Tháng mười một là thời điểm giao mùa thu - đông, khi cái rét căm căm luồn qua từng ngóc ngách của dải đất Nhật Bản. Những tán lá vàng ươm vẫn còn rì rào theo làn gió đong đưa đôi ngày trước giờ đây dần thưa vắng, cùng với bầu trời thường âm u với từng ụ mây xám xịt nặng nề như đang sà xuống, nắng ấm Thái Dương tựa như đã lẫn vào đâu đó suốt một tuần dài. Cái ảm đạm và thê lương như một giọt mực ai đó vô ý đánh rơi, loang trên bức họa của thế gian thuở giao mùa, lặp đi lặp lại suốt hàng ngàn năm mà chẳng hề đổi khác. Nương theo từng cơn gió lạnh, những chiếc lá vàng úa yếu ớt chậm rãi rời đi, để lại từng cành lá khẳng khiu chẳng còn một chút sức sống, tựa như sinh mạng bên trong thớ gỗ ấy đã rời bỏ khỏi thế gian, trong âm thầm lặng lẽ. Khoảng sân vườn luôn được chăm chút tỉ mỉ trong ngôi biệt phủ nhà Asari vì thế mà càng thêm phần tịch mịch.
Thơ thẩn thả hồn theo chiếc lá cuối cùng rời khỏi cành Anh Đào khô quắp như đã chết khô, Asari Mai đưa bàn tay chạm nhẹ vết thương vẫn còn rỉ máu ở cánh tay trái - hậu quả sau một cú đẩy chẳng hề vô ý từ một người hầu gái bên cạnh bà mình. Kể từ cái ngày Cozart và Alisia rời đi, tâm trạng của thiếu nữ đã khá hơn rất nhiều. Đã xa rồi cái thời nàng nằm lì trong phòng, chẳng thiết ăn uống, không muốn nghỉ ngơi, chỉ làm bạn với nước mắt chảy đến khi cạn khô và cơn đau đớn, tủi hổ dày vò từng giây từng phút. Vị tiểu thư ấy giờ đây như một đóa hoa vừa được vung bồi bởi làn nước mát của cơn mưa đầu mùa sau tháng ngày chịu nắng hạn, tựa kẻ sắp chết đuối vớ được tấm gỗ trôi, nàng đã dần thoát khỏi bóng ma tâm lý đã đè nặng trái tim này suốt thời gian qua. Thi thoảng nhớ lại những âu lo và tuyệt vọng như thể chỉ còn cái chết là phương thức cuối cùng, Mai vẫn rùng mình vì sợ hãi. Thật may vì trong những giờ khắc đau đớn nhất, nàng đã chưa làm điều gì tự hủy hoại mình, để bây giờ có thể vẫn ngồi đây, ngắm nhìn tia sáng yếu ớt của Thái Dương xuyên qua ụ mây dày, báo hiệu ngày nữa lại qua đi, chậm rãi và chán chường. Thế nhưng, đi ngược lại với tâm trạng mỗi lúc lại khá lên của nàng, sự kỳ thị và khinh rẻ của gia đình lại tăng lên mỗi lúc lại rõ rệt. Nhất là từ sau khi cha phải đến Kyoto làm nốt công việc dở dang mà anh Ugetsu để lại, bà nội và người của bà trong gia đình xem chuyện hành hạ nàng là thú vui. Gần như mỗi ngày và trừ số ít người không thuận theo bà, phần còn lại của gia đình luôn cố gắng hành hạ nàng theo nhiều cách khác nhau. Thi thoảng là "quên", để phần ăn còn sót lại vài thứ khủng khiếp, cố tình xé rách số ít quần áo của nàng hoặc đẩy nàng ngã ở mái hiên... Riêng người phụ nữ quyền lực như bà nội thì vẫn thường xuyên cho gọi nàng đến để quở mắng hàng giờ về cái gọi là "xúc phạm đến danh dự gia đình Asari", dù đủ mọi lời lẽ chì chiết xuất thân và nhân phẩm của mẹ con nàng. Hàng giờ phạt quỳ và phải chịu tra tấn cứ như mỗi lúc lại kéo dài ra khiến đầu óc Mai như phát điên. Thế nhưng thật may mắn làm sao, trừ lần trở về sau buổi xét xử kẻ làm hại mình, nàng chưa từng một lần tỏ ra phản kháng hay lớn tiếng bác lại toàn bộ những lý lẽ khủng khiếp của bà. Bởi vì một thứ niềm tin kỳ lạ nào đó vẫn đang nảy nở trong tâm trí này, rằng nếu mình thử làm chuyện đó một lần nào nữa, nàng sẽ khó còn có cơ hội được thấy được nắng mai vào ngày hôm sau. Bà sẽ gϊếŧ nàng ư? Mai không chắc cho nhận định của riêng mình. Nếu đem điều này nói vs ai hẳn là họ sẽ nói vị tiểu thư nhà Asari này hẳn là điên rồi, làm sao một người bà có thể gϊếŧ chính cháu ruột của mình chỉ việc nàng gặp chuyện bất trắc như vậy chứ? Thế nhưng, lớn lên trong căn nhà này hơn mười năm, có nhiều thứ cho dù chẳng mong nó là sự thật thì nàng vẫn phải đối mặt với nó. Ngay từ đầu, bà nội đã khác hẳn với nhiều người khác trong nhà, bà không chỉ xem thường và còn căm ghét nàng đến mức phải kiềm chế ham muốn tống giọt máu lạc loài và bẩn thỉu này ra khỏi căn biệt phủ của bà ngay lập tức, bất kể là với phương thức nào. Đừng nói là nàng, ngay cả anh Ugetsu - người con trai trưởng và có năng lực xuất chúng ở hầu hết lĩnh vực anh được học tập và là người tháo vát, được việc, có lẽ, bà đã tìm cách đuổi anh đi ngay từ cái lúc đứa em trai cùng cha khác mẹ của họ chào đời. Bởi lẽ, ban đầu việc miễn cưỡng nhận mặt anh em họ cũng chỉ là vì tìm người thừa kế cho gia đình, khi mà, người vợ sau của cha nàng vẫn chưa hạ sinh đứa trẻ nào. Nhiều lúc, Mai còn nghi ngờ rằng, sự tồn tại của những đứa trẻ trong mắt bà cũng chỉ là công cụ để kế thừa và nối tiếp danh tiếng và sản nghiệp khổng lồ của dòng họ Asari bao đời này.
Nếu sau này có một đứa trẻ cho riêng mình, nàng sẽ không muốn biến chúng thành thứ công cụ như thế, vị tiểu thư ấy thoáng nghĩ. Và lập tức, nàng phì cười trước cái suy nghĩ quái dị vừa mới chớm nở trong đầu mình. À, đã đến nước này, nàng vẫn ôm cái hy vọng hão huyền kiếm tìm một hạnh phúc cho riêng mình sao? Chắc chắn là có rồi. Đáp án ấy xuất hiện trong đầu nàng, gần như ngay lúc câu hỏi vừa được đặt ra. Cho dù có đôi lúc, Mai cũng nghi ngờ chính sự tin tưởng của mình. Trong vô thức, đôi bàn tay trắng nõn như măng non lại chạm vào khối kim loại lạnh lẽo đang nằm trên cổ mình: chiếc nhẫn của ngài Vongola Giotto. Thứ gia bảo quý giá được truyền lại qua nhiều thế hệ của gia đình người con trai Italia, chiếc nhẫn quý giá ấy giờ đây lại được trao vào tay nàng. Dẫu cho, giữa họ chưa hề một thứ ràng buộc gì cụ thể. Ngài ấy tin vào ngày cả hai sẽ tái ngộ và tình yêu của họ rồi sẽ có một kết thúc đẹp. Siết lấy chiếc nhẫn cũ trong lòng bàn tay, Mai lại nhớ về những đoạn ký ức đẹp đẽ mà tưởng chừng như vừa diễn ra hôm qua. Mặc kệ những lá thư chẳng hề có lời hồi đáp mà theo giải thích của Simon Cozart là có kẻ dở trò, nàng nhất định sẽ sống sót và chờ đợi đến giây phút gặp lại y cùng anh Ugetsu, trở về từ phía bên kia đại dương ngàn trùng. Nàng khép mắt, dựa vào cánh cửa kéo hờ, lặng lẽ nhìn bóng tối loang ra, thật chậm rãi.
Giấc ngủ hôm ấy đến với nàng chập chờn hơn vài ngày trước đó. Lần đầu tiên sau cuộc gặp mặt với đôi vợ chồng nhà Simon, Mai lại không có một đêm an giấc. Có cái gì đó như một chiếc lọ chứa đầy nỗi bất an vừa được mở nắp và toàn bộ thứ bên trong đang tràn ra, thấm vào từng tấc da thịt, đè nặng lên lồng ngực, khiến từng hơi thở của nàng trở nên quá khó khăn. Phải mất rất lâu, từng đợt cuộn sóng trong thâm tâm vị tiểu thư mới dần dịu đi, nàng dần rơi vào một cơn mộng mị với hai mảng sáng tối mờ mờ. Và rồi, có một cái gì đó đang phủ lên khoảng không nơi nàng đang trôi nổi trong trong dòng sông huyền ảo của những giấc mơ, nóng bỏng và hung tàn. Thứ ấy đang đến, mỗi lúc, lại càng gần nàng hơn. Bất chợt, có cái gì đó vừa vang vọng trong tâm trí nàng, ép buộc mi mắt nặng trĩu phải mở ra. Trong cái loang lổ đêm đen lượn lờ trong đáy mắt mà phải mất một vài giây Mai có thể làm quen, một thứ ánh sáng khác thường đang phát ra ở bên ngoài cánh cửa, mang theo thứ nhiệt lượng nóng đến bỏng rát chẳng thể nhầm lẫn.
Lửa!
Đáp án vừa nhảy ra trong đầu vị tiểu thư trẻ làm cả toàn bộ máu trong người nàng như vừa bị đóng băng, bất chấp việc ngọn lửa đang dần bao vây bốn phía. Phải mất vài giây tự trấn tĩnh lại nỗi sợ đang dâng nghẹn ở lồng ngực, Mai vội đứng dậy, chạy đến chiếc tủ nhỏ gần giường, cầm lấy chiếc giỏ chứa những thứ quý giá của mình, khoác thêm chiếc Haori lớn nhất, chạy ùa ra khỏi phòng. Đến giờ phút này, nàng mới chợt nhận ra không chỉ phòng nàng, ngay cả khu vườn gần đó và vài gian phòng khác cũng dần bị lửa đỏ nhấn chìm. Hòa cùng với tiếng bước chân rầm rập khắp nơi, bóng người lướt qua tất tả mang nước đến dội vào những đám lửa lớn đang dần lan ra. Chưa bao giờ trong suốt nhiều năm qua, Mai lại trông thấy cả căn biệt phủ xa hoa này lại hỗn loạn đến nhường ấy. Người người qua lại, vội vã và kinh sợ với những gương mặt dính đẫm khói bụi đen nhẻm khó coi. Nàng hòa vào họ mà gần như chẳng ai nhận ra, chạy mãi cho đến khi ánh lửa bỏng rát đã dần vắng bóng. Đến thời điểm này, Mai mới chợt nhận ra, mình đã có mặt trước cánh cổng sau từ lúc này. Chính tại nơi này chỉ vài vài tháng trước thôi, nàng đã nhìn bóng dáng anh Ugetsu dần hòa vào màn mưa, biến mất vào đêm tối tĩnh mịch với tiếng vó ngựa dần xa. Kể từ lần hôm ấy, đây mới là lần đầu tiên Mai có mặt ở chỗ này khi tối muộn như vậy. Và, cánh cửa ấy đang mở.
Trái tim của người con gái ấy như vừa nhảy lên một nhịp thật dài và ngân ra. Chưa bao giờ, nàng lại hướng về nơi ấy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa sợ hãi đến như vậy. Bởi lẽ, một ý tưởng điên rồ vừa nảy nở trong tâm trí này, thôi thúc bước chân này chậm rãi tiến về nơi đã được mở bung ra. Asari Mai đang muốn trốn khỏi nơi này, rời bỏ vĩnh viễn căn nhà chứa đầy những lời cay nghiệt và hình phạt tàn nhẫn, bỏ lại phía sau những tháng ngày sống vật vờ nhưng một cái bóng, một cái xác vô hồn, kiếm tìm một chân trời mới. Hơn mười năm dài đằng đẵng, nàng đã phải sống trong sự ghẻ lạnh và khinh miệt ở chính cái nơi được gọi là gia đình. Có lẽ, đây là lần đầu tiên cánh cổng dẫn đến sự giải thoát khỏi bất hạnh lại mở rộng đến nhường ấy, như thứ ma lực gọi mời không sao cưỡng lại. Nàng biết khi rời khỏi căn nhà này, mình sẽ không bao giờ có cơ hội quay lại và thế giới ngoài kia hiểm nguy đến nhường nào. Nàng chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi với số tiền dành dụm ít ỏi, có thể sẽ gặp cướp, chết đói ở nơi đầu đường xó chợ, bị gϊếŧ, bị bán cho bọn buôn người rồi lưu lạc đến những khu phố đèn đỏ nào đó, chôn vùi cả đời trong tủi nhục. Thế nhưng, nếu tiếp tục chịu đày đọa ở chốn này thì có khác gì cái chết? Nếu cứ phải cắn răng gánh lấy những trận hành hạ này, nàng thậm chí có thể mất mạng trước khi chờ đợi được ngày hai người thân yêu quay trở về.
Tựa như đã dùng hết dũng khí trong mười mấy năm dài đằng đẵng, lại giống như ma xui quỷ khiến, Asari Mai chầm chậm bước tới trước, bàn chân nhích dần đến cánh cổng đang mở toang với ham muốn bước qua nó rồi chạy mãi vào màn đêm. Nàng sẽ tìm một quán trọ nào đó để nghỉ lại, rồi sẽ tìm công việc tại một tiệm may nào đó. Có lẽ, đấy sẽ là tương lai của nàng... Vị tiểu thư ấy rồi đây sẽ rũ bỏ tất cả, kiếm tìm một vùng trời mới, có một cuộc sống mới. Điệp khúc ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng, thúc giục đôi chân ấy bước đi, mỗi lúc một gần đến cánh cổng sau. Và rồi ...
"Pặch."
Cánh tay bị thương của nàng bất ngờ bị ai đó giữ lại, kéo lại phía sau. Toàn bộ mạch máu trong người Mai như đông lại khi nhận ra hình ảnh ai đang phản chiếu bên trong đôi đồng tử đen tuyền của mình. Gương mặt nàng tái đi khi bờ môi mỏng mấp máy tiếng gọi thật yếu ớt.
"Cha ..."
-----
P/s 1: Em mình vào mùa thi rồi nên chắc mai mốt chap sẽ chậm lại.
P/s 2: Ui sắp hết năm rồi, 01.01 lại là sn Giotto chạy hàng thui heo heo.