Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 3: Giải Mã Rừng Ma

Chương 7: Ám Khí độc trần tuyệt thế



Nghe nói phải mất thêm một ngày nữa tôi mới bình thường trở lại. Tôi sẽ ở tình trạng 'ngáo đá' cho đến hết đêm nay. Tôi hi vọng mình sẽ không làm điều gì điên rồ nữa. Nhìn bộ dạng tôi lúc này mà xem, bộ quần áo hôi rình thảm hại, rách tả tơi, lẫn lộn máu với nước thải, da cáu ghét, đầu tóc bù xù... có ngâm mình ba ngày cũng không tẩy uế hết được, thực sự rất kinh khủng. Chưa kể thần chí tôi còn lúc dở lúc điên, hành động bừa bãi, đến cả tôi còn muốn tự đào hố mà nhảy xuống cho đỡ xấu hổ, ấy vậy mà vẫn ngang ngạnh ôm chặt Thái tử. Tôi đoán,vài phút nữa, cậu ta không ngất vì mất nhiều máu thì cũng xỉu tại chỗ vì mùi từ người tôi. Việc đầu tiên sau khi hoàn hồn là tôi sẽ cố gắng học cái môn "đánh cắp ký ức" quái gở để hút hết mớ ký ức buồn nôn này khỏi đầu tất cả bọn họ. Không thì sau này tôi không dám nhìn ai nữa cả.


(...)


Trong mắt tôi lúc này, tất cả mọi người xung quanh, ai cũng là bóng ma không rõ hình thù, vật vờ, đáng sợ. Biểu tình trên mặt tôi lúc này không khác gì đứa trẻ lạc mẹ, mồ hôi và nước mắt tèm lem, họng không ngừng gầm gầm gừ gừ. Tôi nép chặt vào người Thái tử, nhưng đầu ngúc ngoắc liên tục để canh chừng xem còn bàn tay điện nào cố tình tiếp cận mình không. Nếu có, tôi dám bế luôn Thái tử nhảy khắp nhà lắm.


Lần đầu tiên thấy bộ dạng sợ sệt như con thú nhỏ của tôi, Thái tử vừa bỡ ngỡ vừa bối rối, không biết phải làm gì cho phải. Thái tử than nhẹ, đầy mệt mỏi: "Ta thực không biết em đang là ai... cô bé vừa rồi... hay là Bảo Bình? Vẫn chưa hoàn hồn sao?" rồi nghiến răng, "Em... làm ta đau đó."


Thái tử do bị tôi ôm chặt quá mà kêu thành tiếng, nhưng dù có muốn giẫy ra cũng không được vì tôi như keo dính chặt vào cậu ta rồi. Cũng từ góc độ này tôi mới nhìn rõ được nam nhân trước mặt mình. Áo của anh ta đã bị xé toạc đến quá nửa thân trên, để hở ra tầng tầng lớp lớp băng gạc cuốn chằng chịt đậm mùi thuốc. Trên nền vải băng trắng đôi chỗ đang dần loang màu đỏ của máu. Tôi nhìn máu mà ấp úng, nhưng từ ngữ phát ra hầu như bị rơi rụng hết cả, chẳng từ nào ra hồn.


Sợi xích ở chân tôi đột ngột bị giật mạnh, hai người kia dường như muốn kéo tôi rời khỏi Thái tử nên dùng khá nhiều lực. Tôi bị trượt xuống nhưng hai tay vẫn đu chặt lên người Thái tử, nhất quyết không buông. Một chân tôi đạp liên tục xuống sàn, cố ghì thân lại để không bị kéo ra, miệng không ngừng khóc lóc như đứa trẻ đang bị bắt cóc. Thậm chí, còn nhiệt tình phô vẻ mặt như nài nỉ, cầu xin Thái tử đừng buông tôi ra.


Rất nhiều giọng nói khác lạ, tranh cãi xung quanh tôi.


"Cô ta đang diễn kịch gì vậy? Bị điên rồi sao?"


"Thái tử không nên gần cô ta như vậy, nguy hiểm lắm."


"Thái tử xin hãy giữ vững dây xích và lùi lại. Cô ta đang tẩu hỏa nhập ma, không tỉnh táo đâu. Ngài không nên động lòng trắc ẩn vào lúc này."


Giọng nữ rối rít:


"Dương ca, muội không trụ nổi nữa, nếu huynh không mạnh tay thì sẽ không giữ được linh hồn cô ta. Cô ta đã hoàn toàn mất ý thức. Hết cơ hội cứu rồi."


...


Một người khác chạy lại gần Thái tử, khẩn khoản: "Thái tử, ngài đang bị thương nặng, đừng tự tổn hại mình. Xin ngài hãy tránh sang một bên. Việc này để thần tiếp tục." sau vội vàng kéo Thái tử lùi ra sau, tự cầm sợi dây xích từ Thái tử thật chắc chắn.


*Sau này nghe kể lại, tôi mới biết ba sợi xích này được dùng trong một nghi thức để Nhập Vong. Điều đó có nghĩa, trong khoảng thời gian Nhập Vong vào xác, linh hồn tôi bị suy yếu, chưa nhập xác được, thì bất kể linh hồn ma quỷ nào mạnh hơn đều có thể nhập vào xác tôi. Dẫn đến tình trạng tôi nửa điên nửa tỉnh, đầu óc mụ mị, tâm chí đảo lộn, không phân biệt nổi thực hư. Tôi có nhận thức hoặc hoàn toàn vô thức. Bởi vậy, nếu cả ba người làm phép không giữ vững các dây xích trói buộc, linh hồn tôi vẫn có thể thoát ra và thân xác sẽ bị ma quỷ hay linh hồn nào đó chiếm đoạt ngay lập tức. Khi ấy, mọi hành động của tôi đều không bình thường, các giác quan cũng hỗn độn, tôi sẽ gây nguy hiểm cho người khác, hoặc chính những người đang làm phép. Ba sợi xích trói buộc linh hồn dùng trong nghi thức này theo sử sách nói thì được tắm máu của cây Tầm Ma một năm, rồi được đúc thành bằng Lửa Phượng Hoàng. Lửa Phượng Hoàng chỉ có khi Phượng Hoàng già yếu, đến thời khắc chết đi sẽ tự thiêu thân thành tro bụi, sau đó, từ chính tro bụi ấy Phượng Hoàng hồi sinh và mạnh hơn bao giờ hết, cách thức này tượng trưng cho việc luân hồi tái sinh, vô cùng tuyệt diệu. Điều tiên quyết trong nghi thức Nhập Vong không chỉ ở ba sợi xích lợi hại này, mà còn do những người thực hiện nghi thức có đủ pháp lực và khả năng cũng như mong muốn với linh hồn bị trục xuất hay không. Bọn họ phải đồng lòng thì ba sợi xích mới kết nối lại được để giữ linh hồn, nếu không, sẽ chẳng có tác dụng gì cả. Việc Thái tử lúc này do dự, không muốn mạnh tay với tôi là vì biết tôi sẽ không thoải mái khi bị đối đãi như con thú hoang. Sau cùng cũng là vì không nỡ, lại gặp phải tôi trong bộ dạng đứa trẻ tội nghiệp nên càng rối trí...


Cổ chân tôi đã tứa máu. Tôi càng khóc lóc thảm thiết hơn. Nhưng ngoài những tiếng ứ ứ lại không có câu nào ra hồn. Thái tử thấy vậy mặt liền biến sắc, bất luận bị ngăn cản thế nào cũng xông tới giằng co với hai người kia để giành tôi lại.


Thái tử ra lệnh cho người gần mình giữ sợi xích rồi nhảy lên, dùng chân mình móc lấy đoạn dây xích tròng sang từ hai người kia tới cổ chân tôi. Nhanh thoăn thoắt xoay người, Thái tử lấy lực cuộn người mấy vòng để xích cuốn vào chân mình, hòng đoạt lại dây xích từ hai người kia. Hai người kia tuy không quyết liệt đánh trả nhưng không dễ dàng thoái lui, vẫn giữ vững dây xích. Hai người họ thiết lập hai cánh chéo rồi di chuyển xoáy ốc, dồn lực đẩy lên chính dây xích, động tác vô cùng nhanh. Thành thử, sau ba giây, Thái tử bị chính dây xích đánh bật ngược lại, ngã sõng xoài ra đất, miệng không kiểm soát được mà kho ra chút máu. Lúc này có lẽ Thái tử đã có chút cảm giác choáng váng.


Người vừa thay Thái tử cầm một sợi xích nổi giận đùng, bất luận ra sao, cũng xông vào đấm đá hai người kia túi bụi. Miệng hô lên liên hồi. Cái chất giọng này thì ngoài Vệ Môn Thần ra thì chẳng còn ai khác.


Một đầu dây thì họ dùng để đánh nhau, một đầu là tròng chân tôi, cơ thể tôi không trụ nổi mà bị lật trái lật phải như bản lề. Sau cùng, trong lúc tranh đấu, bọn họ vừa đánh nhau vừa giữ dây xích nên không để ý có ám khí đột ngột xuất hiện trong không trung, đang phóng thẳng tới chỗ họ. Ám khí này giống những vệt máu đã tấn công Thái tử ban nãy, nhưng nó dài hơn, đặc và cứng giống cây kim dài, mảnh như sợi cước, tanh ngòm và tươi mới. Nó lao đi như những bummerang cải tiến, xoáy sâu từng góc không gian, cắt nát mọi thứ với tốc độ chết chóc ấy. Và, dường như, không ai nhìn ra sự có mặt của loại ám khí đặc biệt này. Kể cả khi nó đã cắt đứt một trong ba sợi xích đang tròng chân tôi, bọn họ vẫn không hay biết gì. 


Trong khoảnh khắc, tôi nhận ra vệt máu ám khi đó có mùi máu của Thái tử. Mất vài giây tôi mới nhìn ra loại ám khí này, khi Kỳ Hương Vương cố tình thổi khói Trầm Hương vào nó. Trước ngực Thái tử, máu đang lặng lẽ đổ ra rất nhiều mà thần không biết quỷ không hay, cứ như bị hút ra vậy. Những giọt máu ấy sau khi nhỏ xuống thì bị kéo dài ra như kẹo kéo, ngưng tụ thành sợi, rồi cứng lại ngay lập tức, sắc tựa như lưỡi dao dài, sau đó lao vút đi trong không trung với tốc độ chóng mặt.


Kẻ nào đó đang dùng ám thuật, lợi dụng chính máu của nạn nhân để biến nó thành ám khí sát hại người. Và người đang chảy nhiều máu nhất trong căn nhà này là Thái tử. Cậu ta càng hoạt động nhiều thì máu càng đặc, điều đó đồng nghĩa, ám khí sẽ sắc bén và lợi hại hơn bội phần.


Tôi đuổi theo hướng những vệt máu được tạo ra làm ám khí, nhằm truy tìm kẻ tà ác man rợ. Nhưng, ngay lập tức, một loạt vệt máu ám khí đồng loạt lao vút đi trong không trung, đuổi về phía mấy người đang đánh nhau. Không ai trong bọn họ nhận ra tính mạng mình đang gặp nguy hiểm.


Nhanh như cắt, Kỳ Hương Vương thổi khói Trầm Hương cuốn vào cổ hai người khác đang cầm dây xích, lập tức kéo họ nằm rạp xuống đất rồi phủ kín khói lên người họ. Người thứ ba cầm xích thay Thái tử như nhận ra có nguy hiểm liền dùng đôi mắt vàng khè chiếu vào đám khói Trầm Hương. Khi thấy có ám khí lẫn trong khói hương, người này dùng sợi xích để đỡ mới phát hiện xích đã đứt. Kết quả, người mắt vàng đó bị vệt máu ám khí cứa ngang vai, nhưng may đã kịp tránh nên vết thương không sâu lắm.


Tôi chỉ nhìn duy nhất Thái tử. Cậu ta nhạy bén nhưng không nhận ra ám khí ở đâu. Không kịp phân vân. Tôi phóng lên, vồ lấy Thái tử lao qua bệ đá ngay khi những vệt máu bay xoẹt qua gáy, cắt đứt hai phần ba đuôi tóc mình. Cả tôi và Thái tử lăn lông lốc từ bệ đá, qua một khoảng sàn nhà sặc mùi rượu, tới tận thành giếng. Rất nhiều tiếng keng keng của kim loại vang lên dữ dội. Thêm vào đó là dải pháo bông do sự va chạm tóe lửa của vật sắc nhọn với kim loại tạo thành hung dữ đuổi theo hai chúng tôi.


Những vệt máu ám khí đáng sợ đó đã cắt nát bệ đá giữa nhà, ba sợi xích, sàn nhà, tới tận nắp giếng mà vẫn chưa dừng lại. Chúng san phẳng tất cả mọi thứ khi lao qua, cho tới khi văng trúng thân Phụng Xà Tiễn trên người tôi thì vỡ vụn, văng ra khắp nơi, khi rơi xuống đất hóa thành những giọt máu tươi.


Gì mà Nhập Vong chứ, sau chuyện này thì ba hồn bảy vía tôi cũng chạy tán loạn hết cả rồi. Mất cả chục phút trôi qua mà toàn thân tôi cứng đờ, tim ngừng đập, đến cả thở cũng không.


"Này..." Thái tử lập tức ngồi dậy, gọi tôi thất thanh.


Vài người xung quanh đã nhốn nháo khi chưa hiểu cái thứ gì vừa càn quét tan hoang căn nhà.


"Này... Bảo Bình!"


"Bình..."


Máu Thái tử tiếp tục nhỏ xuống, rơi đầy trên mặt tôi. Đâu đó như có mùi mặn chát của nước mắt nóng hổi. Cả nhịp tim như co thắt lại, cộng với bờ môi run rẩy đang cố kìm nén của con người đầy kiêu hãnh. Tôi nghe thấy hết những cảm xúc ngang trái ấy của Thái tử, chỉ là cơ thể chưa theo sự điều khiển của mình mà thôi.


Thái tử đấm mạnh xuống đất, mặt tối sầm, rồi thô bạo rút phăng Phụng Xà Tiễn ra khỏi người tôi. Trên nó vẫn còn đầy máu của Thái tử, và cả của tôi. Cái lỗ Phụng Xà Tiễn bỏ lại trên người tôi nhanh chóng se vào rồi khép miệng thành một cục máu đông xấu xí. Thái tử nâng đầu tôi lên, động tác như đang vô cùng giận dữ. Cậu ta đấm mạnh lên ngực tôi mấy lần, sau thì gầm lên rồi tung một chưởng Lôi Phong Thủ vào chính giữa người tôi.


"Nàng dám! Sisi... Beled!"


Tôi mở choàng mắt, bật dậy như tôm sau tiếng gọi của Thái tử. Tôi cực lực thở, cố lấy hết sức để điều hòa cơ thể. Tay vội ôm lấy ngực kiểm tra. Ngực tôi như vỡ tung sau mấy cú đấm tàn bạo của tên Thái tử chết tiệt, cậu ta định hủy hoại cả thân xác tôi chắc... khi thấy mình vẫn ổn tôi mới thở phào. Tôi nổi điên, định tuôn ra một tràng chửi rủa, nhưng thoáng thấy bộ dạng sững sờ, mặt tèm lem nước của Thái tử thì chẳng thể thốt nổi lên lời. 


Máu của Thái tử loang khắp mặt tôi rồi chảy xuống miệng. Nếm hương vị của nó quả thực gợi nhớ tới rất nhiều ký ức kinh hoàng. Thái tử rất lo lắng cho tôi, rơi nước mắt vì tôi, nhưng tôi thì lại đối đãi với cậu ta chẳng ra sao cả. 


Vết thương tôi gây ra trước ngực Thái tử còn rõ lắm, máu chảy tong tong. Khi chạm vào quả tim sống của Thái tử thì tim tôi cũng như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn không thể tả. Nỗi đau tôi gây ra cho Thái tử bao nhiêu tôi cũng cảm nhận được bấy nhiêu. Tôi không hiểu được sự gắn kết giữa hai chúng tôi là gì nữa. Thái tử là một tên ngạo mạn, ngông cuồng, nhưng trái tim thì vô cùng mạnh mẽ, bền bỉ. Cậu ta đối đãi với tôi nhiệt thành như này, nhưng thẳm sâu trong tâm can, liệu rằng có thể quên được chuyện tôi đã làm không? Chúng tôi... liệu có thể vờ như chưa có gì xảy ra được không?


Tôi cũng không rõ bản thân mình đang sợ hãi điều gì, phải chăng, là vì bị người con trai trước mặt ảnh hưởng, cho nên tâm can mới rối bời nhường này? 


Rốt cuộc miệng tôi chẳng cảm ơn Thái tử được lời nào, chỉ văng mấy câu chửi thề không đâu vào đâu.


"Sao nào? Trông nàng có vẻ bất mãn. Hận ta vì Phụng Xà Tiễn?" Thái tử miệng khẽ co giật, biểu tình đầy khó chịu. "Muốn nói gì thì nói thẳng ra đi!"


Tôi chẳng nghe lọt được nổi cả câu của Thái tử, chỉ tập trung vào ngực cậu ta và suy xét tới loại ám thuật ghê gớm vừa rồi. Thái tử đang mất máu quá nhanh, vậy mà vẻ mặt vẫn tỉnh queo như không. Chính bản thân Thái tử cũng hoàn toàn không nhận ra điều này. Mặt cậu ta đã trắng bệch vì mất máu. Với lượng máu đã mất, chỉ ít phút nữa Thái tử sẽ không cầm cự nổi, nhưng tại sao cậu ta lại không có chút cảm nhận gì về cơ thể mình. Là kẻ nào đã lợi dụng việc này rồi đánh cắp máu của Thái tử để tạo ám khí? Là kẻ nào dám mưu hại Thái tử?


Nghĩ đến đây tôi chợt cười bản thân mình. Tôi có tư cách gì để nổi giận? Tôi có tư cách gì mà đổ trách nhiệm cho kẻ nào đó khi vết thương sâu nhất, thâm độc nhất trên người Thái tử do chính tôi gây ra. Đối diện với chuyện này, tôi không thể chịu nổi cơn đau nhói trong tim mình. Tôi rít lên: "Thật kinh tởm!" rồi đẩy mạnh Thái tử ra xa.


Có ai đó lao sang tát cho tôi một cú trời giáng. Tôi chưa ngã nhưng cũng loạng choạng một lúc. Người này chưa kịp buông hết những lời căm phẫn ra chửi rủa thì Thái tử đã bịt tai tôi lại. Thái tử kéo ngoắt tôi vào lòng, không cho tôi nhìn thấy người kia. Tôi cảm thấy luồng nộ khí rất lớn sau lưng mình. Thái tử hừ lạnh một tiếng, ra vẻ cảnh cáo với kẻ vừa tát tôi. Đồng thời, tay Thái tử giữ chặt lấy gáy, không cho tôi quay đầu lại, cũng không cho ai tiếp cận được tôi. Kẻ vừa tát tôi có vẻ như vẫn chưa muốn thôi, vẫn đôi co đôi ba lời đòi công đạo cho Thái tử, ắt hẳn là đang tức giận lắm, chỉ thiếu điều ăn tươi nuốt sống tôi nữa thôi.


"Giờ không phải lúc tức giận đâu." Thật ngạc nhiên khi đây là giọng Tiên nữ. Cô ta ở sau lưng tôi từ lúc nào, vội vàng phân bua. "Chúng ta đang trong tình thế hết sức nguy hiểm. Cô hãy cố kiềm chế cảm xúc được không, Ánh Dương?" Hiển nhiên, Tiên nữ đang cầm một đầu sợi xích còn sót lại. Cô ta vừa rồi đã nắm rất chắc sợi xích trong tay mình, lợi dụng nó cực lực trút cơn thịnh nộ lên tôi.


"Thu Bích nói đúng đấy." Giọng nam chen ngang, "chúng ta phải đối phó với tình hình trước mắt đã. Mọi tình cảm cá nhân đều phải gạt sang một bên."


Tôi ngước lên thì thấy Bạch Nguyên lù lù trước mắt, bên cạnh anh ta là Phạm Tướng quân và vài binh lính. Bọn họ ai nấy đều buông ánh mắt khinh bỉ vào tôi. Theo linh cảm của tôi thì đó không giống ánh nhìn dành cho ác quỷ... Đó, giống như, họ đang nhìn một ả tiện nhân vô liêm sỉ.


Ở một góc biệt lập, gần bức tường vò rượu, là Dương Dương đang đứng yên, nhìn tôi chằm chằm, bộ áo dài xám trên người anh đã khác khi có thêm một lớp áo choàng mỏng bên ngoài thêu họa tiết cây Lá Kim. Mái tóc đã được cắt ngắn chút ít, được buộc gọn gàng lại khiến gương mặt vốn nho nhã của anh trở nên từng trải hơn. Sự thay đổi này, thoạt nhìn có cảm giác Dương Dương vô cùng xa lạ. Và trên tay anh là một đọan xích. Cái cách anh cầm nó đầy kiên cố đủ biết anh đang nghĩ gì về tôi rồi. Tôi ban nãy không khác con thú dữ hóa điên, cần phải xiềng xích, tuyệt nhiên không thể để xổng.


Vệ Môn Thần thủ thế sẵn sàng bên trái Thái tử, giả vờ như không để tâm tới tôi, vẻ mặt khá căng thẳng như đang đề phòng tai ương sắp ập xuống, bất kì ai muốn chống đối Thái tử đều sẽ bị cô ả đánh bay. Đương nhiên, làm vậy không phải vì tôi, Vệ Môn Thần chỉ cố gắng bảo vệ ý chỉ của Thái tử mà thôi. Cô ta vẫn vậy, thần thái y như hồi đầu tôi gặp dưới hào nước nội thành Cửu Kỳ Môn Trận. Lớp vảy trên người cô ta đã mờ đi nhiều. Cô ta khoác trên người tà áo dài màu bạc thêu cành đào, mái tóc đen bóng, dài và mượt. Nhìn từ góc độ này cô ta mang vẻ đẹp mạnh mẽ, vô cùng lôi cuốn. Cô ta không ngừng lẩm bẩm mấy câu nhàm chán:


"Bất kể ai dám trái ý Thái tử, thần tuyệt đối không nhân nhượng."


Tôi đảo mắt tìm Kỳ Hương. Y lặng lẽ lùi ra sát góc nhà, vẻ mặt vô cảm, không nói không rằng, toàn thân mờ mờ trong đám khói xám nhạt. Y chắc hẳn đang cố ý trốn ra một góc tự điều dưỡng, bởi đám khói quanh người y đã loang đỏ nhiều hơn. Mùi trầm hương trong nhà cũng nhạt đi rất nhiều. Đây có thể cũng là một nguyên nhân khiến Kỳ Hương yếu đi.


Cuối cùng, quanh nhà là năm đứa trẻ tầm khoảng mười tuổi nãy giờ cứ đứng im bất động, ánh mắt thất thần. Tuy chúng khác nhau hoàn toàn, từ tầm thước, nước da, giới tính, cả cách ăn mặc lẫn điệu đứng nghiêng trái phải, nhưng biểu cảm thì y sì nhau. Từ chúng, tôi ngửi thấy mùi trầm hương đã bị vấy bẩn, không còn thanh thoát, vô cùng ngột ngạt. Có thể tại chúng đã đốt trầm hương trong cái dụng cụ đen xì kì lạ trong tay chúng cho nên khói trầm hương mới có màu đen đặc, hướng khói loang lổ như vậy. Dụng cụ này bóng loáng như trám hắc ín, hình thù kì dị, có cái vòi dài để đưa khói ra ngoài, bụng phình to, bên dưới phần bụng có nhiều lỗ nhỏ li ti. Nếu nhìn kĩ, những lỗ nhỏ này có nhiều lông tơ đang phất phơ như loài kí sinh nào đó sinh sống ở trong.


Cái hoàn cảnh không thể bất thường hơn này khiến tôi toát mồ hôi lạnh.


*Tác giả Lý Nhật Du.