Không Yêu Hoàng Thượng Sẽ Được Bình An

Chương 13



Nếu khiến Hoàng Hậu mở lời, quả là cách tốt nhất, cũng là nhanh nhất. Bởi lẽ, tiếp theo, ta không chỉ muốn được ân sủng mà còn muốn vượt lên trên Thục phi, trở thành sủng phi mà nàng cũng không đọ kịp. Thứ ta mong cầu xưa nay chưa bao giờ là ân sủng nhất thời, mà phải là địa vị vững chắc hơn.

"Nay bổn cung đang mang thai, không thể chăm sóc bệ hạ, ngươi có thể thay ta lo liệu, về mà sửa soạn cho tươm tất."

"Tạ ơn Hoàng Hậu." Sau khi tạ lễ, ta chần chừ đôi chút. Ngô chiêu nghi quả thực đáng thương, nhưng hôm nay không phải là lúc để ta tỏ lòng trắc ẩn.

Khi rời khỏi Thanh Khôn Cung, ta hiểu rõ mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Hoàng Hậu đã mang long thai, Hoàng Thượng dĩ nhiên sẽ không gây thêm rắc rối. Chỉ cần chờ đến lúc "dưa chín rụng cuống" là mọi chuyện sẽ đến...

---

Đêm đến, Nhụy Họa Hiên chỉ thắp vài ngọn đèn cung đình. Ta ngồi giữa sân, Bão Cầm phe phẩy quạt, những người khác đều bị ta sai về nghỉ. Đợi Hoàng Thượng đến, ta mặc sa mỏng khoác ngoài. Gió nhẹ thoảng qua, lớp sa như muốn bay đi. Dưới bầu trời đêm, ta bảo Bão Cầm quạt nhanh hơn một chút.

"Bóng đêm lạnh thế này, sao nàng còn ngồi ở ngoài?"

Hoàng Thượng đuổi hết người hầu đứng sau lưng, rồi mới tiến lại gần.

"Hoàng Thượng?"

Ta giả vờ ngạc nhiên, vội vàng sửa lại trang phục, đến khi chắc chắn không có ai đi theo Hoàng Thượng, ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Xin thứ cho thiếp thất lễ."

"Nàng như thế này, chỉ có thể để trẫm nhìn thôi, chứ sao lại ngồi giữa sân." Dứt lời, Hoàng Thượng bế ta lên.

"Thiếp đâu dám nghĩ Hoàng Thượng sẽ đến, lâu nay người chưa ghé qua đây." Ta nói nhỏ, tay lại không ngừng nghỉ.

Đêm đã khuya, nhưng lòng n.g.ự.c Hoàng Thượng vẫn ấm nóng.

Ta biết, ta đã thành công.

Dẫu mọi tính toán, đêm ân sủng cũng không thể giúp ta yên lòng bằng bát thuốc tránh thai kia.

"Tiệp dư, không hay rồi." Bão Cầm hốt hoảng chạy vào, lần trước nàng hoảng loạn như vậy là khi Thục phi gặp chuyện.



"Chuyện gì xảy ra với Hoàng Hậu sao?" Ta hỏi ngay.

"Không phải, là Vương mỹ nhân. Sáng nay nàng va chạm với Sở tiệp dư, giờ bị tát rồi bắt quỳ bên đường!"

"Cái gì!" Lòng ta nóng như lửa đốt, Vương Hi Trừng luôn được ta bảo vệ, các phi tần trong cung đều biết ta với nàng thân thiết, nên dù nàng có ngây ngô đôi chút, cũng không ai gây sự. Nay Sở tiệp dư mới tiến cung lại gây ra chuyện.

Ta vội chạy theo hướng Bão Cầm chỉ, nhưng đi được nửa đường, ta dừng lại.

Ta chạy đến thì có ích gì? Ngoài việc rơi vài giọt nước mắt, ta chẳng thể làm gì. Sở tiệp dư và ta cùng cấp bậc, nàng bắt Vương Hi Trừng quỳ, ta có đến cũng chỉ có thể cùng quỳ với nàng.

Ta quay đầu tìm Hoàng Thượng.

Vương Hi Trừng là người Hoàng Thượng tuyển chọn, hắn sẽ bảo vệ nàng.

"Tống tiệp dư, Hoàng Thượng bảo người về trước, Vương mỹ nhân chỉ quỳ một lúc, không có gì nghiêm trọng."

Người hầu của Hoàng Thượng truyền lời xong thì quay đi.

Gió đầu thu se lạnh, ta đứng ngoài cửa mà cảm thấy rét run. Đúng vậy, ta đã quên rằng, Hoàng Thượng trong phòng kia chẳng bận tâm đến sống c.h.ế.t của ai, huống hồ chỉ là một chút trách phạt nhỏ.

Trong mắt Hoàng Thượng, chỉ có lợi và hại mà thôi. Khi cần Vương Hi Trừng sinh con, mỗi chén thuốc đều phải cẩn trọng hỏi kỹ, còn khi không cần, mặc kệ nàng quỳ dưới gió lạnh, cũng chẳng hề hấn.

Ta không tìm Hoàng Hậu, vì với bà, ta cũng chỉ là một con cờ.

Ta đến gặp Sở tiệp dư.

Mấy ngày trước, ta tuy ở Nhụy Họa Hiên tĩnh tâm, nhưng không phải là kẻ mù kẻ điếc. Sở tiệp dư, ngay khi vào cung, ta đã để mắt. Nàng khác hẳn Ngô chiêu nghi và Thục phi, nàng giống ta, có mưu tính riêng.

Kiếp trước, nàng từng là cái gai trong mắt ta.

Hiểu rõ một người nhất, không phải từ tình bạn, mà từ kẻ địch.



Nàng yêu nhất, ngoài vinh hoa phú quý, còn có một thứ khác.

Đó chính là đàn cổ.

Mà thật tình cờ, ta vừa mới kiếm được cây đàn "Sấm Mùa Xuân."

Khi Bão Cầm mang đàn đến, Sở tiệp dư vừa lúc bước vào sân.

"Sở tiệp dư!"

Ta ý bảo Bão Cầm đứng sau, rồi lên tiếng.

"Tống tiệp dư, ngươi rảnh rỗi ghê..." Nàng chưa nói hết câu, đã nhìn thấy cây đàn cổ.

"Đó là..." Đôi mắt nàng ánh lên niềm vui.

"Sấm Mùa Xuân." Ta gật đầu.

"Thật vậy sao!" Dù ngày thường khéo léo, nhưng lúc này nàng chỉ như một nữ tử si mê đàn cổ.

"Phải, chính là Sấm Mùa Xuân, nghe nói cây đàn này đã lưu lạc chốn dân gian, ta cũng không ngờ tìm được."

"Ta có thể thử không?" Nàng mím môi hỏi.

"Ta vốn định tặng đàn cho Vương mỹ nhân, nhưng hôm nay... nàng không được vui." Ta tỏ vẻ do dự, như ngầm ám chỉ đến việc nàng bị phạt quỳ.

"Cảm tạ Tống tiệp dư đã nhắc nhở." Sở tiệp dư thoáng chớp mắt, thần sắc trở lại bình thường: "Mau đi, mời Vương mỹ nhân về nghỉ ngơi, hôm nay chỉ là hiểu lầm nhỏ."

"Hôm khác, ta nhất định sẽ đến thăm Vương mỹ nhân." Dứt lời, ánh mắt nàng vẫn không rời cây đàn trong tay Bão Cầm.