Không Yêu Hoàng Thượng Sẽ Được Bình An

Chương 8



Ta không rõ trên nét mặt của Hoàng Thượng là nhẹ nhõm hay lo lắng nữa.

Nước mưa làm ướt nửa thân người, còn tên thái giám phía sau căng thẳng đến mức miệng mím chặt, chiếc dù bung ra nhưng vẫn không che hết.

Ta quỳ gối trên viên gạch khiến Thục phi trượt ngã, giống như cách thức mà ta từng gặp. Ta nghĩ đời trước chuyện Ngô chiêu nghi gặp nạn có liên quan đến Thục phi, nhưng giờ xem ra lại khác. Ta thoáng đưa mắt suy nghĩ, liệu có phải Hoàng Thượng không?

Chắc là không. Nếu Hoàng Thượng thật sự không muốn Thục phi sinh con, thì từ lúc nàng có thai đã ra tay, không đến nỗi gây hại đến thân thể. Vậy là Thái hậu? Không, bà sẽ không dùng đến cách này. Vậy chỉ còn các phi tần khác...

Chẳng bao lâu sau, từ trong phòng vọng ra tiếng kêu bi thương: “Con ta!”

Ta không biết người khác cảm thấy thế nào, nhưng tim ta bỗng nhói đau, nhớ đến đứa con nhỏ mới chào đời của ta, chỉ liếc mắt một lần đã bị ôm đi vội vã. Nó còn quá nhỏ, không có mẫu thân bảo vệ, phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở trong chốn hậu cung lạnh lẽo này.

Là mẫu thân, sao có thể chịu nổi cảnh đứa con mình đứt ruột đẻ ra phải chịu khổ đau. Ta không thể chịu đựng điều đó. Tiếng khóc thảm thiết của Thục phi làm ta không khỏi xúc động.

Vương Hi Trừng đến đỡ ta rời đi, nhưng ta vẫn ngoái nhìn phòng của Thục phi. Chẳng lẽ ta đã sai? Đời trước, chính Thục phi là người gây khó dễ cho cha ta, một quan nhỏ chẳng có sức, bị kết án mà không có cơ hội kháng cáo. Lúc đó, ta cũng đang mang thai, nếu không biết chút y thuật, có lẽ cũng khó mà chịu đựng nổi.

Trở về Nhụy Họa Hiên, ta ngồi lặng trong sân. Sau cơn mưa, mảnh đất nhỏ trồng rau lại tràn đầy sức sống.

“Tiệp dư, có chuyện chẳng lành!”

Bão Cầm hốt hoảng chạy vào.

“Chuyện gì?”

“Thục phi, dù bệnh nặng vẫn đến chỗ Ngô chiêu nghi.” Bão Cầm ngập ngừng một lát rồi tiếp, “Vừa bước vào đã quát Ngô chiêu nghi, khiến nàng ngã xuống đất… Giờ vẫn chưa rõ tình hình ra sao.”

Ta bàng hoàng như bị sét đánh. Sao trong thời gian ngắn lại xảy ra lắm biến cố thế này! Trong lòng ta càng lúc càng cảm thấy không ổn. Là ai, rốt cuộc là ai, không muốn hậu cung có con sinh ra?

Nhiều năm nay, Hoàng Hậu, Thục phi đều không có con, thậm chí các phi tần cũng chẳng có thai. Khi khó khăn lắm mới có, thì liên tiếp gặp nạn.

Ta không còn bận tâm đến gì khác, vội vã chạy đến tẩm cung của Ngô chiêu nghi. Trên đường, ta chạm mặt Vương Hi Trừng, nước mắt giàn giụa. Vừa nhìn thấy ta, nàng lao vào lòng, toàn thân run rẩy, khóc nấc: “Tỷ tỷ, thật đáng sợ... Sao lại thế này…”

“Không sao đâu, chúng ta đi xem tình hình của Ngô chiêu nghi. Đừng lo, có tỷ tỷ ở đây, tỷ sẽ bảo vệ muội.”

Đứa con của Ngô chiêu nghi đã không giữ được. Thục phi sau khi được đưa về Đinh Lan Điện cũng lên cơn sốt cao không dứt. Cả hậu cung dường như chìm trong biến loạn.



Ba ngày liền, Hoàng Thượng không rời thư phòng, không ngủ, không dự triều.

Mãi đến khi ngài bước vào Nhụy Họa Hiên.

Ta chưa bao giờ thấy Hoàng Thượng trông như vậy. Hai mắt đỏ ngầu, quầng thâm lộ rõ, dù dung nhan đã chỉnh chu, nhưng tinh thần dường như đã cạn kiệt.

Ngài nhìn ta rồi khẽ nói: “Hôm nay rau cần ngon đấy, làm bánh vằn thắn đi.”

Ta ra hiệu cho Bão Cầm chuẩn bị.

“Tống Dung.”

Ngài đột nhiên gọi tên ta.

“Cái bình phong đó, ngươi cố ý.”

Ta quỳ xuống, dập đầu nhưng không nói lời nào.

“Thục phi hứa cho ngươi gì mà ngươi lại giúp nàng như thế?”

“Ngươi đã giúp nàng, sao không bảo vệ được nàng?”

“Ngươi biết đấy, nàng mất con, coi như đã mất nửa mạng. Giờ trẫm không biết phải đối mặt với nàng ra sao.”

“Đó là công chúa.”

Câu cuối cùng như đ.â.m sâu vào lòng ta. Đó là một bé gái, lẽ ra có thể chào đời bình an, Thục phi cũng không phải chịu khổ, nhưng bây giờ…

Hoàng Thượng như muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi chỉ cúi đầu, chìm vào bóng tối, không nói thêm một lời.

Ngài không nhắc đến việc Ngô chiêu nghi cũng mất con vì bị Thục phi làm hại.

Trong mắt ngài, Ngô chiêu nghi có nghĩa lý gì?



Nếu là kiếp trước, ta có lẽ đã muốn trở thành Thục phi, người đặc biệt trong lòng Hoàng Thượng. Nhưng kiếp này, ta chỉ còn lại một chút đồng cảm dành cho ngài.

Bão Cầm bưng bánh vằn thắn lên, Hoàng Thượng đã lấy lại vẻ lạnh lùng.

“Nhân rau cần không bằng rau hẹ.” Ngài phất tay áo, nói một cách nhẹ nhàng rồi rời đi.

Ta tiếp tục ăn miếng bánh vằn thắn ngài chỉ cắn một miếng.

Ngon lắm.

Rau cần chỉ là chưa gặp thời mà thôi.

Liên tiếp nhiều ngày, cả hậu cung chìm trong không khí ngột ngạt.

Hoàng Thượng từ đó không sủng hạnh bất cứ phi tần nào, chỉ mỗi tháng mùng một và mười lăm đến nghỉ lại chỗ Hoàng Hậu.

Ta ở yên trong sân trồng rau, rất lâu không nghĩ đến chuyện tương lai.

Cho đến khi Thục phi tự mình tới Nhụy Họa Hiên.

“Là Hoàng Hậu.”

Nàng không tránh Bão Cầm, vừa vào cửa đã nói thẳng.

“Là Hoàng Hậu hại c.h.ế.t con ta.”

Sợ ta không hiểu, nàng nhấn mạnh thêm lần nữa.

“Giúp ta!”

Nàng nói.

Thấy ta còn do dự, nàng ngồi xuống, nói tiếp: “Đinh Lan Điện luôn được chăm sóc kỹ lưỡng, đặc biệt từ khi ta mang thai, không một chiếc lá rụng nào còn trên mặt đất, nói chi đến một vết nứt.

“Hôm ấy trời mưa, vốn dĩ ta không định ra ngoài, nhưng Ngô chiêu nghi tặng một bức Tống Tử Quan Âm, ta mới tự mình ra ngoài sắp xếp…”