Nơi mà Mukuro dẫn Tsuna đến hóa ra lại không xa xôi hay bí ẩn như tưởng tượng.
Đó là thư viện của gia tộc Vongola- nơi chỉ cách phòng làm việc của thủ lĩnh tầm mười phút đi bộ. Thỉnh thoảng, Tsuna cũng ghé qua để tìm tài liệu hoặc chỉ đơn giản là thả hồn cho những quyển sách được sưu tầm từ khắp nơi trên thế giới trong suốt mấy trăm năm qua. Đứng trước cánh cửa lớn quen thuộc ấy, đôi mắt ôn hòa của cậu không giấu nổi sự ngờ vực. Nếu không phải trông thấy thái độ của Mukuro bây giờ vẫn vô cùng nghiêm túc, chàng trai tóc nâu đã nghi ngờ anh đang cố ý trêu đùa mình. Cậu đã đến đây suốt mười năm, sớm quen vị trí của từng kệ sách, thuộc cả nơi đặt để từng thể loại, làm sao các tài liệu về những người tiền nhiệm lại có thể ở đây được chứ?
Thuật Sĩ Sương Mù đương nhiên hiểu được suy nghĩ của "cậu chủ nhỏ" nhưng anh chưa vội giải thích gì, chỉ bước đến bức tường nằm giữa hai kệ sách một và hai ở khu A, ấn chiếc nhẫn Sương Mù mình đang đeo lên vết lõm nhỏ trên một viên gạch có vài ba vết xước nhỏ. Lập tức, âm thanh như một hệ thống nào đó vừa được khởi động vang lên từ phần nền đá ngay dưới chân hai người và chỉ vài phút sau, phần gạch đấy liền từ từ sụp xuống, biến thành những bậc tam cấp, dẫn đến một đường hầm sâu hút. Đến lúc này, Mukuro mới quay lại nhìn Tsuna, mỉm cười.
Thông tin có một mật thất nằm ngay dưới thư viện rất ít người biết được, còn phải mở khóa bằng nhẫn Vongola. Chỉ xét riêng về số nhẫn thì số người có thể đến đây còn chưa vượt qua con số bảy, thậm chí ngay cả một người sở hữu chúng đã ở đây trong mười năm như cậu cũng không hề biết đến sự tồn tại của nó. Với mức độ bảo mật cao như vậy, Tsuna có có thể tin rằng đây là khu vực cấm mà chỉ có những thành viên cấp cao nhất của Vongola mới được đặt chân đến. Bên trong bóng đêm huyền mị ấy, liệu sẽ có bao nhiêu thông tin quan trọng không thể rò rỉ ra bên ngoài, bao nhiêu tài liệu mà nhà Vongola cố gắng cất giấu, sẽ chẳng có mấy người biết được. Sự tò mò trong lòng Tsuna như muôn vàn cơn sóng lớn liên tục xô vào nhau, thôi thúc bước chân của cậu nhanh chóng bước xuống mật thất. Ngược lại, Mukuro lại chẳng có gì vội vàng. Anh chậm rãi bước xuống theo cậu, tiện tay kích hoạt hệ thống chiếu sáng của căn hầm.
"Fufufu tổ tiên của em, Vongola Primo,lão ta thật là lạ lùng đấy."
Tiếng cười của Mukuro vang lên vào ngay lúc này làm Tsuna hơi giật mình. Dẫu không bất ngờ vì sự bỡn cợt của anh dành cho Mafia hay Vongola nhưng vị thủ lĩnh trẻ tuổi vẫn chẳng thể nào chấp nhận nổi nó.
"Đấy là ông của em đấy, Mukuro."
Đáp lại, người con trai có đôi mắt lưỡng sắc chỉ quay đầu lại nhìn cậu bằng một ánh mắt khiêu khích rồi lại tiếp tục đứng dựa vào tủ sách gần đó, thong thả lật từng trang giấy. Ánh đèn bị che khuất mà chỉ chiếu rọi nửa người anh, để mặc phần còn lại chìm trong bóng tối như chia anh ra làm hai nửa khác biệt. Gương mặt anh tuấn vì thế mà như phủ thêm một tầng ma mị, khiến người ta không thể rời mắt. Mukuro là người rất anh tuấn, đây là điều Tsuna không bao giờ có thể phủ nhận. Thời gian trôi qua, trong mười năm mị lực của anh chỉ tăng chứ không giảm. Từng cái nhíu mày, từng cái nhấc tay, từng nụ cười phong tình đều không khác gì một cái bẫy ngọt ngào dẫn dụ bướm ong và rồi nuốt chửng tất cả chúng vào bóng đêm sâu thẳm. Ánh lửa Sương Mù màu chàm của Mukuro như một dấu hiệu đến từ Thần Chết, dẫn lối cho những linh hồn lang bạt trở về địa ngục, làm bao kẻ khiếp đảm, kinh sợ. Một vẻ đẹp mang đến sự chết chóc đã bao quanh kẻ mang con mắt trái đáng nguyền rủa suốt nhiều năm. Vậy mà, một kẻ từ nhát gan và yếu đuối như Tsuna lại vô thức đắm chìm trong nó, lâu đến mức quên cả nỗi sợ hãi ban đầu. Quả là chuyện khó ai ngờ đến. Nhưng, bây giờ, không phải là lúc để nhớ lại mấy chuyện đấy, chàng trai có mái tóc màu nâu sẫm khẽ cười khổ, day day thái dương.
"Mà... sao anh lại nói thế?"
Nghe thấy câu hỏi của Tsuna, Mukuro mới thong thả đứng thẳng dậy, bước qua các dãy tủ đặt hết mấy quyển sách mình đang cầm về vị trí cũ rồi mới đáp lời.
"Trong mớ tài liệu của đám Boss nhà Vongola mấy người, như lão Đệ Nhị, Đệ Tam hay Đệ Tứ đều có ghi chép về gia đình ngay từ trước và sau khi rời khỏi Vongola. E là những người khác cũng có, chỉ duy có ông của em tức Đệ Nhất là không có mà thôi."
Câu trả lời của chàng trai có dài càng làm chân mày của Tsuna thêm nhíu lại. Những quyển sách vừa được anh trả lại kéo dài từ dãy tủ của ngài Đệ Nhị đến Đệ Tứ, xem ra trong lúc cậu còn đang tập trung ở đây, anh đã kiểm tra số hồ sơ của những người khác. Nhưng nếu đúng như lời Mukuro nói, vì sao lại chỉ riêng ngài Đệ Nhất lại không có ghi chép về giai đoạn sau khi ông rời đi? Nếu không lưu lại thông tin, mấy trăm năm sau, Vongola lấy gì để xác định cha cậu và cậu là hậu duệ đời sau của ngài? Mang tâm trạng rối bời như hàng trăm cuộn chỉ đang quấn lộn xộn vào nhau không thể gỡ ra, Tsuna cẩn thận đem quyển sách mình vừa lấy xuống trả lại chỗ cũ vì đã cẩn thận lật hết từng trang nhưng hoàn toàn không có thứ cậu cần. Không ngờ trong lúc làm việc tưởng chừng nhàm chán ấy, thủ lĩnh thứ mười của nhà Vongola lại bị thu hút bởi một góc khăn lụa bị nhô ra bên trong chiếc hộp sắt được nhét ở phía sau những quyển sách, nằm sát mép tường. Giữa một nơi chỉ toàn giấy tờ sao lại xuất hiện một thứ trông hoàn toàn lạc quẻ, lại còn bị đặt ở nơi khó thấy như vậy, Tsuna không khỏi tò mò vươn tay lên.
Vốn tưởng sẽ ra về vì mà không thu hoạch được gì, người con trai có đôi mắt lưỡng sắc không khỏi ngạc nhiên trước hành động vừa rồi của Tsuna. Anh bước đến, nhướng mày nhìn khối kim loại được khắc lên những họa tiết thiên sứ và rừng hoa vô cùng sống động với chiếc ổ khóa khoá lớn đang nằm trên tay của "cậu chủ nhỏ."
"Oya, cái gì thế? Tsunayoshi?"
"Em cũng không biết, nó nằm ở trong cùng kệ sách chứa tài liệu của ngài Đệ Nhất nên em mới đem xuống xem thử."
Bằng một nụ cười có phần ngượng ngùng, Tsuna đáp lời anh. Nhưng ngay sau đó, sự chú ý của hai người đã bị một thứ gì đó rơi ra từ trên chiếc hộp ấy hoàn toàn chiếm trọn. Mukuro khuỵu gối xuống, nhặt nó lên và đưa cho người đồng hành của mình xem thử. Đó là một bìa thư cũ được viết bằng tiếng Ý. Qua tháng năm, có đôi chỗ trên đó đã bị nhòe mực, may mắn chỗ người gửi và người nhận vẫn còn nguyên vẹn nên Tsuna mới có thể biết được thứ này là của ai.
Sawada Ieyasu - cái tên Nhật Bản vừa xa lạ vừa thân quen nằm ở dòng người gửi đập vào đôi đồng tử Caramel như thắp vào trong nó một hy vọng mới. Bởi vì, dựa vào cách ghi này, Tsuna đoán chừng đây là thư ngài ấy gửi sau khi đã đến Nhật định cư và có được cuộc sống mới nơi cách Silicia cả nửa vòng Trái Đất. Chàng trai trẻ tiếp tục đảo mắt đến chỗ người nhận thư, trên đó là cái tên được viết bằng chữ La tinh: Vongola Valerio. Cậu biết cái tên này, ông ta chính là người kế tục vị trí của ngài Primo, trở thành thủ lĩnh của gia đình này: Vongola Secondo. Dán mắt vào bìa thư đã sờn cũ trên tay, lòng của Tsuna không khỏi nổi lên gợn sóng. Nếu đúng như cậu dự đoán, lá thư bên trong rất có thể đang nằm bên trong chiếc hộp kỳ lạ trước mắt. Thậm chí, không chỉ là thư, ẩn sau lớp kim loại không chừng còn ẩn chứa nhiều thứ có giá trị giúp cậu giải đáp thắc mắc của cậu. Tuy vậy, ham muốn này lại bị ngăn cản bởi cảm giác áy náy đang dâng lên trong người của thủ lĩnh trẻ tuổi. Dẫu sao, mấy thứ này trông có vẻ đều là đồ cá nhân của ngài Primo, ông ấy không chỉ là người đã khuất lại còn tổ tiên của cậu nên việc tự ý tò mò này có vẻ không được lễ phép cho lắm. Hơn nữa, chiếc hộp sắt này được đặt trong căn hầm vốn có bảo mật rất cao nhưng vẫn được giấu kỹ trong góc khuất, lại còn có ổ khóa riêng. Xem ra, người cất nó cũng chẳng muốn nó được hậu nhân tìm thấy, cho dù, đấy có là những nhân vật cộm cán cho gia đình này đi chăng nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, Tsuna cuối cùng vẫn đặt lá thư lại trên chiếc hộp, định bụng đặt nó lại chỗ cũ. Chỉ là, hành động này của cậu lại bị một tiếng cười mỉa mai từ Mukuro mà đột ngột dừng lại.
"Fufufu, em không định mở nó à, Tsunayoshi? Chúng ta đã tốn kha khá thời gian ở đây đấy mà khắp cả cái nơi chứa đầy giấy tờ này hình như chỉ có mỗi nó mới có thể chứa vài thứ hữu ích mà thôi. Em định ra về mà không thu hoạch gì thật sao?"
Có đôi lúc, Tsuna lại rất muốn đấm cái người được gọi là người yêu của mình vài cái, chẳng vì lý do gì trừ việc phát bực vì thái độ chẳng hề biết nể sợ bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì. Cũng đúng mà thôi, với một người sở hữu con mắt trái đỏ thẫm như máu tanh đã từng trải qua lục đạo luân hồi, mấy suy nghĩ như thất kính với người đã khuất cũng chỉ là chuyện gió thoảng mây trôi, chẳng đáng nhắc đến. Anh là một con người đáng sợ, không chỉ vì sức mạnh vượt ngoài tầm hiểu biết của nhiều người mà là còn là vì khả năng đọc tâm đáng sợ của mình. Hôm nay, cho dù hiện tại có ai đứng ở đây thay vị trí của cậu thì Tsuna vẫn tin rằng anh có thể dễ dàng điều khiển người đó chỉ bằng vài lời nói đơn giản. Hít một hơi thật sâu, chàng trai tóc nâu khẽ cau mày, lẩm bẩm.
"Chúng ta không có chìa khóa, Mukuro."
Ý chí phản đối của Tsuna nhanh chóng trở nên vô dụng khi Mukuro bất thình lình cướp lấy chiếc hộp trên tay cậu. Trong lúc vị thủ lĩnh thứ mười của nhà Vongola còn đang ú ớ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, anh đã sử dụng thấu kính Ma Thuật của Daemon Spade - cái tên mà mình hằng căm ghét, nhìn vào bên trong chiếc ổ khóa. Vài giây sau đó, bàn tay của chàng trai tóc nâu bất ngờ bị người yêu mình nắm lấy, ngón tay đeo nhẫn Vongola Bầu Trời còn bị ấn mạnh vào chiếc ổ khóa. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Tsuna đã phải tròn mắt vì sau hành động vừa rồi chiếc hộp cuối cùng đã mở ra. Quả nhiên, nằm ngay trên cùng chính là lá thư đã ố vàng với những nét chữ chỉnh chu y hệt với cái được ghi ở bìa thư bàn nãy. Cậu cúi người xuống, cầm mẩu giấy sờn cũ, đảo mắt nhanh mấy dòng chữ trên đó.
"Gửi Valerio,
Anh đã nhận được thư của em và đây là những gì em cần. Mong rằng chúng sẽ giúp em tiếp quản Vongola một cách suôn sẻ nhất. Lúc trước, anh đã hứa khi nào xong việc sẽ báo thư cho em nhưng lại quên mất. Không sao, lần này anh cũng gửi cho em một món quà đặt biệt, nhớ chúc mừng anh nhé."
Món quà đặc biệt ư? Đôi mắt màu Caramel không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, vội nhìn xuống phía dưới.