Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 1: Bắc Thành Sụp Đổ

Chương 7: Bắt Trùng Độc



Đêm đó tôi không ngủ. Không chỉ đêm đó, từ khi đến thế giới này tôi hầu như không ngủ. Vết thương tuy rất tệ không khiến tôi mất ngủ nhưng làm tôi thắc mắc. Tôi không hiểu tại sao đến giờ tôi vẫn chưa hồi phục, nơi này có cái gì khiến tôi thành ra thế này, do không khí khác, môi trường khác, hay có thứ gì đó phong ấn làm tôi mất đi hết sức mạnh. Vết thương lâu lành càng làm tôi khó chịu.


Đang vẩn vơ suy nghĩ thì tôi nghe thấy tiếng rên đau đớn từ chỗ Vương tử, mấy ngày nay anh ta hoàn toàn bình thường, đâu có bị thương ở đâu. Tôi vội chạy tới Cung Tinh Ngư xem xét tình hình thì thấy Vương tử đang quằn quại trên nền đất, mặt mũi nhăn nhó ôm lấy hai chân, dù đã cố gắng cắn chặt răng để che dấu tiếng kêu phát ra nhưng thực không hiệu quả. Rõ ràng anh ta đang phải chịu nỗi đau đớn rất khủng khiếp. Thứ gì có thể gây ra cơn đau dữ dội như vậy, tôi không hề thấy Vương tử có dấu hiệu nào bị tấn công hay bị trọng thương. Hình như có thứ gì đó đang cắn xé chân anh ta, nhưng là thứ gì thì tôi không biết. Sao Vương tử lại chịu đựng cơn đau một mình thế này?


Tôi bối rối không biết phải làm gì thì Ngô Thông đột nhiên xuất hiện, hắn đã trở về từ khi nào. Thấy bộ dạng Vương tử quằn quại đau đớn như vậy hắn tím tái mặt, hốt hoảng hất tung cả khay điểm tâm trên tay. Thật khó tin bộ dạng hốt hoảng của hắn lúc này, hắn ôm ghì lấy thân thể đang run lên rồi co giật của Vương tử.


Tôi có nhìn nhầm không, có phải gã mặt lạnh đang khóc đấy không. Vương tử thều thào nói đừng lo cho anh ta, chịu đựng chút nữa là cơn đau sẽ hết, nhưng Ngô Thông vẫn cứ ôm ghì lấy, để cánh tay mình cho Vương tử cắn, đề phòng có chuyện không hay xảy ra. Vương tử rõ ràng muốn đẩy Ngô Thông ra nhưng vì bị cơn đau chế ngự khiến anh ta không chịu được mà cứ nghiến chặt răng vào cánh tay Ngô Thông đến tóe máu.


Tiên nữ lúc này cũng chạy tới, cô ấy cũng hốt hoảng khóc ầm lên, bối rối vô cùng. Ngô Thông phải rất khó khăn mới thuyết phục được Tiên nữ bình tĩnh lại, bây giờ Vương tử cần cô ấy chữa trị.


Sau một hồi Tiên nữ mới trấn tĩnh lại, vội đặt tay lên chân Vương tử sờ sờ thăm dò, được một lúc như phát hiện có điểm bất thường, cô dừng lại chỗ đùi trong. Tiên nữ bắt đầu làm phép trị thương, rất tập trung, tôi thấy có ánh sáng phát ra từ bàn tay cô ấy. Vương tử có vẻ thôi co giật, tay chân đã thả lỏng hơn. Đến lúc Tiên nữ bắt đầu lảo đảo vì mất sức lực thì Vương tử lại co giật, lần này còn dữ dội hơn cả lúc trước, mạch máu đen nổi đầy cơ thể anh ta.


"Không được rồi Ngô ca phép trị thương của muội làm con Trùng Chi Độc càng mạnh hơn. Nó đang ăn sâu vào cơ thể Anh Nhi, huynh ấy không chịu được mất." Tiên nữ vừa cuống vừa mếu máo.


"An Vương Phi thật độc ác, bà ta muốn lấy mạng Vương tử thật sao, sao lại nhẫn tâm hành hạ Vương tử như này chứ?" Ngô Thông gầm rú lên đau xót.


"Chúng ta phải làm sao bây giờ Ngô ca? Con trùng này sẽ ăn hết gân cốt của huynh ấy mất." Tiên nữ bối rối.


"Vương tử đã mất đi cánh tay rồi, hai chân thì cũng đã tàn phế, giờ còn bị tra tấn như này người làm sao chịu được đây."


"Cứ... cắt... ch... ân ta... đi, Ngô Thông, kết cục... như nhau... mà." Vương tử nghiến răng thều thào từng tiếng: "Ta cũng mù rồi, chi... bằng... giết ta... luôn đi."


"K... H... Ô... N... G, người không được nghĩ đến cái chết. Dù có như nào người cũng phải chiến đấu đến cùng, thuộc hạ hái được Thạch Xương Bồ* rồi, chỉ chờ Thu Bích luyện xong thuốc là người có thể đi lại được." Ngô Thông gào lên thảm thương.


"Vô ích thôi Ngô huynh, ta không còn thời gian nữa rồi." Vương tử nói.


"Huynh đừng nói những lời tiêu cực như thế Anh Nhi, muội sắp chế được thuốc rồi, chỉ vài ngày nữa thôi, huynh sẽ không sao cả, xin huynh đừng bỏ mọi người lại." Tiên nữ giọng run run cầu khẩn.


Nghe mấy người này nói tôi phát sốt ruột, tôi đại loại hiểu là Vương tử bị trúng thứ độc gì đó của một loại trùng ăn gân cốt, sau này Ngô Thông giải thích rõ tôi mới hiểu loại trùng độc này thực sự rất nguy hiểm, là cách tra tấn vô cùng khủng khiếp. Nó đã ăn vào cơ thể thì không ngăn được, cơ thể vừa bị trúng độc vừa phải chịu cơn đau đớn khi con trùng ăn dần ăn mòn gân cốt đến chết. Nếu như vậy thì chẳng phải cứ bắt nó ra là được mà.


Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu tôi, ngoài cách mổ bắt con trùng ra thì không có cách nào khả quan hơn lúc này cả. Tôi phải thử mới được.


Nghĩ rồi làm luôn, tôi rút con dao găm mới kiếm được trong người ra, nhào đến chỗ Vương tử, chăm chăm tìm vị trí chỗ con trùng đang trú ngụ. Không hiểu tôi định làm gì mà lăm lăm con dao trong tay sát khí đằng đằng như vậy, Tiên nữ ú ớ vì đã mất sức không cản được tôi, Ngô Thông thì đang cố giữ chặt Vương tử thành ra chỉ còn một tay ngăn cản tôi nhưng không gạt tới được chỗ tôi. May là Ngô Thông đang bận rộn chứ như bình thường hắn chỉ cần bẻ một nhát là tôi đi đời rồi. Thực tình thì tôi cũng cân nhắc từ trước rồi nên mới hành động chớp nhoáng như vậy.


Ngô Thông bất lực chẳng thể làm gì tôi, chỉ biết quát lớn: "Cô làm gì thế? Mau cút ra, không được làm hại Vương tử!"


Tôi có bộ dạng giống sắp giết người lắm sao? Người ta rõ ràng có hảo ý cứu người mà.


"Tôi bắt trùng độc." Tôi thản nhiên đáp, mắt chăm chăm nhìn vào mé đùi trong của Vương tử mà Tiên nữ vừa trị thương, quả thực thấy có thứ đang động đậy dưới lớp thịt kia. Tôi vung dao một nhát rất chuẩn xác đã rạch một đường sâu vào đùi Vương tử khiến anh ta khẽ rít lên.


"Ta sẽ giết cô!" Ngô Thông lại gào lên.


Sao hắn ta cứ gào lên như thế nhỉ, tôi cũng đang rất hoang mang, mồ hôi mẹ mồ hôi con đã túa ra đầm đìa rồi. Tôi đã phải rất cố gắng trấn tĩnh hắn ta còn làm tôi phân tâm. Bình thường tôi chỉ cần một vuốt là đã cào chết con mồi rồi, giờ tay bị thương mới phải dùng cách thủ công này.


Tôi không thèm nhìn hắn mà lạnh lùng ra lệnh: "Anh giữ Vương tử chặt vào, đừng để anh ta giãy, anh ta mà chết tôi sẽ chết theo làm bạn. Khi tôi lấy được con trùng ra thì Tiên nữ hãy trị thương ngay cho anh ấy."


Sau này nghĩ lại tôi mới thấy khó hiểu, sao lúc đó mình lại nói những lời ân tình sâu sắc vậy chứ. Nói rồi tôi không chần chừ gì nữa, dùng bàn tay không bị gãy thọc thẳng vào trong vết rạch vừa rồi. Ngón tay không chút do dự luồn thẳng vào vị trí con trùng đang đỉnh đương đánh chén gân cốt Vương tử. Thấy đột ngột có vật chạm vào người, con trùng ngay lập tức phản ứng, thô bạo quay sang cắn luôn vào tay tôi. Tôi khẽ kêu thành tiếng thì Tiên nữ vội giữ chặt lấy tay tôi, vẻ mặt rất căng thẳng. Cô ta hành động như vậy là ý gì, không phải sợ tôi bị trùng cắn chết đấy chứ?


Rất nhanh sau đó tôi cảm thấy con Trùng Chi Độc đã bám chặt vào bàn tay tôi. Tôi lập tức rút tay ra, lôi luôn cả con trùng ra khỏi chân Vương tử. Thấy thế Tiên nữ trị thương cho Vương tử ngay, vết rạch sâu hoắm dần dần liền lại rồi biến mất không dấu tích. Vương tử cũng không co giật nữa, tinh thần dần ổn định lại. Tiên nữ mặt tím ngắt vì kiệt sức, Ngô Thông mặt tái không kém, cả hai người bọn họ quay sang nhìn tôi như thể giờ đến lượt tôi được bắt trùng.


Tôi giơ tay lên cho họ nhìn con trùng đã chết cứng trong lòng bàn tay tôi từ bao giờ. Hai người bọn họ hết sức kinh ngạc nhìn tôi, nét hoảng sợ hiện lên trên mặt họ rõ mồn một như đang nhìn thấy quái vật vậy. Tôi không lấy làm ngạc nhiên, đây là ánh mắt sợ hãi quen thuộc mà tôi luôn bị nhìn suốt mấy thế kỉ qua. Chỉ có Dương Dương mới nhìn tôi như vật thể bình thường chứ không phải thứ quái vật khủng khiếp nào đó.


Tôi cũng không hiểu tại sao Trùng Chi Độc cắn tôi xong không khiến tôi bị trúng độc mà chính nó lại bị trúng độc lăn quay ra chết. Chẳng lẽ do tôi hút nhiều loại máu tạp nham hàng mấy thế kỷ qua nên máu tôi con trùng này không tiêu hóa nổi? Hay là những loại trùng cổ trên trái đất còn lợi hại hơn trùng ở thế giới này? Cũng có thể là do trước đây tôi bị trùng trái đất cắn nhiều rồi nên giờ máu tôi còn độc hơn cả con Trùng Chi Độc này. Hoặc đơn giản là tôi bị miễn nhiễm với tất cả loại độc.


 Vương tử đã hoàn toàn hôn mê. 


Tôi đang theo dòng suy nghĩ thì có chớp sáng bất chợt lóe lên đánh thức cả ba chúng tôi, một giọng nói huyền ảo vang lên từ đó:


"Tất cả về Nam Thành ngay!"


Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì Tiên nữ đã vội hồi đáp: "Vâng thưa lão Tiên!"


Lời Tiên nữ vừa dứt là chớp sáng lập tức biến mất vào không trung. Tiên nữ nhìn Ngô Thông hỏi ánh mắt đầy quan ngại: "Huynh chịu được chứ?"


"Không vấn đề." Ngô Thông bình thản khẳng định.


"Vậy muội đi trước. Muội chờ mọi người ở Nam Thành."


 Tôi có nghe nhầm không? Mấy người này vừa nói đi Nam Thành sao? Đó chẳng phải là nơi Dương Dương muốn tới. Liệu đến đó tôi có gặp anh không?


Nói xong Tiên nữ biến mất luôn không chút bóng dáng. Tôi ngơ ngác không hiểu gì cả. Vừa rồi là phép dịch chuyển tức thời chăng? Nhưng sao không đưa cả bọn tôi theo, một mình biến mất thế mà được à.


Tôi khó chịu hỏi Ngô Thông, hắn khinh khinh nhìn tôi rồi nói phép dịch chuyển này không phải ai cũng làm được, ngay chính người sử dụng còn chưa chắc di chuyển được thành công mà toàn mạng chứ đừng nói là mang thêm người khác đi cùng. Họ không chỉ dịch chuyển một lần, có khi phải dịch chuyển liên tục nhiều lần mới đến được đích. Người có pháp lực dịch chuyển được người khác phải rất mạnh mới làm được, ngoài thượng Tiên, pháp sư hoặc phù thủy lão luyện thì không ai có khả năng.


Pháp sư thì không nhiều, họ có nhiều năng lực biến hóa cũng tùy từng người mới luyện được. Thượng Tiên thì ít pháp lực hơn, họ chủ yếu là hồi sinh và cứu trợ, nhưng khả năng dịch chuyển là bẩm sinh. Còn phù thủy tộc Tà thì pháp lực hỗn loạn hiểm ác, không lường trước được, họ hầu như đã biến mất, không rõ còn hậu duệ không. Nói chung pháp lực là một mảng thiên biến vạn hóa, có thể chỉ thuần túy là những pháp lực đơn giản nhưng cũng có thể nguy hiểm tột cùng với những cao thủ lão luyện, không ai có thể biết tường tận có những loại pháp lực nào tồn tại.


Tôi càng nghe càng mơ hồ, không hiểu hết tất cả những gì Ngô Thông vừa nói. Hư hư thực thực. Chỉ biết một điều rất chân thực là ở đây mọi thứ kỳ lạ đều có thể xảy ra. Lúc này tôi chỉ nghĩ duy nhất đến Dương Dương, hôm đó anh có thể dịch chuyển tôi mà không hề chạm vào tôi, điều đó chứng tỏ anh cũng rất mạnh. Tôi không khỏi thắc mắc anh thực ra là người như nào.


*LND*