Kỳ Thư ngồi im bặt trong cánh gà, đôi chân co víu sắp cứng lại. Thật khó hình dung một cô bé mỗi khi thầy cô gọi thì mặt mũi tái mét có lúc cúi gằm mặt khóc, giờ sắp sửa ra sân khấu. Ban cán sự lớp đã âm thầm đăng ký tiết mục văn nghệ cho cô, giăng băng rôn, đèn flash hò reo khắp hội trường. Chị dẫn chương trình giục thí sinh thứ hai chuẩn bị mở màn vì người thi đầu tiên vắng mặt. Phút chốc đầu óc Kỳ Thư trống rỗng, ước có thể chui rúc vào cái lỗ nào đó. Cô run lập cập nép sau rèm cánh gà thì một thanh niên mặc áo sơ mi trắng đóng thùng hối hả chạy về phía cô, phấp phỏng ra sân khấu đúng lúc MC kịp giới thiệu. Kỳ Thư thở phào trấn an rồi lỏn lẻn cười:
- Chúc anh bình tĩnh thi tốt nhé!
Người thanh niên sững sờ kinh ngạc. Vài giai điệu trôi qua anh không nhớ lời, tâm trí choáng ngợp nụ cười rạng rỡ đó. Anh lúng túng hoàn thành bài hát với những khoảng trống bỏ quên. Anh lui xuống hội trường, ngập ngừng quay đi để kịp giờ dạy kèm thì bất giác khựng lại: "Chính là cô bé ấy". Kỳ Thư rụt rè cúi đầu, cả hội trường vỗ tay rần rần rồi im phăng phắc khi giọng hát da diết của cô cất lên. Anh ngây người nhìn lên sân khấu, lồng ngực như trống đánh liên hồi không hay đã chắn tầm nhìn của mọi người, cho đến khi bạn bên cạnh lay mạnh cánh tay anh. Cả khán phòng vỡ òa xuýt xoa với những tràng pháo tay liên thanh. Kỳ Thư khuất vào sau hậu trường thì anh sực tỉnh, chạy ù ra bãi giữ xe. Anh lục tung ngăn cặp, túi quần áo rồi đập tay thật mạnh, thì ra chìa khóa xe anh vẫn cầm trên tay. Anh thắng rầm lại trước mũi xe của người đi đường, giật mình mới hay đã vượt đèn đỏ.
Tiếng sáo văng vẳng khắp con ngỏ nhỏ quanh co nơi cuối hẻm, Trọng biết ngay là thằng bạn. Sân thượng là một gác gỗ cũ kĩ ngổn ngang những vật dụng bám đầy bụi bẩn, mối mọt. Trọng hỏi vọng ra, không thấy thằng bạn phản ứng gì, anh cười hề hề nói tiếp:
- Ê, Nam Phong. Mày có nghe tao nói gì không đấy? Mày bị phụ huynh cho nghỉ dạy hả? Hay nhà mày có chuyện gì? Có khi nào thấy mày lên đây đâu chứ?
Nam Phong lơ đễnh nén tiếng thở tự thán nhè nhẹ. Thoáng một dòng suy nghĩ chạy qua đầu, Trọng quay sang chỉ tay vào Nam Phong:
- Thằng này, mày thất tình hả?
- Thất tình? – Nam Phong giật thột, thảng thốt nhìn Trọng tự vấn.
Vẻ mặt lơ ngơ không phải lo lắng không phải tỉnh táo của anh càng khiến Trọng tin chắc vào điều mình suy đoán. Trọng ồ lên sửng sốt:
- Trời ơi! Điệu bộ ngẩn ngơ lơ mơ hồn phách của mày không phải thất tình thì còn gì nữa? Ê. Ai mà có thể lấy mất hồn vía của mày vậy hả?
- Cô ấy là ai? Tao.. tao cũng không biết. – Nam Phong bất giác phản xạ vô thức.
- Cái gì? Mày bị tiếng sét ái tình đánh rơi cả não luôn rồi hả? – Trọng hét toáng.
- Tao mới gặp cô bé tối nay. Chỉ.. gặp.. thoáng qua.
Giọng Nam Phong bỗng trầm ấm, mơ màng. Nụ cười rạng ngời của một người xa lạ quẩn quanh riết lấy anh trong chấn động thẳm sâu. Anh dõi mắt lên nền trời xa xăm không biết đâu là chân trời và người kia đang ở đâu đó trong khoảng không ấy. Cơn gió se se lạnh của những ngày đầu tháng mười hai thổi đùa mái tóc anh sóng sánh nhưng lòng anh như có ngọn lửa nhen nhóm. Anh tự hỏi lòng cô bé ấy là ai? Tại sao anh bấn loạn thế này? Anh có còn gặp lại cô ấy nữa không? Anh không thể dừng được những suy nghĩ vướng vất đó.
Kỳ Thư lâng lâng vui sướng giữa vòng vây bạn bè. Cảnh Lam là người bạn thân cạnh nhà cô dưới quê, hớn hở tặng cô món quà khích lệ. Phòng Kỳ Thư nằm ở tầng hai Ký túc xá trong trường, gồm sáu người từ khắp ba miền Bắc, Trung, Nam và đều lớn tuổi hơn cô nên cô quen gọi bằng chị. Đêm về muộn nhưng phòng cô vẫn cười ríu rít. Nhắm mắt lại, ánh đèn sân khấu và những lời khen ngợi chúc tụng tựa như ánh hào quang nâng bổng cô. Cô thầm ước gia đình biết được sẽ vui mừng xiết bao. Năm tháng tuổi thơ chợt ùa về tơi tả. Nước mắt cô lặng thầm rơi trong miền ký ức tủi buồn đơn độc.
2.
Chiếc máy photo cũ chạy lạch cạch, lâu lâu lại vướng giấy khiến chủ tiệm cáu kỉnh văng mấy lời khiếm nhã. Bụng đói cồn cào, dòng xe cộ tấp nập khiến Kỳ Thư loáng choáng. Chú chủ tiệm kêu lớn khiến cô giật mình. Cô đón lấy chồng sách, lòng sực nức vui mừng: "Dù sao cũng bớt ít tiền mua sách rồi". Cô lóng ngóng một lúc mới có người sang đường, cô vội bước theo. Cô khấp khởi chạy vào cổng trường, trong đầu chỉ có tô cháo bốc khói.
- Kịt..
Mấy đầu ngón chân cô bị kẹt chặt vào chiếc cổng sắt đang khép lại tự động. Cô chới với ngã nhào thì có bàn tay nóng hổi kéo giữ lại. Cô loạng choạng rút chân ra vừa lúi cúi xin lỗi. Chú bảo vệ già khệnh khạng chạy ra mắng oang oang, người thanh niên điềm tĩnh đỡ lời. Kỳ Thư co chân, vịn vào thân cây xù xì bên cạnh, mặt đỏ bừng, nhăn lên vì đau và hoảng hốt.
- Em có sao không? - Người thanh niên trầm ấm nói.
- Dạ em không sao, đứng một chút là đỡ thôi ạ. - Kỳ Thư gượng cười đáp.
- Em ở trong Ký túc xá phải không? Hôm trước kết quả thi của em tốt chứ?
Kỳ Thư ngơ ngác vài giây rồi ngờ ngợ hỏi:
- Có phải anh là người thi đầu tiên hôm đó không ạ?
Anh mím môi cười, bối rối gật đầu rồi chuyện trò hỏi han làm quen. Cô mới biết anh tên Nam Phong và học trên cô hai khóa.
- Vừa rồi cảm ơn anh ạ! - Kỳ Thư cúi đầu nhã nhặn.
- Cũng đúng lúc anh tình cờ đi ngang qua.. – Anh ngập ngừng nói tiếp:
- Hôm nào đó.. anh qua Ký túc xá gặp em có được không?
- Dạ? À, được ạ. Tụi em cũng có nhiều điều muốn học hỏi từ tiền bối lắm. Vậy giờ em đi trước nhé. Em chào anh! – Kỳ Thư tần ngần rồi hồn nhiên đáp.
Ánh mắt cô trong ngần khiến lồng ngực Nam Phong đập rộn rã. Cánh hoàng điệp vàng rơi xuống vai làm anh bừng tỉnh nhận ra hai lòng bàn tay rỉ ướt mồ hôi. Con tim anh đã run lên bần bật lúc vừa nhìn thấy cô ở tiệm photo. Lạ thay, anh thấy mình như đang bay giữa đất trời thênh thang rực rỡ.