Lạc Ngư Phi về đến phủ, nàng cười nhạt, tâm tình rối loạn, nàng thật sự khó mà tin được Phạm Lai là Tiều Nhan Tức. Có thể, Phạm Lai do yêu quái nào đó mượn dung mạo của Tiều Nhan Tức rồi đến dụ dỗ nàng, mê hoặc nàng. Đúng, là như vậy. Ngư Phi đi về phòng, mệt mỏi nằm xuống hòng muốn nghỉ ngơi, nàng cởi bỏ trang sức trên đầu, thay một bộ đồ đơn giản, chầm chậm tiến về giường. Nàng vốn muốn ngủ để quên đi nhưng vừa nhắm mắt thì những chuyện ở nhân gian lại hiện ra. Nàng thở dài.
“ Ngư Phi à Ngư Phi, xem ra vẫn là đối mặt. Tiều...Phạm...là Tiều Nhan Tức hay Phạm Lai hoặc cũng có thể là hai người khác nhau. “
Ngư Phi ngồi trong phòng, yên tĩnh đến lạ.
Thiên Quốc.
“ Bệ hạ, từ khi công chúa ra đời, khắp nơi hạn hán, cây cối khô cằn, muôn dân lầm than. Công chúa chắc chắn là sao chổi, khiến cho Thiên quốc rơi vào hoàn cảnh này. “
Hoàng đế Thiên quốc cực kì sầu não.
“ Công chúa Vân Hà từ khi ra đời, nơi biên cương đã xảy ra chiến loạn liên miên, nay trẫm điều con ra biên cương, giúp đỡ người dân cùng vượt qua chiến loạn. “
Công công có chút thương xót cho tiểu công nương. Vân Hà lúc này chỉ mới bảy tuổi, được đưa ra biên cương khô cằn, đâu đâu cũng là binh biến. Đám nô tài kia đưa nàng ra đến cổng thành Ưu Châu liền để nàng một mình ở đó, còn bọn họ ngồi xe ngựa rời đi. Một tiểu công chúa, yếu ớt, không người thân nào ở nơi xa xăm này. Tiểu Vân Hà chỉ mặc một bộ quần áo tầm thường, nhóc đi vào thành Ưu Châu, người trong thành thưa thớt, ít ỏi. Nhóc một mình, đi đến phủ của Quan trấn giữ thành. Tả Hữu tướng quân nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của tiểu công chúa thì vô cùng xót xa.
“ Công chúa, người đã chịu khổ rồi. “
Trong bảy năm ở trong cung, nhóc chưa từng được ăn no, phụ hoàng chán ghét, huynh trưởng bắt nạt, nô tì khinh thường. Nhóc con không được chăm sóc tử tế, mẫu phi khi sinh ra nhóc cũng đã thoi thóp hơi tàn, gắng gượng thêm vài tháng cũng đã ra đi.
Tối hôm đó, Vân Hà lần đầu tiên nhìn thấy được nhiều món ăn ngon như vậy, ở đây tuy ít người nhưng cây cối xanh tốt, đất đai màu mỡ, không thiếu lương thực. Nhóc ăn ngấu ăn nghiến, làm cho Tả Hữu tướng càng thêm xót lòng, khóe mắt bỗng chốc cay cay, tướng quân cũng đã nghe nói về lời của kẻ đáng ghét trong triều, còn nói do công chúa là sao chổi, bỏ bê một đứa trẻ, mặc nó sống chết thì có là sao chổi cũng chỉ là một viên đá nhỏ, vô dụng mà thôi, sao chổi làm kiểu nào. Tả Hữu tướng đi ra ngoài, ngồi trên mái nhà, lấy ra mảnh ngọc bội của mẫu phi nhóc con để lại. Tả Hữu tướng và mẫu phi nhóc là thanh mai trúc mã, sớm chiều bên nhau nhưng sau đó, nàng ấy lại được bệ hạ nhìn trúng, nhanh chóng phong Phi, sủng ái vô cùng. Tả Hữu tướng cũng bị bệ hạ điều ra biên cương xa xôi.
“ A Tịch, ta sẽ chăm sóc con của muội thật tốt. “
Hai năm sau, Tô công công bên cạnh Hoàng thượng, ngồi xe ngựa đến gặp Vân Hà.
“ Lão nô bái kiến công chúa. “
“ Tô công công, ông đứng lên đi. “
Vân Hà đỡ Tô công công, ông ấy lấy ra một hộp gỗ khá to, đưa cho Vân Hà.
“ Công chúa, đây là quà sinh thần trong chín năm nay của người, tất cả đều do đích thân bệ hạ lựa chọn tỉ mỉ. “
Nàng nhận lấy hộp gỗ, khá nặng, Tô công công hai mắt rưng rưng.
“ Vân Hà tiếp chỉ. “
Nàng quỳ xuống, người bên cạnh đều đồng loạt quỳ xuống.
“ Từ nhỏ con đã rời xa trẫm, tên cũng chưa đặt được, nay trẫm đặt cho con cái tên là Uông Linh Phù, mong con như đóa Linh Phù nở rộ, xinh đẹp dưới ánh tà dương, tỏa sáng dưới ánh trăng huyền. “
Vân Hà cả người run rẩy, đã chín năm rồi, nàng mới được đặt tên, một cái tên chính thức. Cái tên Vân Hà là do nàng tự đặt. Nàng từng thấy phụ hoàng của nàng một lần, cho đến tận bây giờ, nàng vẫn chưa chính thức gặp mặt phụ hoàng, nàng là công chúa nhưng lại không giống công chúa.
Tô công công nhìn công chúa ốm yếu trước mắt mà lòng chua xót đến tận cùng. Lão từng nhìn thấy công chúa ra đời, cũng nhìn thấy công chúa một mình ngồi trên mái nhà, dáng vẻ nhỏ nhắn như sắp bị bóng tối vây mất. Lão là người hiểu rõ nỗi khổ của bệ hạ. Năm ấy là bất đắc dĩ, giữ nàng trong cung là sẽ hại nàng, bệ hạ nhiều lần lén đứng từ xa cùng Tô công công nhìn trộm tiểu công chúa đáng thương. Hôm ấy, bệ hạ cùng Tô công công đứng nhìn bên cửa sổ, trong phòng tối lắm, chẳng nhìn được gì. Tiểu công chúa co ro trong cái chăn rách rưới, hôi hám.
“ Mẹ, con nhớ người lắm. Tại sao, tại sao con không phải con gái nhà nông bình thường, tại sao con có phụ hoàng như lại không có, tại sao con có huynh trưởng nhưng huynh ấy lại ghét con. Mẹ, con sợ tối lắm nhưng con không có nến cũng không biết tạo ra lửa, con lạnh lắm, mẹ, người đang ở đâu? Về với con có được không? “
Tiểu công chúa run rẩy, khóc nức nở trong bóng tối, vừa lạnh vừa cô đơn. Bệ hạ lén lau đi nước mắt đang rơi, Tô công công cũng thế. Hai người âm thầm rời đi, bệ hạ sai Tô công công đem cho công chúa vài ngọn nến, len lén thôi, đừng để công chúa biết.
Tô công công ngồi cạnh bệ hạ, hai người như đôi bạn, không giống chủ tớ lại giống bằng hữu, tri kỉ. Tô công công đã theo bệ hạ từ khi còn rất nhỏ nên rất hiểu bệ hạ.
“ Tô Phúc, ngươi nghĩ tiểu Vân Hà có hận phụ hoàng của nó không? “
Tô công công thở dài.
“ Thứ cho nô tài nói thẳng. Nếu lão nô là công chúa, lão nô sẽ hận Hoàng thượng. “
“ Ta cùng lắm là giữ tiểu Vân Hà được bảy năm thôi, đám quan thần đó luôn dòm ngó, hòng đặt điều vu khống cho tiểu Vân Hà. Con bé hãy còn nhỏ, không chịu được đâu. “
“ Vậy bệ hạ muốn đưa công chúa đi đâu. “
Bệ hạ im lặng một chốc.
“ Đi đâu cũng được, miễn là không phải Hoàng cung này. Ưu Châu cũng rất tốt, nơi đó có Tả Hữu tướng, hắn sẽ tốt với con bé. “
Tô Phúc im lặng.
Vân Hà mở hộp gỗ ra, bên trong có mấy túi vải được thêu hoa tinh xảo, có một bức thư không để tên. Nàng mở ra xem, dường như là của bệ hạ.
“ Vân Hà con ta, phụ hoàng không thể bảo vệ con chu đáo, ta biết con chịu nhiều khổ sở nhưng ta cũng chỉ có thể âm thầm đến thế thôi. Mong con hiểu cho ta, phụ hoàng không hề ghét con, phụ hoàng chỉ là không muốn để con cuốn vào vòng xoáy của chốn thâm cung. Phụ hoàng không khỏi tưởng tượng Vân Hà của ta lớn lên sẽ xinh đẹp như nào. Con chắc chắn sẽ giống mẹ của con, thông minh hoạt bát lại xinh đẹp như đóa Phù Linh vậy. Vân Hà, phụ hoàng mong con sau này sẽ sống một đời bình an, không vướng đến tranh quyền đoạt vị. Phụ hoàng hằng năm đều chuẩn bị quà sinh thần cho con, phụ hoàng không biết con có thích không, đều là lén nghe được mà thôi. Con đừng chê, phụ hoàng chỉ là một người cha bình thường, phụ hoàng lần đầu tiên có con gái, đồ chơi của nữ nhi, phụ hoàng không biết nhiều. Con nhận đồ rồi, đừng hận ta nhé. “
Vân Hà lau đi nước mắt đang rơi lã chã nhưng càng lau nước mắt lại chảy ra càng nhiều, nàng cũng không kiềm được nữa. Nàng chưa từng nghe thấy giọng nói phụ hoàng, cũng chưa từng nhìn thấy mẫu phi, nàng chưa từng được ôm phụ mẫu của mình, chỉ biết đứng nhìn từ xa, lén lút nhìn phụ hoàng. Tiểu Vân Hà sống trong cung, thứ nàng cầu chỉ là một lần nói chuyện với phụ hoàng, một lần được nhìn thấy mẫu phi, dẫu chỉ là một bức họa, cũng cam lòng mãn nguyện. Tiểu Vân Hà chưa từng có bữa ăn no ở trong cung, thứ nàng có là sự ức hiếp, khinh khi của huynh trưởng.
“ Ngươi thấp kém như vậy, cũng xứng làm công chúa? “
Tô Phúc đứng ở phía xa xa nhìn tiểu công chúa đang khóc, bản thân cũng không nhịn được, lau lau nước mắt.
“ Lão nô nếu không phải là công công thì sẽ đem công chúa về nhà, nuôi dạy tử tế, chỉ tiếc lão nô phải ở lại trong cung, theo tân Hoàng đế. “
Tả Hữu tiễn Tô Phúc công công đi.
Chín năm sau.
Thành Ưu Châu đông đúc, nhiều người sinh sống, tiểu Vân Hà ngày ấy đã trở thành một cô nương như hoa như ngọc, đôi mắt to tròn ngấn lệ, nhìn vào chỉ muốn chở che. Ngày ngày, Vân Hà ở quân doanh, cùng Tả Hữu đánh trận, giết địch, lập nhiều chiến công hiển hách, nắm trong tay Hồng Ưu quân, nam nhi trai tráng đều bằng lòng khuất phục dưới công chúa Uông Linh Phù. Tả Hữu tướng kì thực không muốn công chúa dẫn binh giết địch nhưng tính tình của Vân Hà lại quá giống với Tiên hoàng năm ấy. Mạnh mẽ, hiếu thắng, không sợ trời không sợ đất.
“ Ta muốn bảo vệ lê dân bách tính, bảo vệ dân chúng Thiên quốc này bởi vì ta là công chúa Uông Linh Phù, ta là người của Hoàng gia. “
Nàng cưỡi ngựa vào trong rừng sâu, hôm nay trời thanh gió mát, thích hợp để đi săn. Đi được một lúc, nàng nghe thấy tiếng động ở bụi cây đằng xa, giương cung lên thì có một con hồ ly nhảy ra, phía sau là một con mãng xà rất lớn. Vân Hà bắn tên về phía con mãng xà, hồ ly bị thương khá nặng, cố sức chạy về phía nàng, trốn trong giỏ trúc đặt trên lưng ngựa. Vân Hà đạp lên ngựa, cầm cung tên nhắm vào đầu đại mãng xà, một mũi tên làm cho mãng xà tức giận, nó hiện ra một nam nhân, dung mạo vài phần hung tợn.
“ Đồ phàm nhân yếu ớt, dám làm bổn vương bị thương. “
Xà tinh đánh một chưởng phép màu đen về phía Vân Hà, nàng nhanh chân đạp cây né được.
“ Ta chỉ muốn mạng của con hồ ly kia, biết điều thì giao nó ra đây. “
Vân Hà chau mày, liếc sang giỏ trúc rồi lại chăm chăm nhìn Xà tinh.
“ Con hồ ly đó đã chui vào giỏ của ta thì chính là của ta. Đừng hòng. “
Vân Hà bắn tên về phía xà yêu, một vài mũi tên không làm nó bị thương quá nặng lại càng khiến nó tức giận. Xà yêu đánh chưởng phép làm Vân Hà văng ra xa, đập lưng vào góc cây, thổ huyết.
“ Yêu nghiệt to gan, dám làm hại Thiên nhân. “
Tiếng nói của một nam nhân, nghe rất uy nghiêm. Xà yêu cảm nhận tiên khí dày đặc, tu vi của người này ắt hẳn rất cao. Vì một con yêu hồ, không đáng để nó mạo hiểm nên đã rời đi.
“ Là ai? Cao nhân phương nào? “
Vân Hà bám trụ vào gốc cây, gượng dậy, nàng nhìn ngó xung quanh nhưng không nhìn thấy ai cả. Hồ ly trong giỏ nhảy ra ngoài, hiện hình một tiểu cô nương xinh đẹp.
“ Ân nhân, đa tạ người đã cứu mạng. “
Nàng có chút ngỡ ngàng, là yêu bắt yêu nàng lại ra tay cứu giúp, thảo nào con yêu xà kia lại giận dữ như vậy.
“ Ngươi là yêu? “
Hồ ly gật đầu. Nàng không muốn quan tâm đến yêu quái nên đã đi đến bên ngựa. Hồ ly bám theo phía sau.
“ Chủ nhân. “
Nàng nghe hai tiếng này thì ngờ vực quay lại.
“ Ta tên là Nhậm Nhi, người là người duy nhất cứu ta, từ nay ta xem người là chủ nhân của ta. “
“ Ngươi biết ta là ai không? Ngươi biết nếu theo ta, ngươi sẽ chịu khổ? Ngươi có biết, người Ưu Châu hận nhất là yêu quái không? “
Nhậm Nhi lắc đầu, ánh mắt thành khẩn.
“ Ta không quan tâm, người cứu ta thì là chủ nhân của ta. “
Vân Hà thở dài.
“ Ta có thể nhận ngươi nhưng ngươi phải hứa với ta, không được làm hại người, nếu ngươi hại người, ta sẽ giống như hôm nay vậy, không quan tâm yêu nhân, một lòng giết ngươi. “
Nhậm Nhi vui vẻ gật gật đầu, nàng đi đến bên Vân Hà, nắm lấy tay của nàng, lại dùng dao làm cho ngón tay của mình chảy máu, máu nhỏ vào lòng bàn tay Vân Hà. Một vòng ánh sáng đỏ hiện ra, ngay tại lúc này, Nhậm Nhi đã là thị tì của Vân Hà, cổ tay Vân Hà xuất hiện một dấu ấn đuôi hồ ly.
“ Chủ nhân, khi người cần ta, chỉ cần gọi tên của ta. “
“ Ta tên Vân Hà, người trong cung gọi ta là công chúa Uông Linh Phù, ngươi đã nhớ chưa? “
Nhậm Nhi gật đầu, nàng ấy không ngờ chủ nhân của nàng là công chúa lại rất xinh đẹp. Nàng ấy biến mất theo làn khói đỏ, ấn kí sáng lên rồi ẩn mất.
“ Hôm nay thời tiết như vậy, e là phải tìm nơi nào đó trú tạm thôi. “
Vân Hà cưỡi ngựa, hôm nay là một trời u ám, mây đen vây kín. Nàng cưỡi ngựa phi vào rừng trúc, đi được một lúc thì nàng nhìn thấy một căn nhà tranh. Vân Hà để ngựa bên ngoài, bản thân chạy vào trong nhà.
“ Có người không? “
Không nghe thấy tiếng đáp lại, nàng mới chầm chậm đi vào, bên trong bày trí đơn giản, không quá cầu kì. Ở trong phòng bên trái, có bóng bạch y đi ra, Vân Hà nghe tiếng, nhìn về phía đó. Nam nhân dáng dấp cao ráo, xinh đẹp, diện một thân bạch y lại càng hút mắt, dáng vẻ uy nghi, đoan chính. Nam nhân ấy nhìn thấy Vân Hà có hơi chau mày nhưng sau đó vẫn không nói gì nhiều, chầm chậm đi ra, nhìn bên ngoài đang mưa tầm tã thì thở dài.
Anh tuấn quá.
Vân Hà nhìn nam nhân bạch y, tuấn mỹ ngời ngời, không hề chớp mắt, nhìn đến say mê.
“ Cô nương, mặt ta dính gì sao? “
Bạch công tử lên tiếng, làm cho Vân Hà chợt tỉnh, đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
“ Không, không có, vẫn rất tuấn mỹ. “
Nàng lén nhìn bạch y công tử thêm vài lần, trong lòng cảm giác cực kì lạ, tim đập cũng rất nhanh.
“ Dám hỏi cô nương tên gì? “
“ Ta tên Vân Hà, mọi người đều gọi ta là a Vân, huynh gọi như thế cũng được. “
Bạch y công tử chầm chậm ngồi xuống đối diện, rót cho Vân Hà tách trà nóng, kì lạ là ban nãy nàng có sờ thử, ấm trà không nóng nhưng nước trà lại còn làn nhẹ thoang thoảng, ấm nóng vô cùng.
“ Thế công tử? “
Bạch y công tử khóe môi cong cong, ánh mắt cực kì dịu dàng.
“ Ta tên Phạm Lai. “
Phạm Lai, nhớ tên rồi.
Bên ngoài mưa đã tạnh, nàng nhìn công tử bạch y thêm lần nữa thì leo lưng ngựa, chuẩn bị rời đi thì nàng ngoái đầu lại nhìn.
“ Công tử, ta thích huynh rồi, đợi ta về cung sẽ xin Hoàng thượng ban hôn sự cho chúng ta, huynh đã là người của ta. “
Nói rồi nàng phi ngựa ra khỏi rừng.
A đầu ngốc.
“ Uông Linh Phù tiếp chỉ. “
Tô công công cùng đoàn người ngựa đem thánh chỉ đến. Nàng quỳ xuống tiếp chỉ.
“ Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu truyền, hiện Ưu Châu đã bình yên, dân chúng an lành, trẫm nhớ thương hoàng muội, triệu muội về cung. Không cần đem theo binh mã, chỉ cần Uông Linh Phù trở về mà thôi. “
Tô Phúc lo lắng cho công chúa, Hoàng thượng vốn không ưa thích gì Vân Hà, cớ gì lại thương nhớ lại chỉ mỗi mình nàng, không cần binh mã. Vân Hà cũng đoán ra được ý của bệ hạ, dẫu sao, nàng cũng chỉ là bị vứt bỏ, bây giờ trở về một thân thì há chẳng phải trở thành trò cười cho văn võ bá quan trong triều.
“ Tô công công, ta không đi xe ngựa cũng không quen có người đưa đón, ta sẽ cùng Hồng Ưu quân trở về kinh thành. “
Vân Hà nói rồi liền sắp xếp đồ đạc, để Tả Hữu trấn giữ thành Ưu Châu. Nàng cưỡi bạch mã, cùng đoàn người Tô công công về kinh, phía sau là Hồng Ưu quân, một màu hồng, cực kì nổi bật.
Hoàng thượng hay tin Vân Hà cùng Hồng Ưu quân về kinh thì cực kì tức giận, sai người đóng cổng thành, chỉ cho mỗi Vân Hà vào.
“ Công chúa, bệ hạ tính tình khó chiều, người làm như vậy e là sẽ khiến bệ hạ tức giận. “
Tô công công ngồi trong xe ngựa không yên lòng.
“ Tô công công, ông đừng lo. Ta không sợ bệ hạ, ta không làm phản, bệ hạ làm gì được ta? “
Tô công công thở dài. Công chúa còn quá non trẻ, không hiểu chuyện. Bệ hạ có rất nhiều cách để hạ bệ Vân Hà, chỉ cần ngài ấy muốn thì phản quốc giết vua cũng có thể nói được. Vừa đến cổng thành, Vân Hà đã bị chặn bên ngoài, tên tướng thủ thành đứng ở trên nói vọng xuống.
“ Công chúa, bệ hạ nói rồi, chỉ một mình người được vào thành, những người còn lại quay về đi. “
Vân Hà chau mày.
“ Đây là quân Hồng Ưu của ta, bọn họ cũng là của bệ hạ, có gì mà không được chứ? Mở cổng thành, nhanh lên. “
Tên tướng kia phất tay liền có vô số tên chỉa về phía họ.
“ Ý gì đây? Muốn giết ta? “
“ Công chúa, bệ hạ đã nói rồi, chỉ mỗi người thôi, những người khác, quay về đi. “
Vân Hà không ngờ Hoàng huynh lại lạnh lùng, tàn nhẫn đến thế, bèn giựt dây cương, quay lại nhìn Hồng Ưu quân.
“ Ngọc Đà, ngươi dẫn bọn họ dựng trại cách kinh thành năm mươi dặm. Khi nào ta quay về, sẽ đến gặp mọi người. “
Ngọc Đà nhận lệnh. Dẫn Hồng Ưu quân rời đi. Tên tướng giữ thành thấy thế bèn hạ lệnh mở cổng thành, cổng vừa mở đã có rất nhiều bá tánh đứng đó, ai nấy đều mang dáng vẻ đáng sợ.
“ Sao chổi quay về rồi, đuổi cô ta đi, đuổi cô ta đi. “
Họ cầm theo cải hư, trứng hư ném về phía Vân Hà, nàng không ngờ được, bản thân lại bị căm hận như vậy.
“ Mọi người, nếu năm đó không vì cô ta thì mẫu thân cô ta không chết, nhớ lại xem, cô ta ra đời đã mang đến cho người dân Thiên quốc này bao nhiêu tai ương chứ. “
Người trong thành đều nhất chí, muốn đuổi Vân Hà đi. Tô công công vội vã ra ngăn cản.
“ Người dân, người dân, nghe lão nô nói một câu đi. Ta là công công trong cung, chuyện năm đó sớm đã qua lâu rồi. Công chúa bao năm nay trấn giữ biên cương, bảo vệ người dân, giúp họ có cuộc sống tốt hơn, công chúa là một người tốt. “
Đám đông nghe thấy thế, sự phẫn nộ vơi đi một ít. Vân Hà xuống ngựa, nàng đứng trước Tô công công.
“ Ta là Vân Hà cũng là công chúa Uông Linh Phù, công chúa của Thiên quốc, ta sẽ bảo vệ người dân Thiên quốc, ta đã làm được. Ở biên cương, ta vào sinh ra tử cùng với binh sĩ, họ anh dũng thiện chiến, họ khí thế ngời ngời, bọn ta đã cùng nhau giết được rất nhiều kẻ địch. Mọi người, ta biết, mọi người không muốn ta mang đến tai họa nhưng trong những năm qua, ở biên cương không hề có tai kiếp gì hết. Người ở thành Ưu Châu đều sống rất tốt, nếu không tin, mọi người có thể tự mình đến đó xem thử. “
“ Uông Linh Phù, tại sao muội lại cứ phải dùng tên Vân Hà chứ? “
Vân Hà ngước lên nhìn bệ hạ, y so với năm đó, dung mạo anh tuấn hơn nhiều cũng thêm vài phần lạnh lùng.
“ Ta đã quen với tên Vân Hà. “
“ Vậy ngươi muốn làm Vân Hà suốt đời sao? “
Nàng im lặng, không trả lời câu hỏi của hoàng thượng.
“ Lần này ngươi về, oai phong quá nhỉ? “
“ Bệ hạ tại sao lại ngăn người của ta bên ngoài? “
Hoàng thượng nhìn Vân Hà.
“ Ngươi chẳng hiểu ta gì cả? Vân Hà? “
Nàng có chút kinh ngạc.
“ Ngươi chỉ là một công chúa bị phụ Hoàng đuổi ra biên cương mà lại muốn oai phong trở về sao? Ta là người đầu tiên không đồng ý. “
Uông Tinh Lạc quan sát kĩ Vân Hà. Ánh mắt có chút thay đổi.
“ Ngươi khác rồi, không còn yếu đuối như trước nữa. Vân Hà. “
Y tuy không thích cái tên Vân Hà này nhưng cái tên Vân Hà của nàng chính là lời cảnh tỉnh đối với hắn. Uông Linh Phù là muội muội hắn còn Vân Hà chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Trong tâm của y, nàng chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ, bị y trêu chọc, khinh miệt.
“ Ta là Uông Linh Phù, ta còn là công chúa, đương nhiên ta không thể yếu đuối được. “
“ Nhìn ngươi ta lại nhớ đến mẫu phi của ngươi. “
Vân Hà có chút khẩn trương.
“ Mẫu phi ta, huynh nhắc đến bà ấy là có ý gì?”
Uông Tinh Lạc khóe môi cong lên, không phải kiểu cười tốt đẹp gì.
“ Ta quên nói cho ngươi biết, mẫu phi ngươi, tranh vẽ bà ấy ta đã gửi cho Tô công công, bảo ông ấy mang đến chỗ ở của ngươi rồi. “
Nàng có chút xúc động, thật không ngờ y lại đem tranh vẽ của mẫu phi đến cho nàng.
“ Linh Phù, muội về nghỉ ngơi trước đi, cũng đã muộn rồi. “
Vân Hà hành lễ với y rồi xoay người rời đi. Bệ hạ nhìn theo bóng lưng của Vân Hà có chút không nỡ.
“ Vân Hà ơi Vân Hà, ngươi quá ngu ngốc, nếu ngươi không phải công chúa, ta sẽ thích ngươi được một chút nhưng ngươi đã là Uông Linh Phù thì ta phải giết ngươi. Tiếc quá. “
Nàng cưỡi ngựa ra khỏi cung, cảm giác nội lực trong người dường như đã mất hết, người nàng cũng yếu hơn, không chút sức lực.
“ Trong hương đó có độc. “
Có một nhóm hắc y nhân bay ra chặn đường nàng. Vân Hà hiện tại cơ thể không nội lực, võ công bị phong bế, khó mà địch lại. Trong lúc nàng đang chật vật thì có bóng nam tử bạch y, một cái phất tay đã giết sạch bọn chúng.
“ Phạm Lai. “
Kể từ ngày đó, Vân Hà đem Phạm Lai về phủ. Ngày ngày bên cạnh, tình cảm mà Vân Hà dành cho Phạm Lai ngày một nhiều. Phạm Lai lúc ẩn lúc hiện, y đối với Vân Hà cực kì yêu thương.
Cho đến một ngày, bệ hạ triệu nàng vào cung. Bỏ hương độc, làm tâm trí nàng không ổn định lại nói ra bên ngoài, công chúa Uông Linh Phù thần trí không minh mẫn, ở lại trong cung điều trị. Bệ hạ dựa vào cớ đó, rút lại thẻ bài thông quan của Vân Hà, nhốt nàng vào cung cấm, không cho ra ngoài. Vân Hà bị nhốt, nàng tìm cách trốn ra ngoài nhưng luôn bị bắt lại, xung quanh cung cấm là binh lính canh phòng nghiêm ngặt. Mấy hôm sau đó, Tiểu Phúc tử bên cạnh bệ hạ đến báo với nàng tin dữ từ Ưu Châu.
“ Bẩm công chúa, nơi Ưu Châu đưa tin, Tả Hữu tướng quân trên chiến trường, anh dũng hi sinh vì bảo vệ thành trì. Hồng Ưu quân nghe tin vội về Ưu Châu thành, giữa đường gặp phải yêu nghiệt, bọn họ đều chết một cách thảm thương. “
Vân Hà đi đến trước tiểu Phúc tử.
“ Ngươi nói đều là thật sao? Bọn họ, đều chết hết rồi sao? “
Tiểu Phúc tử không dám nhìn thẳng nàng, trốn tránh ánh mắt của nàng.
“ Là thật. “
Vân Hà buông tiểu Phúc tử ra, nàng cười phá lên nhưng lệ sớm đã chảy hai dòng. Nước mắt tuôn ra như suối, nàng chạy đến đập cửa, đập càng lúc càng yếu, cuối cùng là ngồi bên cửa, nàng nhìn lại căn phòng tăm tối. Nỗi sợ hãi bỗng chốc bao trùm lấy nàng. Tiểu Vân Hà trước nay luôn lấy vỏ bọc mạnh mẽ để che đi vực sau thăm thẳm.
“ Vân Hà, lão đây xem con như con gái ruột của ta, công chúa cũng chỉ là một danh phận. Con không cần làm một cô công chúa răm rắp nghe theo lệnh bề trên. Con chỉ cần làm người mà con muốn. Không cần sợ hãi, phía sau con luôn có lão đây. “
“ Công chúa, phía sau người là Hồng Ưu quân, bọn ta luôn đợi người, cho dù đợi mười năm, cũng sẽ đợi. “
Vân Hà cầm miếng ngọc bội mà Tả Hữu tặng cho nàng ngày trước ra. Nhìn nó rồi lại ôm nó thật chặt.
“ Là con vô dụng, con ngu dốt, con không có bản lĩnh, con đã hại chết mọi người. “
Vân Hà muốn gọi Nhậm Nhi ra nhưng nàng ấy là yêu, lỡ bị phát hiện, bệ hạ chắc chắn sẽ tiêu diệt nàng ấy. Vân Hà bị nhốt trong cung cấm thêm mười ngày. Mỗi ngày, nàng đều sống trong bóng tối, còn tối tăm hơn cả những đêm không có nến, nàng vốn nghĩ, bản thân đã thoát khỏi cảnh đêm đêm sợ hãi trốn trong chăn, khóc lóc gọi tên mẫu thân nữa, hóa ra, nàng chưa từng thoát khỏi cảnh ấy. Nàng khi ấy vẫn còn phụ hoàng, âm thầm bảo Tô công công đưa nến, đưa bánh ngọt cho, giờ đây, nàng chỉ có một mình, việc bên ngoài nàng hoàn toàn không biết gì cả. Nàng co rút trong một góc, chỉ nửa tháng hơn, đã khiến cho một Vân Hà mạnh mẽ, không sợ trời không sợ đất nay lại yếu đuối, vô năng, sợ hãi như vậy. Mấy ai ngờ được, Vân Hà cũng chỉ có lớp kim bào không thể chống chọi với phong ba càng không thể chịu được nỗi sợ hãi hằng đêm ở trong cung. Uông Linh Phù chẳng qua chỉ là một tên gọi, có hữu dụng sao?
Lại trôi qua thêm bảy ngày, cuối cùng căn phòng tăm tối cũng có một ít ánh sáng, nàng nhìn thấy hình dáng quen thuộc. Phạm Lai.
Chàng mặc một bộ y phục chất liệu tầm thường, một thoáng trên khuôn mặt không lộ biểu cảm gì, cứ như một con rối đang bị điều khiển vậy.
“ Phạm Lai, sao chàng lại ở đây? Chàng có nghe được tin tức gì của Ưu Châu không? “
Nàng vội vã chạy đến, đứng trước nam nhân ấy.
“ Chết hết rồi. Tả Hữu và cả Hồng Ưu quân, đều đã chết hết. “
Từng lời cứng ngắt, không chút cảm xúc nào, Vân Hà cảm thấy như sắp không thở nổi, đến Phạm Lai, người nàng tin tưởng cũng nói như thế, tức là thật rồi.
“ Chàng đưa ta ra khỏi đây đi, ta muốn tới Ưu Châu. “
Nàng lay mạnh cánh tay của Phạm Lai, y nhìn Vân Hà không chút biến đổi nào.
“ Vân Hà, ta không đưa cô rời khỏi hoàng cung đâu. Ta đến đây là để nói cho cô biết. Ta, không yêu cô. Ta, là người của bệ hạ. Ta, chính ta đã giết Hồng Ưu quân. “
Nói rồi y rút tay lại, né sang một bên, phất mạnh cánh tay, giữa không trung hiện ra cảnh Hồng Ưu quân bị Phạm Lai hút hết linh phách, đều chết cả. Vân Hà không dám tin, nàng khẽ động tay, ấn kí hiện ra, Nhậm Nhi lập tức xuất hiện, nàng ấy giận dữ một chưởng đánh bay Phạm Lai.
“ Chủ nhân, sao người lại không gọi ta ra sớm hơn? Nhậm Nhi đưa người ra khỏi nơi này. “
Nói rồi Nhậm Nhi đưa Vân Hà đi mất. Phạm Lai bị đánh văng ra ngoài, một làn khói trắng, trở lại thành một con rối khắc tên Phạm Lai.
Ra khỏi hoàng cung, Nhậm Nhi đỡ Vân Hà đến ngồi cạnh một gốc cây, nàng ấy vốn muốn truyền ít linh lực cho Vân Hà nhưng chưa kịp làm thì chủ nhân của nàng nôn ra một ngụm máu lớn. Hóa ra, Vân Hà vì ưu sầu thành bệnh nay lại chịu thêm đả kích, bệnh lại càng thêm nặng, khí huyết không thông, chèn ép mà nôn ra máu. Nhậm Nhi vội vã truyền ít linh lực cho Vân Hà.
“ Chủ nhân, người, người không được có mệnh hệ gì, Nhậm Nhi còn chưa báo ơn người mà. Nhậm Nhi sẽ đưa người về Thanh Khâu, trưởng lão sẽ có cách cứu người. “
Vân Hà lắc đầu, kéo tay của Nhậm Nhi xuống, linh lực đang truyền cũng dừng lại. Vân Hà nhìn về phía trời xanh kia.
“ Ta là phàm nhân, cố gắng cứu một phàm nhân sắp chết là đi ngược lại với ý trời. Nhậm Nhi, ngươi là yêu nhưng ta biết, ngươi không độc ác, ngươi rất lương thiện, Nhậm Nhi, hứa với ta, dù có thế nào cũng không được giết người vô tội. Nhân tộc bọn ta yếu ớt, không có thần lực. Đây xem như là ngươi đang báo ơn ta. “
Nhậm Nhi rơi nước mắt, nàng ấy nhìn chủ nhân liên tục gật đầu.
“ Nhậm Nhi hứa với người. Hứa với người. “
Vân Hà mỉm cười, nói rồi nàng đưa tay lên, ấn kí hiện ra, nàng cắn môi đến chảy máu, lấy máu nhỏ lên tay, ấn kí phát ra ánh sáng đỏ. Trán Nhậm Nhi cũng hiện ra ấn kí y hệt.
“ Phá. “
Vân Hà hủy bỏ khế ước với Nhậm Nhi, từ nay về sau, không còn quan hệ nữa.
“ Chủ nhân, người, người không có ta thì người sẽ bị chúng bắt lại đó. “
Vân Hà lắc đầu.
“ Họ không giết ta đâu, ta vẫn còn nơi muốn đến, ngươi đi đi. Về lại Thanh Khâu tộc đi. “
Nhậm Nhi bất ngờ bị một vị tỷ tỷ diện bạch y đưa đi, nghe qua lời tỷ tỷ ấy nói dường như là đại tỷ của Nhậm Nhi. Vân Hà từ từ đứng dậy, phía sau có một đoàn người ngựa đang đuổi theo, có cả Tô công công nữa. Nàng đi về phía bờ vực, bản thân chỉ diện một thân hồng y không trâm không hoa, chỉ là màu đỏ của hôm bị bắt nhốt lại. Vân Hà sắc mặt xanh xao. Tô công công đuổi theo đến nơi, nhìn công chúa mà cực kì sợ hãi.
“ Công chúa, người mau quay lại đi. Công chúa. “
Vân Hà nhìn Tô công công rồi lại nhìn về phía trời xanh, hít một sâu.
“ Đời ta chưa một lần gặp mặt mẫu thân, chưa một lần nghe một tiếng con gái. Ta sống vì dân Thiên quốc, bảo vệ Ưu Châu thành suốt bao năm qua. Gặp được người mình thương. Cuối cùng, thành không còn, người cũng mất. Người thương lại là kẻ lừa đảo, giết người thân của ta. Huynh của ta muốn giết ta, người ta thương lại gạt ta. Vân Hà này chỉ là trò cười. Có đáng không? “
Nàng nhìn về phía vực sâu thăm thẳm, thả người rơi xuống vực. Tô công công khóc lóc muốn kéo nàng lại nhưng bị mấy cô cung nữ ngăn lại. Thực ra, Hồng Ưu quân vẫn đang đợi nàng ở ngoài thành, Tả Hữu vẫn đang ở Ưu Châu đợi tiểu Vân Hà trở về. Chỉ là, có trôi qua năm năm hay mười năm thì tiểu Vân Hà vẫn không về nữa. Uông Linh Phù, người cũng như tên, một đời như đóa Linh Phù, nở nhanh tàn cũng nhanh.
Chỉ chớp nhoáng, lại trôi qua một kiếp người, ở thế gian đầy trắc trở chông gai này, có bao nhiêu người đã phải mạnh mẽ, gồng mình lên để chống chọi lại cái sự khắc nghiệt này chứ?