Bari - thủ phủ của vùng Puglia miền Đông mang vẻ đẹp hòa trộn giữa sự nhộn nhịp từ các thương cảng tấp nập cùng nét cổ kính với lối kiến trúc thời Trung Cổ khó lòng có thể nhầm lẫn. Thuở thiếu niên, Vongola Giotto từng ghé sang nơi đây không ít lần, để khung cảnh nhộn nhịp yên bình loang trong đáy mắt. Tuy vậy, nếu tính riêng trong năm nay thì đây chỉ mới là lần thứ hai thủ lĩnh trẻ của Vongola dừng chân tại nơi này. Số lượng viếng thăm ít ỏi ấy là điều hiếm thấy suốt nhiều năm qua, bởi lẽ, tình bạn thâm giao của Giotto và Cozart trước nay là chuyện cả thế giới ngầm điều biết. Ngay cả vào cái thời điểm chàng trai có mái tóc màu nắng không có mặt, gia đình Vongola bị tấn công, nhà Simon cũng đã gửi nhân lực của mình đến để hỗ trợ mà chẳng hề tính toán.
"Vào nhà đi, Giotto."
Đối diện y là một người con trai suýt soát tuổi với đôi mắt sáng và mái tóc rực rỡ màu Ruby. Giống như Giotto, y đều đang mặc một chiếc áo Gile bên ngoài chiếc sơ mi màu trắng, chỉ khác là thay vì màu đen kẻ sọc, Cozart lại chọn cho mình một màu nâu ấm áp màu gỗ Tùng. Đợi đến khi thủ lĩnh nhà Vongola đã yên vị trên chiếc ghế bành cỡ lớn được đặt trong phòng khách của căn biệt thự, người bạn của y mới một lần nữa trở ra với một chai Cantine San Marzano F Negroamaro (*) 1812 vẫn còn mới. Mùi rượu thơm nồng lan khắp căn phòng ấm cúng với chiếc lò sưởi đỏ lửa, củi cháy bật tanh tách khi chất lỏng màu đỏ đậm ấy chảy vào chiếc ly được để sẵn lên bàn.
Vừa nói, người đứng đầu nhà Simon vừa tự mình thỏng thả nhấm nháp thứ đồ uống có cồn này với bộ dạng vô cùng sảng khoái. Ngược lại ở phía đối diện, Giotto có vẻ căng thẳng và lo lắng hơn trong ký ức của Cozart rất nhiều. Điều ấy không khỏi gợi lên đầu anh những điểm tò mò, rất hiếm khi người bạn đặc này lộ ra dáng vẻ như vậy.
"Có gì cứ nói đi, Giotto. giữa chúng ta không có nghi kỵ gì mà."
Trong một thoáng, vẻ mệt nhọc thoáng qua đôi mắt màu Hổ Phách sau những ngày đường dài tạm tan đi đôi phần, để lộ ra một nụ cười thật nhẹ nhõm. Lời nói chân thành của cậu bạn thân làm Giotto càng tin rằng chuyện mình bí mật đến nay chẳng hề lãng phí. Những phút sau đó căn phòng chỉ vang lên thanh âm chậm rãi của chàng trai tóc vàng hòa cùng với tiếng gió gào thét bên ngoài khung cửa sổ, thi thoảng chêm vào tiếng tanh tách trong chiếc lò sưởi bập bùng ánh lửa. Lát sau, khi câu chuyện của người bạn thân đã được kể xong, gương mặt của Cozart từ chỗ ngạc nhiên giãn ra một nụ cười trông có vẻ ngập ngừng.
Tuy nhiên, khi trông thấy nụ cười trên gương mặt cậu bạn thân có hơi héo đi, người con trai tóc đỏ lại không kìm được, cất lời vừa trấn an vừa phân trần.
"Tớ không có ý đó. Tớ đã nhận được thư mà. Tuy tớ không rõ rốt cục cậu muốn làm gì mà nhân nhượng Daemon Spade như thế nhưng mà, chỉ cần là cậu nhờ đến thì tớ luôn sẵn lòng."
Dừng lại một vài giây, nụ cười trên môi Cozart lại tan đi vài phần khi anh nhận ra trong phòng vừa xuất hiện thêm một người khác. Với mái tóc bạch kim xõa dài, đôi mắt màu Lục Bảo lấp lánh tuyệt đẹp và nước da trắng ngần, Alisia đã từng là giấc mơ của nam giới Bari vài năm trước. Tiếc là chẳng bao lâu sau đó, người đẹp đã tiến vào lễ đường cùng một ông trùm trẻ tuổi: Simon Cozart. Giống như chồng mình, Alisia trong ký ức của Giotto là một người phụ nữ dễ mến và tốt bụng, vì thế, việc cô có bỗng nhiên xuất hiện trong buổi chuyện trò cũng chẳng phải là vấn đề quá lớn. Dù sao, đây cũng là nhà của vợ chồng họ. Thế nhưng ở chiều hướng ngược lại, Cozart lại như vừa bị ai đó đâm vào tim đen, vội đỡ vợ mình ngồi xuống. Kể từ ngày kết hôn, Giotto không thể thầm thừa nhận là cậu bạn thân đã thay đổi đôi phần. Tuy nhiên, điều này chẳng làm chàng trai có mái tóc màu nắng phải bận lòng, trái lại, còn làm y cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi phần. Nhờ Alisia, sự nóng nảy của Cozart mỗi khi ai đó đụng tới người thân thích của mình đã giảm đi đôi phần. Trong thế giới của họ, một cái đầu lạnh luôn là thứ chẳng bao giờ thừa thãi. Và giống như Giotto, người bạn thân của y cũng luôn tin rằng việc có thể chuyển giao quyền lực, đem người thân yêu rời khỏi vòng xoáy thế giới ngầm luôn là ân huệ to lớn mà Thượng Đế ban tặng, nếu ngày đó thật sự sẽ đến.
"Chào chị Alisia, chị vẫn khỏe chứ?"
Giotto lịch thiệp mở lời, xoa dịu phần nào bầu không khí ngượng ngùng đang bao quanh ba người.
"Rất khỏe thưa cậu Vongola, thành thật xin lỗi vì đã chen vào cuộc trò chuyện của hai người nhưng hình như cậu có việc muốn nhờ Cozart, đúng chứ?"
Alisia dịu dàng hỏi khi cô ngồi xuống bên cạnh chồng mình, đối mặt cùng thủ lĩnh nhà Vongola với một nụ cười duyên dáng như một nữ thần bước ra từ những bức phù điêu.
"Thật trùng hợp làm sao, chỉ vài ngày nữa, chúng tôi sẽ có một chuyến đến cảng Vostochny(**) ở Nga cho một thương vụ vận chuyển. Chúng tôi sẽ có thể thay đổi hành trình một chút để dừng chân lại Nhật Bản để giúp cậu."
Giống như vừa nhận ra vẻ sửng sốt thoáng hiện ra trong đôi mắt màu Hổ Phách, Cozart - người chủ nhà đã duy trì sự im lặng một lúc lâu cuối cùng đã mở lời.
"Cậu đừng quên Giotto, vợ tớ tuy sinh ra ở Bari nhưng là mang dòng máu Nga một trăm phần trăm. Chuyến hàng lần này cũng là tiện đường cô ấy về thăm ông bà tại đấy."
"Nhưng, như vậy thì phiền hai người quá. Tớ muốn nhờ người của nhà Simon thay vì Vongola để tránh lộ thông tin mà thôi."
Chàng trai anh tuấn mang mái tóc màu nắng thoáng ngập ngừng. Có lẽ trước lúc đến đây, y chưa tính đến chuyện sẽ không chỉ trực tiếp kéo người bạn thân mà cả vợ cậu ấy vào chuyện lần này. Không chỉ là một chuyến viếng thăm bình thường, đây còn là cách Giotto giải tỏa phần nào sự bất an đã bao trùm đầu óc y suốt mấy ngày liền và hạn chế đến mức thấp nhất việc Daemon sẽ giở trò. Thực tâm mà nói, chàng thủ lĩnh nhà Vongola vẫn mong điều mình lo sợ chỉ là hoang tưởng của khối não đã đối mặt với quá nhiều bi thương, chứ không phải là hiện thực sẽ đến vào một ngày đó không xa.
"Không thành vấn đề đâu, Giotto. Chỉ cần là vấn đề của cậu thì cho dù là chuyện nguy hiểm hơn nữa tớ và nhà Simon đều sẽ sẵn sàng đưa tay giúp mà. Huống hồ, đây chỉ là giúp cậu thăm viếng và gửi đến ai đó một lá thư, còn thuận đường di chuyển về thăm thân của Alisia nữa."
Cất lời hết sức chân thành với nụ cười thoải mái thường trực trên đôi môi, thủ lĩnh nhà Simon tiếp lời nhưng lần này thì đã thêm vào ít nhiều sự trêu đùa.
"Ngoài ra thì tớ thật sự tò mò là người đẹp nào có thể khiến Vongola Giotto của chúng tôi, người từng từ bỏ hôn ước với nàng công nương xứ Lombardy lại phải nhớ mong và cất công bảo vệ đến nhường ấy."
Lúng túng đáp lại vợ với một ánh nhìn hết sức vô tội khi bị cô huých nhẹ một cái vài hông, Cozart vẫn giữa nguyên nụ cười trên khóe môi khi nhận hai lá thư từ tay Giotto và cẩn thận hứa rằng mình sẽ đưa nó đến tận tay người cần chúng. Có lẽ kể từ lúc quay lại Italia đến giờ, đây là lần hiếm hoi, đôi mắt màu Hổ Phách ấy lại trải qua sự nhẹ nhõm đến nhường ấy. Như thể, trong vài phút ngắn ngủi, mọi áp lực và lắng lo quẩn quanh trong tâm trí chàng trai trẻ đã tạm biến đi, để lại cho y vẻ thong dong, dễ chịu như chẳng còn thứ gì trên thế gian phải bận tâm. Cho dù, khoảnh khắc ấy vô cùng ngắn ngủi đi chăng nữa.
Trước lúc rời đi với lời sự cảm kích chân thành dành cho chủ nhân của căn biệt thự xinh đẹp, thủ lĩnh Vongola không quên xoay người lại, dặn dò họ đôi lời. Bằng chất giọng chỉ vừa đủ cho hai người bạn của mình có thể lắng nghe, Giotto trao đổi với đôi vợ chồng trẻ ám hiệu giữa họ trong những ngày sắp tới. Chẳng vì lý do gì, trừ việc đề phòng một ngày nào đó nỗi bất an của thủ lĩnh nhà Vongola sẽ trở thành sự thật. Làm sao y có thể quên, vào thời điểm này mọi người thân thiết cùng mình đều đang là đối tượng nhắm vào của Daemon Spade. Không chỉ là những người Bảo vệ luôn kề cận hay Asari Mai ở bên kia bờ đại dương, gia đình Simon cũng là một tầm ngắm vô cùng rõ ràng. Gã Thuật Sĩ ấy là người có thừa sự khôn ngoan và khéo léo để lên kế hoạch trừ khử họ mà hai tay vẫn vô cùng sạch sẽ. Hắn sẽ không bao giờ tự ra tay, Giotto thừa hiểu. Vì thế ngay từ bây giờ, y muốn những việc giả mạo thư từ có thể được ngăn chặn từ trước. Tuyệt đối, không thể để Cozart đi vào đúng vào con đường mà Ugetsu đã đi qua. Thượng Đế không phải lúc nào cũng sẽ mỉm cười phù hộ để họ có thể tránh thoát mọi tai ương, Người chỉ có thể dang tay đón chào họ trở về chốn bình yên vĩnh hằng, rời xa mọi đau khổ và bi thương của trần thế. Khu vườn của Người là nơi bất kỳ ai rồi cũng phải tìm đến thế nhưng Giotto biết vào thời điểm này, đấy không phải là nơi mà y mong muốn ai đó quan trọng của mình tiến đến.
Thêm một mình Elena nữa là quá đủ, quá đủ rồi ...
--
Chú thích:
(*)Cantine San Marzano F Negroamaro: Một loại rượu vang xuất xứ từ Italia được làm từ những vườn nho nằm ở khu vực Puglia. Cụ thể là ở thị trấn Francavilla Fontana.
Theo mình gg thử thì ra loại rượu được giới thiệu có tên đầy đủ là Cantine San Marzano F Negroamaro 2015, tức là được sản xuất ở niên vụ 2015. Mình không thể tìm thêm thông tin xem nó có được tạo ra từ thế kỷ trước hay không nên đành chém gió vậy. Mình ghét đồ uống có cồn nên hiển nhiên cũng mù tịt về bia rượu, mình chỉ muốn tìm loại rượu ở khu vực đó thôi.
Link nguồn: https://winemart.vn/ruou-vang-y-ngon/
(**)Cảng Vostochny: Là cảng bốc xếp lớn nhất ở Nga, chuyên vận chuyển than cứng.
Nếu bạn tìm trên bản đồ vị trí cảng này sẽ thấy nó nằm ở khu vực phía lãnh thổ nằm ở phía Châu Á của nước Nga, gần cả Nhật Bản và hòn đảo Triều Tiên.
Ngoài lề: Thực ra nếu bạn nào có coi KHR đều biết là trừ Vongola gắn liền với Sicilia ra, thì các gia đình khác đều không được nhắc đến rõ ràng. Tuy nhiênn ở fic mình mình đã gắn liền nhà Cavallone với Napoli và giờ là Simon là với Bari. Điểm chung của hai thành phố này là chúng đều là thành phố cảng. À, vì theo những gì mình biết được thì các cảng hàng hải luôn là địa điểm mà những thành phần anh chị lui đến, nó như kiểu mọi người hay mặc định như thế ấy mà. Vì ở đó các hoạt động bảo kê, tranh giành ảnh hưởng thường xảy ra khá nhiều và khá phổ biến.
Mình muốn có một OC khác làm vợ của Cozart và là người gốc Nga để hợp lý hóa cái plot này thui. Ngoài ra thì mình cũng khá mê nét đẹp của các cô gái Nga với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh. Chỉ là không ngờ, khi mình thật sự tìm hiểu về Bari thì mình mới biết nơi này không chỉ là một thành phố cảng lớn, mà còn có mối quan hệ khá đặc biệt với nước Nga. Khi mà, nơi đây có mối giao du văn hóa khá lớn với các nước Đông Âu trong đó có Nga. Đến vị Thánh bảo hộ thành phố cũng được chọn là Nicolas, vốn có xuất phát từ Nga, trở thành nơi hiếm hoi được bảo hộ bởi một vị thánh đến từ nước ngoài. Kiểu, lúc mình phát hiện ra điều này mình thật sự cảm thấy rất thú vị. Một sự trùng hợp làm plot mượt hơn ý :>.
--
P/s 1: Giáng Sinh vui vẻ mọi người.
P/s 2: Năm nay dịch quá nên nguyên năm trôi đi chóng vánh vler.
P/s 3: Chương 40 rồi, theo tính toán của mình là tầm chương 60 sẽ end đó :>>>.