng mặc lên rất đẹp.”
Ta chờ mong Hoàng Thượng sẽ nói câu này.
“Đây là Thục phi cố ý chọn cho thiếp.” Ta khen, “Thục phi mấy ngày nay tâm trạng không tốt, còn phải tốn sức vì thiếp chọn vải vóc này.”
“Nàng ấy làm sao?”
Quả nhiên, Hoàng Thượng tiếp theo đã hỏi ta.
“Nghe nói là bệnh cũ, những ngày mưa dầm thì không thoải mái.”
“Ân.” Hoàng Thượng sắc mặt có chút biến đổi, “Một khi đã như vậy, trẫm đi thăm nàng ấy một chút.”
Bệnh này của Thục phi ở đời trước ta cũng mới biết được, thì ra là vì Hoàng Thượng khi còn là Thái Tử do một lần ham chơi, bị phạt quỳ gối trong mưa, Thục phi bồi hắn quỳ cùng, nên mắc bệnh.
Đó cũng là lý do Thục phi kiêu ngạo, nhưng Hoàng Thượng chưa bao giờ thật sự phạt nàng nặng nề.
Mặc dù hiện tại nàng ta không được sủng ái, nhưng vẫn lưu lại một phần trong lòng hắn.
Thục phi, ta mong ngươi thừa sủng có thai, sinh hạ hoàng tử.