Xuống trạm xe buýt trước Nhà thi đấu tổng hợp ở Hwaseong, tôi thấy phía bên kia con đường rộng lớn là khung cảnh nhấp nhô lộn xộn những khu chung cư và những tòa nhà cửa hàng cửa hiệu đã cũ. Phía sau cây cầu, trải rộng một vùng màu xanh còn chưa quy hoạch hết.
Trước đây, tôi cũng đã từng tới Hwaseong. Khi đó, tôi đã tới một khu du lịch đông người hơn đây rất nhiều.
Tôi đưa mắt nhìn quanh rồi băng qua đường. Mỗi bước đi, cái chân bị thương lại đau nhói.
Bước vào khu thi đấu phụ là thấy hiện ra một sân cỏ trải dài, cùng với đường chạy bao quanh sân.
Giữa các hàng ghế khán giả treo những biểu ngữ đang bay phần phật, ngoài những người thuộc ban tổ chức đội mũ xanh, cũng có một vài người khác nữa. Có vẻ như phần lớn là những người trong ngành hay người nhà của vận động viên, nhưng thỉnh thoảng cũng có những người trông có vẻ là dân địa phương sống gần đó tới xem.
Trước tiên, tôi kiếm một chỗ ngồi cách xa sân thi đấu một khoảng hợp lý.
Hàng ghế khán giả cách đường chạy một khoảng, vì vậy chỉ cần chọn chỗ ngồi cho đúng là chắc sẽ giữ được khoảng cách vừa đủ với Cha Yeo Woon. Tôi còn chuẩn bị sẵn cả mũ lưỡi trai lẫn khẩu trang, phòng khi cậu ấy nhận ra tôi.
[Bạn còn cách Khu vực tình yêu tối thượng 100m]
Hơn thế nữa, tôi còn có cả cái thông báo cảnh cáo tuyệt vời này nữa. Khi nào cảm thấy sắp tới mức nguy hiểm thì tôi chỉ cần ra khỏi sân thi đấu là được.
Đi cổ vũ một lần mà cũng vất vả thật. Dù sao thì chẳng phải cổ vũ để Cha Yeo Woon thấy, vậy mà sao tôi phải tới tận đây rồi thận trọng từng tí một thế này không biết.
Nếu sau này nói cho cậu ấy biết, liệu cậu ấy sẽ vui chứ? Hay là không? Nếu là tôi, hẳn là tôi sẽ thấy vui.
Vào cái ngày tôi thi lại vào Đại học, nếu có ai đó đến cổ vũ cho tôi, chắc hẳn tôi sẽ vui lắm. Dù lúc đó tôi có không biết đi nữa, nhưng tôi vẫn mong có ai đó cổ vũ cho mình. Nhưng khi ấy, chẳng có ai đến cổ vũ cho tôi cả.
Đây là lần đầu tiên tôi được xem trực tiếp thi đấu điền kinh. Trên 8 đường chạy có đặt các chóp ghi số đánh dấu. Trên loa đang đọc tên các trường cấp 3 và các vận động viên. Nội dung 200m, Cha Yeo Woon ở làn chạy số 7.
Căng thẳng thật, tôi kéo mũ xuống kín hơn. Các vận động viên vào làn chạy, tôi lại càng thấp thỏm hơn.
Là người xem mà tôi còn thế này, Cha Yeo Woon là người thi đấu thì sao nhỉ?
[Oppa]
[Anh đang xem thi đấu trực tiếp đấy à?]
Mấy tin nhắn đến liên tiếp, vì xem tin mà tôi hơi xao nhãng một chút. Nào là nhờ chụp hình, nào là nhờ báo kết quả thi đấu… hiện lên trong hộp chat là một hàng dài tin nhắn chỉ toàn tên của Ahn Shi Ah.
Nhưng ngài Cha Yeo Woon được đề cập trong tin nhắn thì mấy ngày nay thấy trả lời tôi đâu.
Đang định trả lời tin nhắn của Ahn Shi Ah, tôi ngẩng lên nhìn phía trước. Vẫn chưa nghe thấy tiếng thông báo phần thi đấu bắt đầu.
Cha Yeo Woon có vẻ hơi lạ.
Các vận động viên khác đều đã đặt chân lên bàn đạp, vào tư chuẩn bị tư thế chạy, nhưng Cha Yeo Woon vẫn đứng bất động.
Cứ thế kia chẳng phải sẽ bị tước quyền thi đấu sao? Ngay cả người chẳng biết gì về điền kinh như tôi cũng hiểu được điều đó.
Quả nhiên, ban tổ chức đã thổi còi cảnh cáo.
Tình hình này, họ sắp ra quyết định tước quyền thi đấu mất thôi.
Dù thấy thế này thật nguy hiểm, tôi vẫn nhỏm dậy chạy về phía hàng ghế gần sân nhất.
[Bạn còn cách Khu vực tình yêu tối thượng 20m]
Lúc nhảy xuống dưới, cái cổ chân vẫn còn phải tránh hoạt động của tôi đau buốt. Cái mũ lưỡi trai cứ lật ra sau. Tôi liền bỏ luôn cái mũ.
“Cha Yeo Woon!”
[Bạn còn cách Khu vực tình yêu tối thượng 10m]
Tôi càng chạy lại gần, xung quanh Cha Yeo Woon càng tối và mờ đi như thể có mây kéo tới. Tôi chớp chớp mắt nhìn lại nhưng vẫn y như vậy.
Dù vậy, vẫn có một thứ rõ nét, đó là đôi giày màu xanh lam.
Cha Yeo Woon đang đi đôi giày chạy mà tôi tặng cậu ấy.
“Chạy đi!”
Tôi bám chặt lấy lan can sắt mà hét muốn bung cả phổi, như thể chính tôi cũng sắp chạy lao xuống đó tới nơi.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Giống như khoảnh khắc trong lần đầu tiên tôi gặp Cha Yeo Woon.
Từ tận xa đằng kia, ánh mắt Cha Yeo Woon dán chặt vào tôi.
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
Hai đồng tử tựa như xoáy cát vàng cuộn lên dưới đáy nước.
Giây phút mà cả thế gian đảo ngược tựa như một chiếc đồng hồ cát.
Cha Yeo Woon cúi xuống chống đất, đặt chân lên bàn đạp.
[Bạn đã tiến vào Khu vực tình yêu tối thượng.]
Tôi không tiến thêm bước nào nữa. Nhưng cửa sổ thông báo lại cho biết tôi đang ngày một gần hơn với Cha Yeo Woon.
Rồi có một tiếng nổ nhỏ.
Cha Yeo Woon bật chạy theo tiếng súng xuất phát.
Tôi thấy những dải màu ngũ sắc tỏa ra từ dưới chân Cha Yeo Woon. Một vòng tròn vây lấy quanh Cha Yeo Woon, rung rinh sắc cầu vồng.
Những gợn màu rung rinh lan ra như sóng và chạm tới tôi.
[Độ yêu thích -99]
[Đang tính mức độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]
Cả cửa sổ thông báo, cả làn sóng ngũ sắc đó đều vẫn tiếp tục hiện ra trước mắt tôi.
[Độ yêu thích: -79]
Con số đang thay đổi theo thời gian thực.
[Độ yêu thích: -52]
[Độ yêu thích: -30]
Cứ mỗi bước chạy dài của Cha Yeo Woon, con số lại tăng vọt.
Cái khoảng điểm âm dài dằng dặc đó đang nhanh chóng được lấp đầy. Cha Yeo Woon đang chạy với tốc độ mà dường như cái bóng của cậu ấy cũng không theo kịp.
Thật sự vô cùng đẹp đẽ.
Tôi xiết chặt lan can tới mức lòng bàn tay nóng rực. Không biết tự lúc nào, tôi cũng đang run lên.
Cự ly 200m nhanh chóng kết thúc. Cha Yeo Woon đạp một bước như bay tới điểm đích. Tôi chỉ còn nhìn thấy Cha Yeo Woon. Chỉ có nơi đó là sáng nhất.
[Độ yêu thích: 0]
Và giây phút Cha Yeo Woon đứng trong vừng sáng ấy mà nhìn tôi.
[Độ yêu thích: 1]
Con số giản dị mà rõ ràng đó đâm xuyên qua lồng ngực thình thịch của tôi đau nhói.
Vừa thở hổn hển, Cha Yeo Woon lại vừa bắt đầu bước tiếp. Cậu ấy không hề rời mắt đi chỗ khác.
Cậu ấy đang đi về phía tôi.
*.
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
[Đang tính mức độ yêu thích]
Cha Yeo Woon đứng bất động.
“Cha Yeo Woon! Chạy đi!”
Rồi bỗng cậu nghe thấy tiếng hét đó.
Cậu vụt cúi xuống, bắp chân căng lên, vào tư thế chuẩn bị, chân đạp trên mặt đất.
Ngay cả khi còi báo chuẩn bị vang lên, chân cậu vẫn dính chặt trên mặt đất như không hề có ý định nhúc nhích, vậy mà giờ đây, chân cậu cuối cùng cũng đã chuyển động. Yeo Woon cảm thấy mình không phải đang ở trên đường chạy, mà như đang ở trên một bãi bùn.
Sáng nay, lúc chuẩn bị đến nơi thi đấu, cậu thấy mệt mỏi khủng khiếp. Mỗi bước đi lại cảm giác như có bóng đen cuốn chặt quanh cổ chân.
Hôm nay mình sẽ thua đây mà.
Cậu lên xe buýt với dự cảm thất bại trong lòng. Cậu bám tay vịn xe buýt mà lảo đảo. Cậu thậm chí chẳng còn sức lực mà chạy trốn.
Trong chiếc túi thể thao đeo trên vai là đôi giày chạy vẫn chưa một lần xỏ chân.
Đi thi đấu mà dùng giày mới, đi còn chưa quen chân – đến cả dân chạy nghiệp dư cũng chẳng làm cái trò ngớ ngẩn này. Nhưng Cha Yeo Woon hôm nay lại làm như vậy.
Đôi giày chạy chưa một lần chạm đất đó lúc này đang giẫm trên mặt sân. Cậu bật chạy.
Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi. Cậu nhìn thấy ngọn đèn phía trước. Không khí đang biến thành gió.
Tiến về phía trước.
Chạy bọc qua khúc cua tròn, Yeo Woon hít một hơi thật sâu.
Tiến về phía trước.
Nơi đôi chân vốn nặng trĩu giờ đây không còn cảm thấy chút sức nặng nào. Cũng không cảm thấy cơn khát hay cơn đói cồn cào trong bụng nữa.
Máu nóng dồn lên tận đầu ngón tay. Cảm giác có thể vẽ nên đường đi của hơi thở đang dâng lên trong khí quản.
Đích đến đã hiện lên thật quá sức rõ ràng. Giây phút vượt qua vạch đích, một cơn rùng mình sắc nét chạy dọc lên lưng cậu.
Lúc này, người ấy cũng đang chứng kiến giây phút này.
Đưa tay lau mồ hôi, Yeo Woon bước về phía khán đài như một thể bị mê hoặc. Các học sinh khác đã hoàn thành cuộc thi cũng đang chạy tới chỗ người nhà đang đi từ khán đài xuống, nhưng với Yeo Woon, chỗ cậu có thể đến, chỉ có nơi kia mà thôi.
Myung Ha, người mà dù ở đâu cũng sẽ nhận ra Yeo Woon, anh ấy vừa đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn cậu với vẻ mặt rối bời.
Bước chân Yeo Woon càng nhanh hơn.
‘Cậu đừng có lại gần.’
Cậu nhớ lại lúc Myung Ha đẩy cậu ra ở hành lang.
Cảm giác như tiền bối sẽ bỏ cậu mà đi ngay lập tức.
Vậy nhưng lúc này, Tae Myung Ha đang chạy xuống bậc thang khán đài.
Chạy xuống tới nơi, tiền bối còn nắm chặt tay cậu.
“Chạy giỏi lắm.”
Lòng bàn tay đẫm mồ hôi của tiền bối áp chặt vào lòng bàn tay của Yeo Woon. Cảm giác hai làn da ẩm ướt như dính chặt vào nhau. Có thể cảm nhận rõ rệt thân nhiệt. Và cả tiếng mạch đập giữa hai bàn tay.
Cả thế giới như đang rung rinh.
Yeo Woon thấy mất thăng bằng như thể đang trên một con thuyền bập bềnh trên mặt nước. Ánh sáng đang trút xuống tập trung về một phía.
Dưới đôi giày đầu tiên mà cậu chưa từng được trải nghiệm, đôi giày còn đi chưa quen, chân cậu đang đau nhói. Vừa nóng vừa đau rát.
“Em chỉ… được giải 3 thôi.”
“Được tận giải 3 cơ mà. Cậu giỏi lắm.”
Người tiền bối kỳ lạ đó đang cười đầy sảng khoái. Một nụ cười dễ chịu tới mức khiến khuôn mặt mà từng đường nét mắt mũi miệng đều dữ dội đó bỗng trông thật thật dịu dàng.
Trong khoảnh khắc, tất cả những thứ đè nặng trong lòng cậu vụt tan biến.
“Thật sự giỏi lắm đó, Yeo Woon à.”
Myung Ha đưa tay xoa đầu Yeo Woon thật mạnh, làm rối bù cả mái tóc đẫm mồ hôi của cậu.
Bị vò đầu tới mức mạnh tới mức cả người cũng loạng choạng theo, nhưng Yeo Woon không tránh. Giờ thì cậu không thể tránh được nữa rồi.
Trái tim vốn cứ thình thịch phập phồng như con ếch vào tiết kinh trập mùa xuân, giờ đã phình to và nuốt chửng toàn bộ cơ thể cậu.
“Cha Yeo Woon, không phải cậu khóc đấy chứ? Có gì mà khóc chứ.”
Giọng Myung Ha thoáng vẻ bối rối. Yeo Woon chớp mắt thật nhanh rồi vội lau nước mắt trên mi.
“Sao tiền bối lại tốt với em vậy ạ?”
Nhưng nước mắt đã dâng lên với tốc độ không kịp lau nữa rồi.
Thà cứ có lý do thì còn dễ hiểu hơn. Nếu anh ấy muốn gì đó ở cậu thì còn dễ hiểu hơn. Nhưng Yeo Woon chẳng thể nào hiểu nổi Myung Ha.
“Sao lại đối với em như vậy?”
Chẳng có một dấu hiệu báo trước nào, Myung Ha đột nhiên xuất hiện trong đời cậu. Vào cái ngày cậu gặp Myung Ha, Cha Yeo Woon đã nghĩ giờ cứ thế này chết đi cũng được. Giờ có kết thúc thì cũng chẳng sao.
Bởi tất cả đều quá nặng nề với cậu.
Khi đó, không phải là cậu đã quyết tâm nhất định phải nhảy xuống, mà sau khi nhìn xuống dưới rồi, cậu mới làm như vậy. Trọng lực đã kéo chân cậu mà lôi xuống.
Nước mắt nặng trĩu trên mi rồi lã chã rơi. Yeo Woon đưa tay dụi mắt lia lịa. Trước mắt cậu lấp lánh những chấm ngũ sắc tựa tinh vân.
“Đừng dụi nữa. Đau mắt bây giờ.”
Myung Ha đưa tay dịu dàng xoa mắt cho cậu. Nước mắt vẫn tiếp tục rơi, làm ướt cả ngón tay Myung Ha.
Nếu như người này đi mất thì phải làm sao?
Nếu anh ấy không còn ở đây nữa thì phải làm sao? Dù anh ấy muốn gì thì mình cũng chẳng có gì để cho anh ấy cả.
Nếu đã như vậy, mong anh ấy đừng dùng dằng mà hãy cứ nhanh chóng bỏ mặc cậu thì hơn. Nhưng Myung Ha không đi đâu cả. Dù Yeo Woon có bật khóc như trẻ con mà giữ chặt lấy anh ấy, anh ấy cũng sẽ vẫn lo lắng cho Yeo Woon.
“Sao tiền bối lại thế này chứ? Cứ thế này thì em sẽ ngộ nhận mất…”
Tiếng khóc nức nở ồn ào bên tai. Ánh nắng chói chang, cái nóng khiến cả lòng bàn chân cũng hầm hập, cảm giác gió lướt qua da thịt đẫm mồ hôi… tất cả đều quá sức sống động đến mức đau đớn.
“Rút cuộc thì em là gì chứ?”
Tự dựa má vào lòng bàn tay Myung Ha đang lau nước mắt cho mình, Yeo Woon hỏi câu mà mấy lâu cậu vẫn muốn hỏi nhất. Giờ đây, Myung Ha là ai đã không còn quan trọng nữa rồi.
Đối với tiền bối, em là gì chứ?
Cái cảm giác hiện diện lớn lao này, trái tim non nớt của cậu không thể nào chứa hết hổi nên thật đau đớn. Tim cậu đập thình thịch như thể muốn vỡ tung.
“Cậu là…”
Đã lên tiếng như thể sắp trả lời, nhưng rồi Myung Ha lại chỉ im lặng lau nước mắt cho cậu. Muốn biết phần còn lại của câu nói dở dang, Yeo Woon định hỏi lại thì đằng sau có tiếng gọi.
“Gọi cậu kìa. Đi đi.”
“…. Tiền bối thì sao ạ?”
“Tôi sẽ đợi. Xong việc mình đi ăn nhé.”
Yeo Woon còn chưa kịp hỏi thì Myung Ha đã vui vẻ rủ trước.
Phải nghe câu đó xong, như thể được hóa giải lời nguyền, Yeo Woon mới có thể quay về nơi tập trung các vận động viên.
Cậu được giải 3, và thời gian chạy kém xa so với kỷ lục cá nhân của cậu. Giáo viên đi cùng cậu không vui cho lắm, nhưng Yeo Woon thấy hài lòng.
‘Thật sự giỏi lắm đó, Yeo Woon à.’
Cậu thấy hài lòng vì anh ấy hài lòng.
Rời nơi thi đấu, điều đầu tiên mà Yeo Woon tìm kiếm là Myung Ha. Ngực cậu cứ nghẹn lại. Có lẽ còn bức bối hơn cả lúc nãy. Phải làm sao bây giờ. Yeo Woon cứ lẩm bẩm như vậy một mình.
Tay đè chặt trên ngực, Yeo Woon bước về phía Myung Ha. Thật kỳ lạ, càng bước gần về phía anh ấy, bước chân cậu càng nhanh hơn như thể bị kéo về phía đó.
“Về rồi hả, Cha Yeo Woon?”
Đang đứng đợi, Myung Ha giơ tay vẫy cậu. Cậu không còn thấy ghét thế này nữa.
Thật đau khổ.
Giờ đây, cậu không thể nào chạy trốn được nữa rồi.