Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 1: Bắc Thành Sụp Đổ

Chương 20: Hang Mãng Xà Thạch



*Lý Nhật Du*


Sau khi chất dịch kinh tởm rút đi hết cũng không còn thấy bóng dáng con Trùng Huyết Tử nào nữa. Có lẽ loại trùng này chỉ hoạt động trong dịch lỏng đó thôi. 


Vừa rồi không hiểu vì lý do gì mà chất dịch lỏng rút đi nhanh chóng như vậy để lộ ra nơi này giống như một hang đá rộng lớn, bề mặt vòm và đáy hang lồi lõm kì dị, loang loáng ánh sáng vàng vàng từ Hoàng Nhãn Long. 


Sao trong bụng lão Quy tổ lại toàn chứa những thứ quái quỷ như thế này chứ? Hết mật thất có Tứ Linh biết cắn người, đến lũ trùng hút máu gớm ghiếc trong thứ dịch lỏng chết chóc, giờ lại có hang đá u tối. Không biết còn những cái gì ở đây nữa?


Lòng tôi chợt thấy lo lo cho Vương tử. Không biết tình hình bên đó thế nào rồi. Nếu cũng gặp toàn chuyện quái quỷ như này, Vương tử thì tàn tật, Tiên nữ khả năng tự vệ không cao, lại thêm gã Thái tử Anh Vũ giả thần bí, tình hình bên đó xem chừng lành ít dữ nhiều rồi.


Ngô Thông hình như phát hiện ra thứ gì đó, hắn gọi với sang phía Dương Dương với vẻ gấp gáp. Dương Dương lập tức qua chỗ hắn, tôi cũng đi theo. 


Trên trần hang có sinh vật gì đó tương đối lớn màu đen bóng đang uốn lượn phóng xuống, cách đáy khoảng gần năm mét. Tôi phải quay một vòng mới nhìn được rõ. Đây là một con Mãng Xà Thạch khổng lồ, thân to bằng mấy người ôm. Nửa thân trên của nó phóng xuống lòng hang, miệng đang há ra rất to, nửa thân dưới thì ăn sâu vào đỉnh hang mấp mô thạch nhũ, nhìn rất sống động. Tưởng như nó là con rắn thật đang trên đà phóng xuống đớp mồi đột ngột bị hóa đá. Đôi mắt nó màu xanh lam sáng nhè nhẹ, ai nhìn vào đó cũng có cảm giác như nó đang chòng chọc nhìn lại mình.


Con Mãng Xà này quả thật sống động đến nỗi cứ như nó bị cao nhân nào đó điểm huyệt bất động chứ không phải bị hóa đá. Nửa thân dưới của nó bị ghim chặt trên trần hang, thực không hiểu chuyện gì đã xảy ra với nó? 


Tôi rướn người để quan sát nhưng vì xa quá không thể nhìn rõ được. Tôi quay sang ngoắc ngoắc ra hiệu cho Ngô Thông lên đó xem sao, hắn lườm tôi rõ dài. Thực ra tôi định bảo Dương Dương, nhưng nghĩ đến ánh mắt sát khí vừa rồi tôi vẫn thấy sợ. Thậm chí tôi còn không dám liếc sang nhìn Dương Dương. Bất đắc dĩ lắm mới bảo Ngô Thông lên trần hang xem xét con rắn kì lạ kia, chứ không thì còn lâu tôi mới nhờ cậy hắn.


Thân thủ Ngô Thông rất lợi hại, chỉ một cái nhún là hắn đã bay vút lên trần hang. Trần hang là một khối không đồng nhất. Về kết cấu, hang đá này có một vòm chính hạ thấp dần xuống kiểu mái xiên. Vòm hang có nhiều vân đá kỳ ảo, dài gần hai trăm mét, cao gần hai mươi mét, đặc biệt có nhiều khối thạch nhũ hình dáng khác nhau. Giữa trần hang là con rắn đá khổng lồ đang phóng xuống. 


Ngô Thông bám vào con rắn đá rồi xem xét xung quanh nó. Quả thực con rắn cứ như đang chui qua hang thì bị hóa thạch, toàn thân nó còn rõ từng vảy sáng bóng như thật. Xung quanh con ắn không có gì khác, khắp trần hang toàn là thạch nhũ mấp mô. Ngô Thông xem xét thật kỹ một lúc mới nhảy xuống.


Như thế này thật kỳ lạ. Khi không lại có con rắn hóa đá khó hiểu thế này. Nó đang phóng xuống lòng hang, mồm lại há ngoác ra thế kia, cứ như định đớp cái gì bên dưới. Tôi tìm kiếm dưới đáy hang xem có cái gì khả nghi không thì thực không có gì cả, chỉ toàn măng đá và thạch nhũ lởm chởm, không có gì đáng chú ý. 


Chẳng lẽ Mãng Xà định đớp lũ Trùng Huyết Tử?


Tôi sờ sờ xem những khối thạch nhũ bên dưới này có gì kì lạ không, biết đâu là cơ quan hay phong ấn nào đó. 


Đột nhiên tôi phải khựng lại, bần thần mất một lúc mà chưa hiểu chuyện này là gì. Cảm giác khó hiểu này... là tay tôi có vấn đề.


"Cô bị làm sao vậy?" Ngô Thông thấy tôi hành động kỳ lạ liền hỏi ngay.


"Tay tôi... mất cảm giác rồi!" Tôi ngơ ngác giơ bàn tay lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, vừa nói vừa run.


Dương Dương vội vàng chạy qua chỗ tôi xem. Bàn tay tôi vừa bị Trùng Huyết Tử cắn giờ đã cứng đờ, tím đen lại như sắp hóa đá đến nơi. Lúc này tôi mới dám nhìn Dương Dương, miễn cưỡng cười mếu. Dương Dương làm phép chữa cho tôi nhưng không được. Khả năng trị thương bằng phép của anh vốn không cao, trong trường hợp trúng độc thì càng vô tác dụng. Tay tôi vẫn cứng đờ, càng lúc càng đen hơn. 


Đúng là trong kết giới thì không thi triển phép được, nhìn mặt Dương Dương rất căng thẳng, giống như tôi hết đường cứu chữa rồi. 


Tôi nhìn lên con rắn đá không khỏi thầm than. Có khi nào nó bị hóa đá là vì do lũ Trùng Huyết Tử kia cắn và tôi cũng sắp biến thành giống nó?


Trong vài giây Dương Dương như bị tẩu hỏa nhập ma mà mất hết bình tĩnh, anh liên tục đào bới vị trí dưới miệng Mãng Xà Thạch định phóng xuống. Không hiểu anh muốn tìm kiếm thứ gì ở đó. Chẳng lẽ vì vừa làm phép chữa cho tôi mà Dương Dương bị chất độc gì đó bất thường từ tôi bắn ngược lại khiến anh mất hết thần trí? 


Ngô Thông ngỡ ngàng mất vài giây, sau hắn vội kéo Dương Dương ra. Nhưng Dương Dương bị ma nhập mất rồi, không thể dừng lại, anh vẫn liên tục đào bới. 


Ngô Thông thấy Dương Dương cố chấp không chịu dừng lại liền mặc kệ anh. Hắn như nghĩ ra điều gì đó liền nhảy lên không trung, xem xét lại thân Mãng Xà Thạch một lượt. Thoáng thấy nét mặt hắn thay đổi như đồ thị là tôi đoán được trên người con rắn đó chắc hẳn cũng có rất nhiều vết cắn của lũ Trùng Huyết Tử. Nó rất có thể bị hóa đá do bọn trùng kia. Lòng tôi chợt bất an vô cùng, cảm giác môi lưỡi mình cũng sắp cứng đờ theo rồi.


Tôi kéo tay Dương Dương ngăn anh đừng đào đá vô ích nữa.


Dương Dương chẳng còn biết gì nữa, cứ gào lên: "Ta sẽ không để em chết như thế. Ta sẽ tìm ra cách."


"Anh ngừng lại đi Dương Dương! Bình tĩnh đã, em chưa chết ngay được đâu. Bình tĩnh!" Tôi cũng rối theo anh.


"Ta đã hứa sẽ bảo vệ em. Ta sẽ không để em chết. Ta phải cứu em." Giọng Dương Dương run lên.


Lẽ ra tôi phải rất xúc động khi nghe những lời này, thật đáng tiếc khi những lời này lại không phải dành cho tôi. Tôi nhìn Dương Dương lãnh đạm nói: "Em không phải là Quận chúa Thu Sa, anh dừng lại đi."


Dương Dương không nhìn tôi nhưng động tác đã chậm lại, toàn thân anh run rẩy. Anh ta quả nhiên rất thật lòng với cô Quận chúa kia, trong lòng anh chưa bao giờ quên nỗi áy náy với cô ta. Trong thời khắc quan trọng này, anh cũng quên luôn cả tôi là ai. Thật không ngờ trên thế gian này vẫn còn tồn tại thứ tình cảm sâu đậm như vậy.


Chẳng biết phải nói gì với Dương Dương nữa, giận dỗi hay khuyên nhủ đều không nên, tôi đành bỏ sang chỗ khác để nhìn con rắn đá thật rõ. Việc tự cứu mình vẫn cần phải ưu tiên trước. Tôi không thích chuyện rắc rối mang tên 'tình yêu của con người'. Tôi nháy mắt cho Ngô Thông sang giải quyết anh chàng si tình kia đi, an ủi hay làm gì đó cũng được, miễn là để anh ta biết thời khắc này cấp bách như nào. Mặt Ngô Thông biểu tình phản đối cực lực nhưng hắn vẫn qua chỗ Dương Dương thì thầm gì đó. Những lúc như này hắn thật hữu ích.


Lượn quanh mấy vòng tôi vẫn chưa phát hiện ra điều gì, con Mãng Xà đúng là đang phóng xuống. Nó định đớp thứ gì ở dưới đáy hang? 


Kể ra cũng lạ, nếu bị Trùng Huyết Tử cắn thì nó phải ngập trong đám dịch lỏng kinh tởm vừa rồi chứ, sao lại treo ngược lên trên với độ cao như vậy? Bọn trùng cũng không thể phóng lên tận độ cao đó mà cắn con rắn được, lớp dịch lỏng vừa rồi không quá đầu gối tôi. Trừ khi bọn trùng sống được cả ở trên vòm hang?


Tôi quan sát khắp nơi trên trần và vòm hang, rõ ràng không hề có bóng dáng con Trùng Huyết Tử nào. Lão Quy tổ chỉ mới bị hóa thạch thôi. Con rắn này rốt cuộc bị hóa đá từ bao giờ, trước hay sau khi lão Quy tổ bị phong ấn? 


Đây là trong bụng Lão Quy tổ. Nếu con rắn hóa đá cùng lúc với lão Quy tổ, ắt hẳn nó phải bị bọn trùng cắn rồi. Nó cố tìm cách thoát ra mới phải chui lên rồi bị mắc kẹt ở trên trần hang. Nhưng đằng này nó lại đang phóng xuống lòng hang. Chuyện này quá mâu thuẫn.


Cứ coi như con rắn đang cố phóng xuống để lấy thứ gì đó dưới lớp dịch lỏng thì bị bọn Trùng Huyết Tử bám vào cắn, nửa thân dưới của nó khi ấy vẫn còn mắc kẹt trên trần hang, miệng còn đang há rất to, rồi nó bị hóa đá, nếu vậy, đúng ra nó phải hạ xuống gần sát đáy hang, sao lại có thể ở độ cao... như thế kia. 


Kết luận là nó chưa lấy được vật nó muốn lấy. 


Mà khoan đã, nếu con rắn này là sinh vật sống, khi bị Trùng Huyết Tử cắn rồi hóa đá thì phải có xác trùng ở trên thân thể nó chứ.


Tôi gọi với sang: "Ngô Thông, ban nãy anh xem xét kỹ thân con Mãng Xà Thạch rồi chứ?"


"Xem kỹ rồi... Sao vậy? Cô phát hiện ra điều gì à?" Ngô Thông vẫn đang bận rộn khuyên nhủ anh chàng si tình kia.


"Tôi hỏi cái này, anh thấy trên thân nó có xác Trùng Huyết Tử không?" Tôi chẳng muốn nhìn sang phía họ, mắt vẫn hướng lên nhìn Mãng Xà Thạch, vờ như đang rất tập trung.


"Xác trùng ư? Cô hỏi làm gì, tôi không thấy xác con trùng nào cả." Ngô Thông có chút khó chịu.


"Anh chắc chứ?"


"Không tin thì cô tự mình lên xem đi." Ngô Thông đánh mặt về phía tôi rồi hướng lên con Mãng Xà Thạch treo ngược kia tỏ vẻ thách thức.


Tôi lừ mắt nhìn hắn. Hắn đúng là oan gia với tôi mà. Mới cách đây vài phút tôi còn cảm kích hắn lắm lắm, giờ đến cả cọng lông của hắn cũng bị tôi chửi rủa. Bà cô đây vốn cũng có thể tự phi thân lên đó, chẳng qua bà bị phong ấn thôi, chứ không thì bà thèm vào hỏi ngươi. Ta tự... 


Suy nghĩ chưa kịp xong kịch bản để đáp trả lại Ngô Thông cho thật hoành tráng thì tôi đã bị Dương Dương bế lên. Còn chưa kịp ú ớ câu gì, thậm chí mắt tôi còn chưa kịp chớp thì thoắt một cái Dương Dương đã bay lên chỗ con Mãng Xà Thạch rồi. Một tay anh vịn vào cổ nó, một tay giữ chặt lấy người tôi, xong đâu đấy mới quay ra nhìn tôi nói: "Em muốn xem gì thì xem đi."


Tôi ngây người, chẳng biết phản ứng thế nào cho đúng đành làm ngơ. Tôi coi như chuyện được trợ giúp kịp thời này là việc hiển nhiên, tập trung quan sát những vết Trùng Huyết Tử cắn trên thân con Mãng Xà.


Những vết thương quanh Mãng Xà Thạch không nhiều, chỉ chủ yếu tập trung ở phần cổ và dưới cổ một chút, phần bụng thì hoàn toàn không có, và tuyệt nhiên chẳng còn xác con Trùng Huyết Tử nào cả. Lạ thật, với vị trí vết cắn chi chít như này thì chắc chắn con rắn phải ngập đầu trong thứ dịch lỏng kia, vậy làm thế nào nó lại đu cao lên được tầm này? Không lẽ loại chất lỏng đó có thể dâng cao lên mấy mét?


"Dương Dương, bọn trùng này sẽ hút máu nạn nhân đến chết mới thôi phải không?" Tôi tò mò.


"Nếu sinh vật là thứ to lớn, chúng sẽ sống ký sinh trong cơ thể cho đến khi hút cạn kiệt máu chủ thể mới thôi." Dương Dương nói.


Cái bọn bầy nhầy này đích thị là lũ đỉa thành tinh rồi. Chúng là quỷ hút máu còn khủng khiếp hơn cả Ma cà rồng.


"Em xem những vết cắn này... Ta thấy chúng không giống bị cắn mà như là có thứ gì đó chui ra ấy."


Tôi nhìn những vết cắn Dương Dương nói. Quả thực giống như có gì đó chui ra hơn. Những vết thương tạo thành lỗ sâu hoắm, bề mặt lại nham nhở như bị gặm. Thật may con rắn này đã hóa đá, nếu không thì nhìn mấy cái lỗ sẽ rất khủng khiếp.


Rất có khả năng là lũ Trùng Huyết Tử đã chui ra từ con Mãng Xà Thạch này.


Không còn gì để xem Dương Dương liền bế tôi nhảy xuống. Chỉ khẽ thả người là anh đã hạ cánh một cách tuyệt đỉnh oai phong khiến tôi không khỏi bần thần.


Nghĩ đến Mãng Xà Thạch tôi càng mơ hồ không hiểu. Lũ trùng chui ra từ nó, nó thì chỉ có nửa thân phóng xuống, mọi suy luận từ đầu đến giờ đều đi vào ngõ cụt. 


Trong gian mật thất thì có Tứ Linh, ở đây thì chỉ có nửa thân trên con Mãng Xà Thạch, như này là ý gì? Còn thứ dịch lỏng và lũ Trùng Huyết Tử kia đã đi đâu hết, sao tự nhiên lại mất hút khó hiểu như thế? Đã có khe nứt thần bí nào hút hết chúng rồi? Có khi nào chúng sẽ đột ngột quay lại không?