[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 11: Ngày bầu trời nổi cơn giông bão.



Mọi thanh âm bị nuốt chửng vào màn mưa nhạt nhòa hệt như bầu trời đang than khóc.

Mai ngồi sụp trên nền cỏ non mềm, tóc mai nặng trĩu bết vào da thịt ngứa ngáy đến khó chịu, nước mưa xối lên người chẳng thương tiếc làm bộ dạng của nàng thêm nhếch nhác nhưng, đấy đã chẳng còn là thứ khiến vị tiểu thư nhà Asari bận tâm. Sau phút giây bàng hoàng trước Tử Thần và xâu chuỗi hết toàn bộ những gì vừa diễn ra, thiếu nữ ấy đã có được kết luận cho riêng mình. Vẫn như cũ, trên gương mặt ấy chẳng lộ ra nửa điểm xúc động. Nàng không khó chỉ đưa mắt nhìn về phía bóng hình chàng trai có đôi mắt màu Hổ Phách sâu thẳm như thể đang chờ đợi câu trả lời.

Là một lời thật tâm thỏa đáng hay là một lời nói dối vụng về?

Nàng không rõ, nhưng nó còn quan trọng ư? Chẳng phải nàng đã sớm đoán ra rồi sao? Chuyện xảy ra trước mắt chẳng qua là lần xác nhận sau cùng cho nhận định từ lâu đã bám vào tâm trí này. Vị tiểu thư nhà Asari là một người ít nói và nàng cũng chẳng bao giờ ép ai đó nói ra bất kỳ điều gì nếu họ thật sự không muốn. Ai cũng có ít nhất một thứ chẳng thể cho người khác biết được, ngài ấy có và nàng cũng có. Đều là những kẻ lạc lối trên thế gian, nàng có gì để mà đòi hỏi chứ? Mai hít một hơi thật sâu cố gắng làm dịu cái nhộn nhạo trong lòng, đưa bàn tay đã lạnh cóng của mình lên khi Giotto cúi người xuống, đỡ nàng đứng dậy. Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, vị tiểu thư nhà Asari không khỏi nhíu mày khi chợt nhận ra bên trong đôi đồng tử vàng rực luôn bình lặng như mặt hồ thu đang ánh lên vẻ bất đắc dĩ và một vệt bất an mơ hồ nhạt nhòa như làn mưa đang phủ bóng nơi đây. Người con trai Italia khoác lên chiếc áo choàng đen, bàn tay nắm chặt lấy tay nàng kéo vào lòng mình. Y hơi cúi đầu xuống, ghé sát bên tai nàng mà thì thầm đôi lời.


"Ta sẽ giải thích cho nàng sau, dù rằng..."

Dừng lại một chút, trên gương mặt tuấn mỹ xuất hiện một nụ cười có phần chua chát

"Ta đoán nàng đã sớm nhìn thấu tường tận mọi việc."

Nghe thế, Mai vô thức siết nhẹ một góc áo đã sũng nước của Giotto khẽ lắc đầu với một nụ cười yếu ớt trên môi. Đúng lúc nàng vừa định đáp lời, chàng trai có mái tóc màu nắng lại bất ngờ đẩy nàng xuống. Sau một cú ngã choáng váng cả đầu óc và bùn đất hòa cùng nước mưa đã bám đầy lên bộ Kimono màu xanh nhạt, người con gái Nhật Bản mở to mắt kinh sợ vì viên đạn vẫn còn nóng hổi vừa găm vào nền đất mềm nhũn vì mưa cách mình chỉ vài gang tay. Khi Mai còn chưa kịp đình thần thì một lần nữa, Giotto lại lao về phía nàng, đem áo choàng phủ lên hai người khi bên ngoài ầm ầm tiếng súng nổ hòa cùng làn mưa nặng hạt. Mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh, đến mức ngay cả việc sợ hãi vị tiểu thư nhà Asari cũng chẳng có cơ hội. Suốt mười bản năm cuộc đời mình, chưa lúc nào, cái chết lại ở gần nàng đến như thế. Nếu không nhờ đến phản xạ nhanh và chuẩn xác đến mức đáng sợ của Giotto, có lẽ giờ này, nàng đã chết trong cơn đau khủng khiếp khi đạn găm vào người. Thế nhưng, tình cảnh hiện tại của hai người chẳng cho phép nàng kịp buông ra một cảm ơn cho người con trai ấy.


Dưới tấm áo choàng trông vô cùng bình thường giờ đây chẳng khác gì là một tấm lá chắn mà cả đạn cũng chẳng thể xuyên thủng, chàng trai có mái tóc màu thái dương liên tục trấn an và dặn nàng hay bỏ chạy ngay khi có thể. Âm thanh chát chúa bên ngoài dừng lại một giây, Giotto lập tức kéo tấm áo choàng lên, trên vầng trán cao và đôi găng tay kim loại với hình thù kỳ lạ là một ánh lửa màu cam kỳ lạ chẳng hề bị nước mưa chạm đến. Y vung tay, phát ra một xung lực khổng lồ thổi bay liền mấy người ra xa đến hàng trăm mét. Những kẻ còn lại thấy vậy nhất tề xông lên với đủ loại vũ khí sẵn sàng lấy mạng người nhưng đều bị y tránh né và thổi bay trong chớp mắt. Kỹ năng chiến đấu như vậy, Mai chưa bao giờ trông thấy nhưng đây nào có phải thời gian để cảm thán về chuyện ấy đâu chứ? Nàng không ngốc đến mức ngồi yên một chỗ rồi rơi vào tay kẻ địch, nhân lúc bọn chúng đều tập trung vào Giotto, phải rời khỏi đây càng xa càng tốt. Thế nhưng, ngay khi đứng dậy bỏ chạy được vài bước, thứ ngôn ngữ mà nàng chẳng hề biết đã vang vọng sau lưng nàng cùng với tiếng bước chân dồn dập. Khoảnh khắc ấy diễn ra quá nhanh, đến mức nàng chẳng kịp nghĩ ngợi gì, chỉ biết di chuyển theo trực giác mà tránh khỏi một kiếm sượt qua mạn sườn. Cơn đau bất thình lình ập đến làm vị tiểu thư nhà Asari choáng váng, gần như khuỵu một chân xuống trong khi gã đàn ông ngoại quốc với thanh kiếm bén loáng vẫn trên đỉnh đầu nàng.


"Mai."

Nàng nghe tiếng Giotto hét lên đằng xa nhưng chẳng còn thời gian hướng mắt về phía y. Dưới làn mưa nhợt nhạt, thanh kiếm kia được hạ xuống một đường thẳng tắp. Chỉ cần ăn một kiếm thôi cơ thể nhỏ bé này này có thể lập tức hóa thành cái xác lạnh lẽo đầy máu tươi nằm lại nền cỏ mát lạnh và, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của nàng. Nhưng Mai chẳng lấy làm sợ, bởi nàng biết mình sẽ không chết dễ dàng như thế. Vì nơi này có ngài ấy, vì nàng là Asari Mai - vị tiểu thư của gia tộc Asari danh giá và em gái duy nhất của Asari Ugetsu vị kiếm sĩ bất bại trong thời đại này.

"Keng"

Tiếng kim loại sắc bén bình thình đập vào nhau nghe chát chúa đến lạnh người

"Shibuki Ame"

Cột nước bất thình lình xuất hiện bao quanh bóng hình mảnh khảnh của thiếu nữ trong sự ngỡ nàng của tất cả những kẻ có mặt. Một giây sau đó, gã ngoại quốc lực lưỡng thét lên một tiếng đau đớn khi đổ gục xuống với cái đùi còn nguyên vết đâm lớn đang tứa ra thứ chất lỏng tanh tưởi. Người con gái Nhật Bản cả người ướt đẫm, trên eo còn lưu lại vết máu đang rỉ ra nắm chặt hai thanh Tanto (*) từ từ đứng dậy. Nhanh chóng cúi người xuống, tránh đường kiếm của gã đàn ông còn lại, Mai dùng hết sức cầm thanh Tanto của mình đâm xuyên qua bàn tay của hắn. Gã gào lên bằng hàng trăm từ ngữ lạ lẫm trước khi gục xuống vì một cú lên trỏ ngay vào cổ của vị tiểu thư nhà Asari. Nước mưa rơi xuống men theo suối tóc đen nhánh dài quá eo, từng giọt rơi xuống chậm rãi như không, Mai cố gắng đứng dậy, gương mặt ráo hoảng không có lấy nửa điểm sát khí hay âu lo. Nhưng ngay tức khắc, nàng nhận ra người con trai Italia đã xuất hiện sau lưng mình. Y giữ lấy bàn tay cầm thanh Tanto còn đọng lại máu tươi như nhắc nàng dừng lại.
Rồi Giotto ngẩng đầu lên, nói với những kẻ còn sót lại bằng thứ ngôn ngữ xa lạ mà Mai chẳng thể hiểu nghĩa, bắt đầu cuộc thương thảo ấy diễn ra trong tiếng mưa lạnh lẽo và sự tĩnh mịch của không gian vắng vẻ. Thời gian chầm chậm trôi đi, trên gương mặt anh tuấn của người con trai đến từ Tây Phương mỗi lúc lại càng trở nên khó coi. Và rồi, tiếng súng lại vang lên một lần nữa khi bọn chúng có thêm viện binh, buổi thương lượng đã thất bại. Một lần nữa, bằng một số lượng áp đảo đến khó tin lên đến hai mươi có hơn, chúng lao lên về phía hai người từ bốn phương tám hương. Mũi kiếm bén ngọt chém tới, những khẩu súng đen ngòm với những viên đạn đồng găm thẳng xuống nền cỏ sũng nước và những cột khói xám tro bị nước mưa thô lỗ dập tắt. Đối mặt với mối nguy hiểm như thế, người con trai có mái tóc màu nắng khẽ thở dài. Y nắm chặt tay nàng khép vào lòng mình đến phát đau, từ khuôn miệng phát ra những câu chữ xa lạ trước khi một cột lửa khổng lồ được phóng ra, đem cả họ lên không trung. Một tay Giotto đặt lên eo nàng, đem nàng lẩn tránh giữa các đường đạn bay sượt qua mang tai, hệt như đang nhảy múa giữ chiến trường. Một cước đạp vào mặt gã đàn ông, cú lên gối nhanh đến không thể kịp phản ứng, nắm đấm đủ sức dập nát cả xương cốt, từng kẻ thù ngã xuống trước mắt nhưng chẳng đổi lại một chút nhẹ nhõm trên gương mặt tuấn tú. Chân mày y nhíu lại, đôi đồng tử màu đá Hổ Phách ánh lên vẻ đau lòng như thể, chính y mới là kẻ chịu lấy nỗi đau ấy.
Trông thấy ánh mắt ấy, Mai không khỏi xót xa. Là vì đâu chứ, Vongola Giotto? Sao ngài lại mang vẻ đau khổ đến nhường ấy? Do những kẻ đang ngã xuống như rơm rạ trước mắt hay là xót thương sự lương thiện của bản thân đang phải chết dần trong cái thế giới đầy hiểm nguy mà mình phải đối mặt. Như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng, y phải dùng đôi tay rướm máu này đả thương kẻ khác để bảo vệ bản thân, để ngày một lúng sâu vào hố sâu của tội ác và tuyệt vọng vốn chẳng là nơi mình muốn đặt chân đến. Trong vòng quay bất tận của sự sống, nào có người nào mà không từng phải trải qua cảm giác phải làm những chuyện mình chẳng muốn. Thế nhưng, đối với người trai Italia trẻ tuổi này, rốt cục đã phải trải qua những chuyện gì và còn đang giấu sâu trong tim bao nhiêu nỗi đau chẳng thể nào diễn tả, nào có ai biết? Mai mím chặt môi khi hốc mắt đang vô thức tứa ra một dòng lệ mặn chát hòa cùng làn mưa nặng hạt, vô thức nhớ về lần gặp gỡ lần đầu tiên của hai người. Khi ấy, nàng đã chú ý đến nó: nụ cười như thể sắp sửa vỡ vụn trên gương mặt y.
Khéo léo giấu đi một tâm hồn đầy thương tích bị khoét thành bởi tổn thương và giằng xé, Vongola Giotto khoác lên mình một vẻ mặt ôn hòa và tĩnh lặng như nước hồ thu, bình thản đối mặt với thế gian đầy rẫy thương đau. Với một người âm trầm như vậy, mấy ai có thể không sợ hãi đề phòng? Còn nàng?

Nàng sợ hãi ư?

Chẳng hề, ngược lại nàng đã sớm đoán được ngày này sẽ đến.

Ngày mà bầu trời nổi giông bão.