Không Yêu Hoàng Thượng Sẽ Được Bình An

Chương 17



 

 

Tính ra cũng đã nhiều ngày trôi qua.

Sau khi Thục phi được giải cấm túc, số lần Hoàng thượng ghé thăm Đinh Lan Điện chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nghe nói, mỗi lần Hoàng thượng đến, Thục phi đều lấy cớ thân thể không khoẻ mà không giữ Hoàng thượng lại qua đêm.

Số lần như vậy tăng lên, Hoàng thượng cũng dần không còn muốn đến nữa.

Rốt cuộc, trong hậu cung, những người trẻ đẹp hơn nàng thì đâu thiếu.

Chỉ có điều, sau khi Thục phi được giải cấm túc, liền có thêm ba nữ nhân khác được đưa vào cung.

Đôi khi, ta tự hỏi, ngày ấy Hoàng thượng vì thương xót mà rơi lệ trước Thục phi, có phải thực sự là ngài đau lòng cho đứa con chưa kịp chào đời của mình?

Ta bảo Bão Cầm chuẩn bị một ít đồ bổ Hoàng thượng ban cho, rồi đến Đinh Lan Điện.

"Tỷ tỷ, nghe nói dạo này thân thể tỷ không được khoẻ, muội có mang ít tổ yến và nhân sâm đến thăm."

"Muội muội càng ngày càng rạng rỡ, khiến người khác phải chú ý." Thục phi tựa trên giường, nhàn nhạt đáp.

"Chuyện trước đây tỷ muốn làm, đã xong chưa?"

"Chỉ là vài việc nhỏ không đáng kể." Thục phi thản nhiên nhấp một ngụm trà.

"Miễn sao tỷ thư thái là được."

Trong lòng ta biết rõ, đại sự đã thành.

"Chỉ là, muội muội," Thục phi đặt chén trà xuống, đôi mắt nhìn ta sâu xa, "Giờ muội đã là Đức phi, quả thật bản lĩnh không tầm thường. Tỷ tỷ đây thật hổ thẹn."

"Tỷ tỷ chớ nói đùa." Ta cúi đầu, "Tất cả đều nhờ Hoàng thượng thương xót."

Thục phi liếc ta một cái đầy ẩn ý, nhưng không nói thêm gì.

Trong lòng ta có chút bất an, chỉ là ta và Thục phi vốn không thù không oán, hiện tại cũng không muốn tranh đấu gì thêm.

Chỉ mong nàng sau này đừng tự chuốc lấy phiền phức.



Ngày mà ta mong đợi, rốt cuộc cũng đã đến.

Hoàng hậu lâm bồn, cả hậu cung đều cầu nguyện cho Hoàng Hậu sinh hạ hoàng tử bình an.

Chỉ có Hoàng thượng là thần sắc khó lường, không rõ là vì khẩn trương hay lo lắng.

Đây là đứa trẻ đầu tiên sắp chào đời trong hậu cung.

Hoàng hậu vốn thể nhược, từ chiều hôm trước đến rạng sáng hôm sau, mới có tin vui báo về.

Trong suốt thời gian đó, người lo lắng nhất không ai khác ngoài ta và Thục phi.

Rốt cuộc, khi chưa đến giây phút cuối, ai cũng không muốn bất cẩn mà rước họa vào thân.

"Chúc mừng Hoàng thượng! Hoàng hậu sinh hạ tiểu hoàng tử!" Khi bà đỡ từ trong cung ra báo tin mừng, ta thoáng thấy bà ta lắc đầu với Thục phi, dù rất nhẹ.

Thục phi vốn đang mím chặt môi cũng dần nở một nụ cười nhạt, nhưng chứa đầy niềm vui thật sự: "Chúc mừng Hoàng thượng!"

"Chúc mừng Hoàng thượng!"

Ta cúi người hành lễ.

Chỉ thấy Hoàng thượng cười gượng: "Hoàng hậu đã vất vả, sinh hạ đích trưởng tử."

Đích trưởng tử.

Người được chọn tốt nhất cho ngôi Thái tử.

Lúc trước, ta sinh hạ trưởng tử, chỉ ba ngày sau đã bị ban cho một chén rượu độc.

Giờ đây, Hoàng hậu, có lẽ Hoàng thượng thương nàng vất vả, sẽ chờ thêm một thời gian nữa.

Ngày hôm sau khi Hoàng hậu sinh con, Hoàng thượng liền ban thưởng lớn cho mẫu gia của Hoàng hậu, thậm chí cả những đứa trẻ nhỏ trong nhà cũng được phong tước vị.

Đây là ân sủng lớn lao.

Chỉ có ta và Thục phi hiểu, đó là cách Hoàng thượng làm sự trấn an cuối cùng.

Từ khi Hoàng hậu sinh con, ta không còn bước chân vào Thanh Khôn Cung, chỉ cần nghĩ đến việc nhìn thấy nàng đã cảm thấy chán ghét.



Dù Hoàng hậu có phái người mời, ta cũng chỉ viện cớ gần đây cảm phong hàn, sợ lây bệnh cho hoàng tử.

---

Không lâu sau, thánh chỉ phong Thái tử được ban hành.

Ta mặc một bộ y phục đỏ rực, đeo đôi khuyên tai bằng vàng ròng mà ta yêu thích nhất, từng bước chậm rãi tiến vào Thanh Khôn Cung, nghe âm thanh nhỏ vụn của khuyên tai vang bên tai.

Hoàng hậu mặc áo gấm hoa lệ, dung nhan kiều diễm, thấy ta bước vào liền có chút kinh ngạc.

"Đức phi hôm nay sao lại ghé qua Thanh Khôn Cung của ta?"

Ta từ từ hành lễ: "Hôm nay thánh chỉ phong Thái tử đã được ban, thần thiếp đặc biệt đến chúc mừng Hoàng hậu."

"Đức phi hiện giờ đang được sủng ái, theo lẽ cũng nên sớm sinh cho Hoàng thượng một đứa con."

"Thần thiếp phúc mỏng."

Vừa dứt lời, ta thấy bên cạnh Hoàng thượng, viên thái giám lớn tuổi bưng một khay rượu viền vàng đi tới.

"Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng thương nhớ công lao sinh hạ hoàng tử, đặc ban cho nương nương một ly ngự tửu."

"Gì cơ?" Hoàng hậu đã quỳ xuống, nghe thấy lời ấy liền ngẩng đầu, phẫn nộ nói, "Bản cung sinh Thái tử, cả nhà mẫu gia đều được phong thưởng, còn bản cung chỉ có một ly rượu của ngài?"

"Hoàng hậu nương nương, xin mời."

Viên thái giám trong lòng hiểu rõ, rốt cuộc Hoàng thượng đã chẳng còn muốn bận tâm đến điều gì, chỉ qua loa ra một mệnh lệnh.

Hoàng hậu ở trong cung đã lâu, sao lại không hiểu ý nghĩa thực sự của ly rượu này.

Lập tức nàng đứng dậy: "Đây là rượu độc? Hoàng thượng muốn ban c.h.ế.t cho bản cung sao? Vì cớ gì?"

"Vì sao!"

"Đức phi nương nương..." Viên thái giám liếc nhìn ta đứng ở xa, lộ vẻ khó xử.

"Nếu Hoàng thượng đã ban thưởng, Hoàng hậu cứ nhận lấy. Bản cung cũng không tiện ở đây lâu, xin cáo lui." Nói xong, ta cúi đầu hành lễ lần cuối.

"Đức phi! Đồ tiện tỳ!" Hoàng hậu đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ thẳng vào ta mà nguyền rủa, "Ngươi đã biết trước chuyện này, đúng không!"

"Hoàng hậu nương nương nói gì, thần thiếp không hiểu." Ta từ xa đáp lại.