Kí Ức Của Mưa

Chương 24: Mũi né - Hô hấp hồi phục sinh lực



Nam Phong không đôi hồi gì nữa liền bế Kỳ Thư lên còn các bạn nam vây quanh. Kỳ Thư nằm im lìm trên tay anh. Bây giờ cô có thể nghe được loáng thoáng âm thanh bên cạnh, tiếng thở hồng hộc của mọi người. Dốc thẳng đứng, Kỳ Thư không có sức níu bám vào Nam Phong rất dễ bị tuột rơi xuống cũng không ai đủ cao để giữ cô nằm chắc trên lưng anh nên anh chỉ có thể bế cô. Đi được một đoạn mọi người phải dừng lại lấy sức. Vật vã mãi mới xuống được chân đồi, mọi người liểng xiểng bám chân vào mép tường chắn cát. Nam Phong chuyển Kỳ Thư qua cho các bạn rồi nhảy phập xuống lề đường. Anh đưa tay lên đón lấy cô. Các bạn nam cúi gập sát mép tường, hạ cô xuống thấp cố để có thể chạm vào tay Nam Phong rồi cẩn trọng thả cô xuống. Nam Phong bắt gọn lấy cô. Một bạn nhảy xuống giúp nâng Kỳ Thư lên lưng Nam Phong, cánh tay cô duỗi thẳng hững hờ.

- Thư ơi, em có biết bây giờ xung quanh mình như thế nào không? Đẹp lắm em à. Đường phố tĩnh lặng, mưa lâm thâm, biển xa mờ vỗ sóng rầm rĩ, nhà dân đã khép cửa yên bình. Em hãy tỉnh lại cùng anh tận hưởng khung cảnh này đi em!

Nam Phong bước hối hả. Kỳ Thư có thể cảm nhận bước chân căng thẳng của anh qua những đoạn trơn trượt, gập ghềnh.

- Anh kể cho em nghe một câu chuyện nha. Hồi anh khoảng năm, sáu tuổi gì đó. Một lần ba uống rượu với mấy người khách, giữa chừng hết rượu bèn bảo anh sang nhà hàng xóm mua thêm. Trên đường đi về, anh tò mò lén mở ra uống thử mấy ngụm. Lúc tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường rồi. Thì ra là anh đi lâu quá nên ba đi tìm. Thấy anh say bí tỉ nằm lăn ra giữa đường luôn nên ba cõng anh về. Giờ cõng em khiến anh nhớ lại chuyện đó. Em nghĩ xem sau này mình có con trai, con mình có nghịch như vậy không? Chỉ cần nghĩ thôi anh đã thấy nao nao hạnh phúc rồi em à!

Kỳ Thư mơ màng nghe được những gì Nam Phong nói nhưng không có cách nào phản ứng được. Cô vẫn im lìm bất động còn anh bước đi vội vã.

- Sắp tới nhà nghỉ rồi. Có nhiều khách du lịch nhìn chằm chằm anh và em. Không biết họ nghĩ gì hay là ngưỡng mộ mình đây nữa? Nhưng em đừng ngại nha vì họ không thấy được mặt em đâu. Truyện Light Novel

Nam Phong đặt cô xuống bãi cát. Anh ngồi đối diện rồi choàng qua hai bên giữ lấy người cô. Toàn thân cô lạnh giá, vờ vật trong gió. Nam Phong hít một hơi thật sâu rồi đặt môi vào môi cô, điều hơi thổi khí vào khoang miệng của cô. Kỳ Thư vẫn nhắm nghiền mắt, cơ thể nghiêng ngả theo chiều gió. Nam Phong kiên trì lặp đi lặp lại như thế. Những luồng khí ấm nóng khiến lồng ngực cô đập mạnh hơn. Cô từ từ hé mở mắt ra, hơi thở yếu nhược, nhoẻn miệng cười héo hắt rồi khép lại trong miên man. Nam Phong liên tục truyền luồng khí ấm sang cho cô, từng làn khí mỏng rất khẽ len lỏi đánh thức các giác quan của cô, hơi thở ấm áp quen thuộc của anh đang tiếp cho cô sinh lực. Vài phút sau, Kỳ Thư run rẩy cử động được tứ chi. Lúc này, cô cảm thấy rét run bần bật, đầu căng nhức như mảnh thủy tinh nứt toác sắp vỡ vụn và toàn thân rã rượi.

- Anh đừng lo nữa! Em không sao rồi. - Kỳ Thư thều thào rồi nhìn quanh:

- Thì ra nãy giờ mình ngồi ngoài biển. Hèn gì em cứ nghe tiếng sóng bên tai.

- Anh cõng em ra ngoài này vì thấy không khí thoáng đãng dễ thở hơn. Với lại anh sợ đưa em vào trong phòng mà chỉ có hai đứa, em sẽ ngại với mọi người.

Kỳ Thư gượng cười xanh xao. Đằng xa có tiếng la lối nặc nộ:

- Sao anh không đưa Thư vào trong phòng? Trời mưa gió, biển thốc ầm ầm thế này, bộ anh muốn con nhỏ bệnh luôn hả? Không hiểu nỗi anh nghĩ gì nữa?

Nam Phong và Kỳ Thư đã nhận ra giọng nói của Thương, trông mọi người đều hớt hải.

- Mọi người về không thấy hai đứa đâu nên mất hồn mất vía chạy đi tìm tán loạn. Mày đưa Thư vào đi, ngồi ngoài này có mà chết luôn à. - Quân bải hoải nói.

Nam Phong lặng thinh, Kỳ Thư cũng không đủ sức để thanh minh cho anh. Mọi người đều mệt lã lại còn một phen hú hồn nên chắc vì vậy mà nỗi giận. Nam Phong và Thương dìu hai bên, Kỳ Thư gượng đứng rồi đôi chân bủn rủn sụp ngã xuống. Nam Phong liền cõng cô vào thẳng nhà tắm. Anh nhờ Thương giúp cô rồi vào soạn quần áo mang ra. Anh đưa cô về phòng và chải lại mái tóc rối của cô. Mọi người quây quần ăn uống, kể chuyện ngoài hiên. Anh lo âu đút cháo cho cô rồi ngồi mãi bên cạnh, ấp bàn tay cô vào má anh.

- Nếu sau này con chúng ta cũng lén uống rượu say thì em sẽ phạt anh đấy!

Nụ cười dịu hiền trên gương mặt tái nhợt của cô khiến lòng anh xót xa. Anh âu yếm nắm bàn tay cô cho đến khi cô ngủ thiếp đi. Anh thầm cảm tạ trời đất đã đưa cô bình an trở về bên anh! Không hiểu sao mỗi lúc ở bên cô luôn diễn ra những việc khiến anh chấn động. Từ ngày gặp cô cuộc đời của anh luôn rực rỡ sắc màu, tràn ngập mọi giai điệu từ cung bậc này tràn qua cung bậc khác khiến anh đảo điên không lối thoát.