Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 23: Cảm ơn Hồng Lộc đạo hữu đã cực lực đề cử



Chương 23: Cảm ơn Hồng Lộc đạo hữu đã cực lực đề cử.

Mình tranh thủ viết truyện mỗi khi có thời gian rảnh. Công việc chính là lập trình viên mà, nên cũng khá bận rộn. Nay mở thông báo lên thấy Hồng lộc đạo hữu đề cử nhiều mà thấy động lực mười phần.

Định trộm lười vài hôm nhưng lại thấy truyện của mình cũng có được độc giả yêu thích nên lại đặt mông ngồi viết.

Sau khi ăn uống no nê. Hắn gọi nhóm bô lão và mấy vị thủ lĩnh đi kiểm kê xem bao nhiêu hoa quả còn tồn kho.

Nếu đã xác định để tất cả mọi người tham gia vào công việc, thì phải đảm bảo lượng tồn kho phải còn đủ cho ít nhất ba ngày.

Hắn tin tưởng, nếu dồn tổng lực, chỉ cần 2 đến 3 ngày cây cầu sẽ được hoàn thành, ít nhất là cũng đáp ứng được nhu cầu đi lại.

Lượng cá dưới suối cũng không thể sụt giảm chỉ trong 3 ngày. Không nói 3 ngày, 3 tháng cũng không nhất định.

Chỉ cần đảm bảo nguồn rau quả là ổn thỏa.

Lượng ăn một ngày của bộ lạc là bao nhiêu thì đám bô lão đã thuộc nằm lòng.

Cái này không liên quan gì đến số đếm cả. Hoàn toàn dựa trên cảm quan được rèn luyện trong nhiều năm.

Mỗi ngày đều đứng phát thức ăn một lần, muốn không thuộc bài cũng khó.

Sau khi kiểm kê, 18 buồng chuối sắp chín là cái dễ đếm nhất. 5 sọt lê, loại quả nhiều nước, chín vỏ chuyển sang trắng ngà mới được hắn đặt tên.

4 sọt táo, là loại táo ta xanh quả tròn, không phải táo tàu. Có lẽ thời tiết nóng ẩm quanh năm cũng khó lòng tìm thấy táo tàu ở khu vực rừng này.

5 sọt các thể loại quả khác, hắn không nhận ra được. Có lẽ cũng nên đặt tên dần, nhưng quán tính suy nghĩ trái đất khiến hắn khó lòng đặt tên cho mấy loại quả lạ hoắc bằng những tên quen thuộc.

Không những tên các dụng cụ, đồ vật, hoa quả và thú rừng. Mà tên người trong bộ lạc cũng cần phải được đặt cụ thể.

Với lượng ngôn ngữ hạn chế của bộ lạc, cách giao tiếp với nhau chỉ có 3 ngôi, không phân chia nhiều ít gì hết.

Giải thích cho dễ hiểu, giống như ba ngôi cơ bản trong tiếng anh. I, you và it, giải thích thuần việt thì là tao, mày và nó.

Tất cả đều được gọi dưới 3 từ này, mọi người tự hiểu và suy diễn khi nhìn hành động và biểu cảm của người nói.

Lại suy nghĩ lan man qua ngôn ngữ học rồi. Cơm phải ăn từng miếng, việc phải làm từ từ.

Hai loại rau chính của bộ lạc hiện nay, một là mùng tơi, hai là su su.

Đều là tên do hắn tự đặt, gọi là mùng tơi vì bộ lạc ăn lá của cây dây leo này, lá to như bàn tay người lớn.

Lá dầy, nhiều nước, phần thịt lá có một lớp thạch, giống như lá cây hoa Phải Bỏng, trước kia chưa có nồi nấu, loại lá này vẫn được đem nướng ăn.

Loại thứ hai là loài cây được hái ngọn để ăn, lá nhỏ, ngọn to như ngón chân cái.

Trước khi ăn phải xoa hết lớp lông bên ngoài, vì lớp lông này khá cứng. Giống như lông của ngọn bí đỏ nhưng cứng hơn.

Ngày trước thì nướng cháy hết nên không cần.

Hai loại rau này nhanh héo nên hầu như chỉ được hái đủ cho một ngày ăn uống của bộ lạc, không còn tồn dư bao nhiêu.

Điểm tốt là mấy loại rau này mọc rất nhiều trong rừng, ở gần khu lối lên xuống cũng có, không cần phải đi xa để lấy.

2 sọt măng, nói là hai sọt nhưng thực ra chỉ có 4 cái. Mỗi sọt đựng được hai cái.

Khi nãy hắn tập trung vào việc bắt và làm cá nên chưa chú ý đến việc xử lý mấy cây măng này.

Hoa quả dư dả để ăn trong ít nhất 5 ngày, đấy là kết luận của các bô lão.

Lượng rau xanh sẽ được giao cho nhóm canh gác đi lấy, hoặc vài phụ nữ là đủ.

Ngày mai, trước khi mọi người đi làm, các bô lão cần tổ chức cho mọi người ăn trước một bữa buổi sáng.

Lát nữa hắn sẽ dùng đám xương chuột để vớt thêm một mẻ cá, sau đó thịt và đun để sẵn cho bữa sáng ngày mai.

Quay lại nhắc mọi người gom đám xương cá lại cho vào lò đốt cháy. Không vứt xuống suối như những loại khác nữa.

Không phải hắn muốn bảo vệ môi trường, mà hắn sợ khi nào có cơ hội xuống suối lại không xuống được vì đám xương này.

Lời nói của hắn bây giờ cũng giống như thánh chỉ với nhóm chuyên dọn dẹp vệ sinh. Nên mọi thứ đều được thực thi răp rắp.

Chờ mọi người nghỉ ngơi vệ sinh cá nhân xong xuôi, hắn chuẩn bị tập trung lại công bố kế hoạch đến toàn bộ lạc.

Quay ra thấy đám dọn vệ sinh chuẩn bị đem mấy sọt đựng phân đổ ra suối, hắn phải vội vã cản lại.

Lát nữa hắn còn định xúc vài sọt cá, giờ mà đem đổ xuống luôn thì ai dám ăn.

Chính xác mà nói, là hắn làm sao dám ăn. Còn đối với bộ lạc, có lẽ chỉ có hai loại thịt. Một loại là ăn được, và còn lại là không ăn được.

Khi mọi người đã tập trung đông đủ, kế hoạch được công bố. Nghe thấy sáng hôm sau còn được ăn thêm một bữa thịt.

Ai nấy đều khấp khởi, vẻ tươi cười hiện rõ lên trên từng khuôn mặt nhem nhuốc vì bôi vẽ bởi lá cây xạ hương giã nát.

Những hàm răng trắng ởn và hai tròng mặt được phản xạ bởi ánh lửa bập bùng tô điểm cho khung cảnh mừng vui này.

Bô lão và thủ lĩnh bắt đầu phân công công việc cho nhóm bảo kê, xua thú ăn cỏ cách xa khỏi khu vực thi công.

Sau đó ai là người sẽ đi hái rau. Nhóm nào cần dậy sớm chuẩn bị bữa ăn sớm mai.

Nhóm lao động chủ lực cần làm những việc bao gồm, đốt lửa bốn phía xua đuổi mấy loài thú săn mồi loại nhỏ.

Duy trì cũng như trông không cho lửa cháy lan ra cánh rừng. Sau đó dập tắt lửa vào cuối ngày.

Hoàn thành việc bóc vỏ cây. Tập trung toàn bộ 10 cái rìu và 5 thanh đao cho việc này.

Mục tiêu là ngày mai phải bóc toàn bộ vỏ của hai khúc dầm chính và bốn thanh chân chống phụ

Cần phải đục phần đầu tạo khớp nối cho phần chân cầu. Mô hình cũng được hắn làm bằng gỗ sẵn. Dĩ nhiên là nếu đã hoàn thành việc bóc vỏ.

Đào chân cho cột chống. Bê đá lót điểm đặt đầu dưới để chống lún. Nếu có thể, đào hố to và lăn mấy tảng đá lớn xuống để làm phần đế cầu này.

Xẻng và cuốc chim cũng đã có sẵn, tính toàn bộ số lao động ngày mai phải hơn 60 người, bao gồm cả gần 10 đứa trẻ trên 10 tuổi và một số phụ nữ có thai nhưng bụng chưa lớn.

Hắn đặt chỉ tiêu cho mọi người, ngày mai phải hoàn thành toàn bộ công việc này, hôm sau nữa sẽ bắt đầu bắc dầm cầu chính.

Số người còn lại tập trung bện dây thừng để đảm bảo không bị thiếu khi có dây nào đó đứt.

Sau đại hội động viên tinh thần, suy nghĩ về việc chỉ 3 ngày nữa sẽ có cầu bắc từ cánh rừng lên tận cửa hang. Mọi người đều tinh thần sục sôi lao vào bện dây thừng.

Hài lòng khi nhìn thấy tình hình này. Hắn lại gọi mấy người ra đơm cá.

Bộ lòng khi nãy quăng xuống đã bị cắn xé không sai biệt lắm, nên hắn buộc thêm mấy cục xương chuột vào đáy sọt.

Hắn dự định đơm hai lần luôn cho bõ công. À đấy, nhắc mấy bô lão cho người chẻ khúc tre còn lại ra rồi chế cháo thành cái giá đựng đồ tạm.

Mô hình hắn cũng làm sẵn rồi, làm tạm một cái để hong đám cá này đã.

Xách theo hai cái sọt ra ngoài, mọi người nhìn theo bắt đầu ồn ào bàn tán. Chưa ai nghĩ ra bắt cá lại có thể dễ dàng như vậy.

Nhắc hai phó thủ lĩnh về cảm giác như thế nào là cá đã vào sọt và cần kéo lên, tránh ngâm lâu lũ cá này xơi tái hết mồi.

Nhìn răng mấy con cá lúc trước, hắn không nghi ngờ gì về việc bọn chúng có thể xử lí sạch ít mồi này chỉ trong chốc lát.

Vách đá phía dưới đen xì xì, có lẽ đang là chu kì đầu hoặc cuối tháng nên hai mặt trăng lên có vẻ muộn.

Bóng trăng chiếu hơi chéo từ phía sau vách núi khiến bóng của vách núi che mất hết khe suối này.

Tùm Tùm, hai tiếng lại vang lên, sờ lên ngực đếm nhẩm 30 nhịp tim đập rồi ra hiệu cho mọi người tập trung kéo sọt.

Không cần quan tâm cá vào hay chưa, lần trước hắn quăng xuống cũng chỉ tầm này mà thôi.

Gọi thêm 2 người vào kéo cho nhanh, hơn một phút sau hai cái sọt đã trình diện.

Úi chà chà, cả nhóm người đều hút vào một ngụm khí lạnh.

Hai sọt cá đầy. Mỗi sọt phải hơn chục con, nhiều gấp đôi lúc chập tối.

Không hiểu sao lượng cá lại tăng lên đột biến đến vậy.

Nghĩ một lúc hắn lại cảm thấy bình thường, giờ này mọi ngày chính là giờ mấy sọt phân được đổ xuống.

Giờ ăn quen thuộc cả hằng nghìn năm qua mà lại không đông mới gọi là quái sự.

Cả số lượng và chất lượng cá đều tăng lên đáng kể. Con nào con đấy đều thuộc loại đại lão.

Cũng chỉ có đại lão mới dám lao vào khu vực tranh chấp để giành ăn.

Không biết bình thường cái đám này ăn gì, hay suốt ngày chỉ có há miệng chờ "Sung".

Con suối rộng và sâu như vậy không lẽ nào chỉ có mỗi nguồn "thức ăn" này.

Thôi bỏ đi, suy nghĩ làm gì cho đau đầu, lũ cá này tồn tại và lớn đến mức này tức là chúng cũng có đủ nguồn thức ăn của mình.

Việc của hắn là bắt và ăn cá chứ không phải nuôi cá, bộ lạc nuôi cả trăm nghìn năm là đủ rồi.

Chỉ thất thần trong chốc lát, hắn đã thấy một con cá chuối to và dài hơn hắn nhảy vọt lên khỏi sọt.

May mắn thủ lĩnh nhanh tay đập trở lại.

Khệ lệ khiêng hai sọt cá vào hang, hắn bảo với bô lão, xách nước và làm thịt cá ở dưới cửa hang, không đem lên khu bếp lửa nữa.

Chỉ cần quét dọn và rửa qua khu cửa hang trước khi làm là được rồi.

Khi hai sọt cá to trở lại hang, mọi người lại được một phen nháo nhác.

Đã bao giờ thức ăn đến một cách đơn giản và nhiều như này?

Chỉ cần buộc ít lòng mề xương xẩu vào sọt, vứt xuống rồi kéo lên, được nguyên một sọt cá đầy.

Mọi người dĩ nhiên không hiểu được, đây cũng là tích cóp của bộ lạc từ ngày đầu đến giờ, chứ không phải tự dưng mà có.

Giờ ai tung cái sọt ra một đoạn suối khác là biết liền. Chắc chắn sẽ kéo lên được một cái sọt rỗng.

Một thời gian sau lũ cá cũng sẽ khôn ra và trở lên khó bắt hơn, nhưng ít nhất hiện tại bộ lạc sẽ có nguồn cung cá dồi dào.

Chỉ có hai con cá Ngáo loại lớn xen lẫn trong sọt cá, chứng tỏ địa vị của lũ này trong dòng suối cũng không cao.

Có lẽ sự chênh lệch về hình thể khiến cho loài cá này không nhoi lên được top đầu chuỗi thức ăn dưới nước.

Lôi ra đập chết quăng xuống suối, một loạt các động tác thành thạo được bô lão tung vào đầu hai con cá xấu số này.

Sau khi kiểm kê sơ bộ, 16 con cá còn lại trong hai sọt. Vì kích thước lớn của đám cá này khiến hắn nhầm tưởng số lượng của chúng rất nhiều.

Hóa ra không phải.Tổng hai sọt chỉ có 16 con. 16 con này cần được thịt và nấu chín ngay trong đêm.

Có lẽ phải đun làm 2 mẻ vì bếp chỉ có 3 cửa. Không sao, làm đồ ăn thì mọi người có thể hào hứng làm tới sáng được.

Nhắc nhở bô lão nhớ đem thịt cá lên hong trên giá, và đặt giá cao trên bếp lửa tránh bị cháy.

Hắn quyết định đi ngủ, không có việc gì có độ ưu tiên cao hơn việc ngủ đủ giấc của hắn cả.

Tí thì quên mất, trong lúc lơ mơ hắn chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng vùng dậy chạy ra nhắc đám bô lão.

Mấy người đang loanh quanh bên đống cá thấy hắn ra lập tức chú ý đến.

Không có chuyện gì quan trọng. Nhắc mọi người nhớ để đám trẻ con dưới 10 tuổi ở lại hang động.

Ngày mai sẽ bắt đầu học tập. Hắn nói với mọi người.

Mấy bô lão và thủ lĩnh gật đầu đáp ứng nhanh chóng.

Lần này, hắn quay về ngủ thật, mặc dù trong đầu vẫn muôn vàn suy nghĩ, nhưng lúc hắn mở mắt ra cũng đã là sáng ngày hôm sau.

Vẫn là những động tác thể dục quen thuộc. Dãn gân, chống đẩy ép dọc, ép ngang, đứng lên ngồi xuống, chạy bước nhỏ rồi lên dốc xuống dốc...

Đã dần quen thuộc với những hành động của hắn nên đám người hay ở lại hang không có vẻ gì kì quái.

Đám phụ nữ bụng to và đám trẻ con dưới 10 tuổi lại khác, lần đầu tiên nhìn thấy những động tác lạ lẫm này nên xúm lại xem xét.

Thậm chí có vài người còn học theo hắn.

Đến khi cả mấy bà bầu bụng phưỡn cũng định bắt chước thì hắn phải vội vã ngăn cản lại.

Hắn phải giải thích một hồi mới khiến cho đám đông vỡ lẽ. Mấy động tác của hắn là để cho những người bình thường luyện tập.

Giúp cơ thể phát triển sức mạnh toàn thân, làm cho gân các khớp dãn ra mềm dẻo hơn.

Nhưng không phù hợp với bà bầu. Bà bầu đi lại và làm việc bình thường là được rồi.

Ai muốn luyện tập thì đẻ xong hãy tính.

Sau bài tập buổi sáng, ăn uống đàng hoàng rồi vệ sinh cá nhân các kiểu. Hắn quay lại với mục đích chính của ngày hôm nay.

Hôm nay, hắn sẽ bắt đầu làm thầy giáo.

Cố gắng hồi tưởng lại những gì mình đã học từ thời bắt đầu đi học lớp vỡ lòng, hắn muốn lên kế hoạch giảng dạy sao cho khoa học nhất.

Sau một hồi đờ người ra suy nghĩ, hắn quyết định nghĩ đến đâu dạy đến đấy.

Không phải hắn không muốn dạy một cách khoa học, mà căn bản hắn không thể nhớ nổi những kí ức cụ thể thời xa xưa tới vậy.

Hắn chỉ có thể nhớ được, lớp vỡ lòng hắn học bảng chữ cái. Rồi học đếm số từ 1 tới 10.

Chữ cái được xếp từ những viên sỏi nhỏ, con số cũng vậy.

Thời đó quê hắn nghèo lắm, chỉ có cô giáo mới có phấn để viết lên bảng.

Đám trẻ con chỉ có thể dùng sỏi để xếp lên bàn sau đó cô giáo đi kiểm tra xem đúng hay sai thôi.

Lên lớp 1, hình như chương trình dạy cũng chỉ là bảng chữ cái và đánh vần.

Số cũng chỉ đếm từ 0 đến 100 thì phải.

Kí ức đó hắn nhớ mãi vì đến giờ hắn còn thắc mắc, tại sao lại chỉ học đến 100. Ngày đấy, lên lớp 1 hắn đã có thể đếm từ 0 đến vô cùng rồi.

Đấy là chương trình giáo dục thời của hắn, hiện tại sau bao lần đổi mới thì không rõ thế nào, hắn đã có con nhỏ đi học đâu mà biết.

Tóm lại, đầu tiên hắn vẫn sẽ dạy bảng chữ cái tiếng Việt.

Tập hợp, hắn gọi mấy vị bô lão vào đốc xúc công việc.

Hôm nay chỉ có 3 vị bô lão ở lại hang. 2 người khác đã cầm theo mấy mô hình của hắn xuống giám sát thi công rồi.

Cũng đúng, mấy bô lão đã được hắn phân tích và chỉ trỏ nhiều lần về phương hướng và cách làm cầu.

Để tránh xảy ra sai sót tốn thời gian thì có người hiểu rõ yêu cầu của công trình đi theo sẽ tốt hơn.

Mặc dù lời nói của hắn hiện tại trong bộ lạc không ai dám cãi, nhưng tốt hơn là vẫn có vài người đứng giám sát đám trẻ con học tập nghiêm túc.

Khi tập hợp lại, hắn đếm sơ bộ. Có 47 đứa trẻ con được tập trung.

Tức là có 47 đứa từ khoảng 3 đến 10 tuổi, đã có nhận thức để bắt đầu học tập.

Nhắc mỗi đứa bê một hòn đá nhỏ ra ngồi cho đỡ tê chân.

Hắn mở lời phổ biến một vài luật lệ trong lớp học.

Bắt đầu từ ngày hôm nay. Toàn bộ đám trẻ con này sẽ được ưu tiên ở trong hang động chỉ việc ăn và học.

Những ai học nhanh, thuộc bài, hăng hái trả lời khi hắn đặt câu hỏi sẽ được thưởng.

Phần thưởng là một khóa học được hắn tổ chức riêng cho lớp học sinh giỏi.

Những ai được tuyển vào lớp học sinh giỏi sẽ được thêm đặc quyền về suất ăn và thứ tự nhận trước, bất kể độ tuổi.

Ai có biểu hiện càng xuất sắc càng được nhận thức ăn sớm.

Những ai có biểu hiện lười biếng, yếu kém, sẽ bị xếp vào nhóm cuối cùng nhận đồ ăn hằng ngày,

Thậm chí có thể bị cắt khẩu phần.

Đám trẻ con lập tức nháo nhác. Bô lão lập tức cầm roi đi đàn áp duy trì trật tự, đồng thời khẳng định lời nói của hắn là thật sự.

Một lúc sau, khi lớp học đã trở lại yên lặng, bầu không khí cũng nghiêm túc lạ thường.

Trên mặt đứa nào đứa đấy cũng hiện đầy sự quyết tâm. Phải học tốt, học giỏi, tất cả vì miếng ăn...

Lúc này hắn lại bắt đầu bổ xung tiếp các biện pháp kích lệ, trừng phạt.

Trong thời gian học, ai đưa ra được câu hỏi hay cũng được cộng điểm.

Ai trả lời tốt câu hỏi cũng sẽ được cộng điểm.

Sau khi dạy xong, hắn sẽ kiểm tra lại lần lượt từng người. Ai trả lời tốt cũng được cộng điểm.

Thang điểm bắt đầu từ số 0, mỗi lần biểu hiện tốt sẽ được cộng thêm 1 điểm.

Đến cuối buổi ai vẫn còn là số không thì ngày hôm đấy sẽ bị cho nhịn.

Thang điểm mỗi ngày sẽ được hắn ghi lên vách đá bên cạnh.

Dựa vào thang điểm này để quyết định lượng thức ăn cũng như thứ tự lĩnh đồ ăn hằng ngày.

Cuối cùng, tất cả các quyết định về việc cộng hoặc trừ điểm đều dựa trên ý trí của hắn.

Ô kê, lét gâu. Bắt đầu thôi.


Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại