Kịch Bản Kinh Dị

Chương 12: Chapter 12



"Còn nói cái gì khác, chẳng qua là mấy cái chuyện kinh dị mà hồi nhỏ hay nghe mà thôi."

"Cái gì gì mà…ngã tư đường, cái gì mà nhìn vào gương là không thể cựa quậy, còn cái thì  bị kéo vào thế giới tâm linh!"

Lê Hoa Phát dang hai tay ra, vẻ mặt có chút bó tay, như muốn nói rằng bị mấy cái câu chuyện kinh dị hù dọa là ngớ ngẩn.

"Cậu là nhà văn mà, hẳn là biết mấy cái chuyện cũ rích này rồi."

Hoàng Tuân bắt được thứ gì đó và nheo mắt lại: "Thế giới tâm linh? Có thể kể cho tui nghe không?"

"Tại sao, cậu có hứng thú với chủ đề này à?" Lê Hoa Phát mỉm cười.

"Được, vậy để tui sẽ truyền cảm hứng cho cậu."

Lê Hoa Phát nói đến đây, anh dừng lại, rồi tiếp tục: “Tui nhớ là tháng trước có tiếp một bệnh nhân, là một thằng nhóc khoảng 23 tuổi, ngày đầu tiên biểu hiện cũng không có gì khác lạ, đối với những người khác nói mình bị kéo vào thế giới kinh dị, tại thế giới đó trải qua sự việc rất kinh khủng."

"Lúc mới tới cũng bị khùng, nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng ít ra đầu óc so với người khác bình thường hơn."

"Cậu ta nói rằng có một ngày đi ngủ, khi mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong một khu trọ. Trong khu trọ có một bà già kỳ quái, thường xuyên la hét kêu cậu ta cưới con gái của mình."

"Cậu ta tất nhiên là không thể đồng ý, nhưng bà già đó đã đánh ngã cậu ta, lôi cậu ta đi lấy vợ, đêm động phòng vậy mà phát hiện vợ mình là đàn ông?"

Nói đến đây, Lê Hoa Phát gắp một miếng rau cho vào miệng, nhưng anh lại quên làm nguội nó, khiến anh phải nghiến răng nghiến lợi vì nóng.

"Rồi cậu ta chạy đi và cuối cùng cũng thoát khỏi."

"Cậu ta còn kể vài đoạn khá ghê, nhưng tui cũng không nhớ rõ, dù sao đều là mấy đoạn thường thấy trong cốt truyện về ma quỷ."

Hoàng Tuân trầm tư sau khi nghe những lời đó.

Cậu biết rằng bạn của mình sẽ không thêm mắm thêm muối câu chuyện, những gì cậu ta kể hẳn đúng là những gì chàng trai trẻ đó nói.

Chàng thanh niên trong câu chuyện cũng ở trong tình huống giống như cậu, cậu ta cũng rơi vào bên trong cốt truyện và cuối cùng đã trốn thoát.

Chỉ là cậu không biết đó là thật, hay là tâm thần có vấn đề nói nhảm.

Nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Hoàng Tuân, Lê Hoa Phát mỉm cười và vẫy tay trước mắt Hoàng Tuân: "Đừng vội tìm cảm hứng, tui còn chưa nói xong."

"Được, cậu tiếp tục đi."

Hoàng Tuân nói.

"Sau đó cậu ta chạy ra đúng không? Bởi vì chuyện này, cậu bị đưa vào bệnh viện tâm thần của tui, lúc đầu tình huống không có gì, đầu óc vẫn bình thường, chúng ta cũng không có để ý nhiều."

"Nhưng mà, mới mấy ngày trước, cậu ta y như bị điên, liên tục nói có cô vợ ma tìm tới, muốn đem cậu ta mang về."

"Thật điên khùng! Tất nhiên kế tiếp đó là theo dõi cậu ta 24 giờ một ngày."

"Nhưng cũng không có tác dụng gì? Chúng ta không có đủ nhân lực, hơn nữa gần đây có rất nhiều bệnh nhân đến, chúng ta hoàn toàn không thể lo liệu được, chỉ có thể đổi khu vực của cậu ta đến nơi gần phòng trực nhất. "

"Dặn cậu ta nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần hô to lên là được, có người có thể nghe thấy, cố gắng cho cậu ta cảm giác an toàn nhất."

"Nhưng cái này cũng vô dụng, hai ngày nay càng ngày càng ồn ào, còn không ngừng nói cô vợ ma của cậu ta tới."

"Có thể nói, chuyện này, cậu ta bệnh đến mức đó thì cũng hết cách rồi!!"

Nói đến đây, Lê Hoa Phát vốn muốn tiếp tục phàn nàn, nhưng thấy Hoàng Tuân đang chìm trong suy nghĩ, cậu ngậm miệng lại sau khi nghĩ về điều đó, không làm phiền Hoàng Tuân.

Cậu cảm thấy rằng người bạn cũ của mình chắc đang có một ít cảm hứng!

Cảm hứng?

Hoàng Tuân hoàn toàn không nghĩ về cuốn tiểu thuyết của mình, tất cả những gì cậu nghĩ là về thế giới kinh dị.

Hoàng Tuân cảm thấy rằng người đó có thể không điên.

Có lẽ, như Lê Hoa Phát đã nhắc đến những người bị đưa vào bệnh viện tâm thần gần đây, không phải bị điên...,

Họ đã đi vào thế giới đó.

Chỉ là không ai muốn tin mà thôi.

Tuy nhiên, có một điểm khiến Hoàng Tuân cảm thấy hơi kỳ lạ, liên quan đến cái gọi là cô vợ ma đến tìm chàng trai trẻ đó, chẳng lẽ là nhắc nhở để cậu ta bước vào thế giới tiểu thuyết lần thứ hai?

Có khi nào phương pháp “nhắc chở” của mọi người là khác nhau?

Của mình là do tiểu thuyết nhắc nhở, còn của người khác là do những gì chính họ trải nghiệm hoặc tự mình chứng kiến...

Trần Công Hùng cho biết đây là lần thứ hai anh bước vào thế giới tiểu thuyết.

Hoàng Tuân bây giờ thực sự muốn biết Trần Công Hùng đã phản ứng như thế nào khi anh ta ra ngoài lần đầu tiên, và liệu anh ta có bị đưa vào trong bệnh viện tâm thần hay không.

Nếu Hoàng Tuân có thể tìm ra những điều này, thì việc hiểu thế giới đó sẽ rất hữu ích cho cậu.

Không may thay.

Hoàng Tuân không có cách nào để tùy ý điều tra thông tin của người khác, kể cả khi cậu muốn tìm hiểu về Trần Công Hùng ngoài đời thực, cậu cũng không thể làm được.

Chỉ có một số công cụ mà cậu từng nghe được để tìm hiểu thông tin.

Mở website, làm video ngắn, đăng bài viết lên Facebook, v.v...

Cậu không thể làm bất cứ điều gì giống như một hacker tùy ý hack để tìm thông tin.

Bling Bling!!~~...

Ngay khi Hoàng Tuân đang nghĩ, điện thoại di động của Lê Hoa Phát đổ chuông.

"Alo? Có chuyện gì vậy, tôi đang trong kỳ nghỉ."

Lê Hoa Phát cầm điện thoại lên áp vào tai, uể oải nói với đầu dây bên kia.

Khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt cậu ta đột nhiên biến đổi, giọng điệu trở nên rất nghiêm túc.

"Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ quay lại ngay."

Sau khi cúp điện thoại.

Lê Hoa Phát không còn nụ cười tưng hứng như trước nữa.

Câu đặt đôi đũa xuống bàn.

"Có chuyện, tui phải đi về."

"Làm sao vậy? Việc gấp à."

Thật hiếm khi Hoàng Tuân thấy Lê Hoa Phát nghiêm túc như vậy.

"Chỉ là người mà tui đã kể với cậu ..."

Lê Hoa Phát thì thầm với Hoàng Tuân.

"Cậu ta đã chết."

Chết?

Trùng hợp như vậy? !

Hoàng Tuân hơi sững sờ, cậu không ngờ rằng chỉ vừa mới nghe nói tới một nghười, đột nhiên một cuộc điện thoại gọi tới và nói với Lê Hoa Phát rằng cậu ta đã chết.

“Bữa này ăn không ngon, hôm khác ăn đi.” Lê Hoa Phát nói, sau đó thanh toán hóa đơn và bắt đầu thu dọn đồ đạc, có vẻ cậu rất vội nên chắc không phải là vấn đề bình thường.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Lê Hoa Phát lại nhìn Hoàng Tuân đang ngồi trên xe lăn, suy nghĩ một chút rồi hỏi Hoàng Tuân: "Sao cậu không đi với tui luôn? Sau khi giải quyết xong chúng ta đi ăn tối luôn."

"Đi theo được không?"

"Không có việc gì, chỉ cần cậu đến lúc đó không nói nhảm là được."

Hoàng Tuân gật đầu, cậu khá tò mò về vấn đề này, vừa rồi cậu có một nút thắt trong suy nghĩ, và có lẽ cậu sẽ thu hoạch được gì đó nếu cậu đi xem.

Sau khi cả hai thu dọn đồ đạc, họ chạy đến bệnh viện càng nhanh càng tốt.

Nhà hàng lẩu cách nơi Lê Hoa Phát làm việc không xa, hai người chỉ mất mười phút để đến bệnh viện tâm thần.

Bên trong bệnh viện tâm thần.

Lê Hoa Phát đẩy xe lăn của Hoàng Tuân đến cửa phòng bệnh trên tầng hai.

Lúc này, mọi người đã tụ tập bên ngoài phòng bệnh, một bác sĩ lớn tuổi nhìn thấy Lê Hoa Phát đi tới, cau mày vẫy tay với cậu: “Cậu Phát, đi bên này.”

Lê Hoa Phát đẩy Hoàng Tuân đến cửa phòng bệnh.

"Anh Hùng, chuyện gì vậy?"

Lê Hoa Phát đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, không thể tin được hỏi bác sĩ bên cạnh.

"Là do cậu Hồng phát hiện. Theo cậu ta nói, điện thoại di động trong phòng này từ sáng sớm đã phát nhạc, bệnh nhân không ngừng nói chuyện một mình."

"Lúc đầu cậu ta không để ý, chỉ coi là bệnh nhân đang giải trí."

"Vừa rồi cậu ta phát hiện trong phòng không có âm thanh, liền mở cửa muốn đi vào, không ngờ lại vừa mở cửa lại thấy bộ dáng như vậy..."

Bác sĩ trưởng khoa tên Hùng vừa nói vừa lấy điện thoại di động của bệnh nhân ra cho Lê Hoa Phát xem, bản nhạc tạm dừng trong đó là một ca khúc đám cưới cổ điển.

Mà bác sĩ đứng bên cạnh với vẻ mặt ngơ ngác, còn chưa hồi hồn, chính là bác sĩ Hồng mà anh ta vừa nói đến.

“Cậu đã gọi cảnh sát chưa?” Lê Hoa Phát hỏi.

"Dạ…, người của bên cảnh sát đang trên đường tới..."

Trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, Hoàng Tuân nhìn vào cảnh tượng trong phòng.

Toàn bộ căn phòng rất ngăn nắp, không có gì bất thường.

Điều đầu tiên Hoàng Tuân nhìn thấy là một chàng trai trẻ trần truồng nằm trên giường, hai mắt mở to, toàn thân đầy vết buộc chặt như thể bị thứ gì đó trói buộc.

Thời gian tử vong chắc không lâu, trên người cũng không có vết thương chí mạng rõ ràng.

Mặc dù đối với một bệnh nhân tâm thần, cái chết như vậy không có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng……

Hình như không có sợi dây nào trong căn phòng này.

Làm thế nào mà cậu ta có được những dấu vết dây buộc trên cơ thể mình?

Vì Hoàng Tuân đang ngồi trên xe lăn nên góc nhìn của cậu sẽ không bao quát được là điều khó tránh khỏi.

Cậu đang suy nghĩ về nghi vấn này.

Thiết bị giám sát trong bệnh viện này tương đối đầy đủ, sẽ không ai mạo hiểm xông vào giết một người tâm thần.

Nhưng vừa mới di chuyển thi thể, cậu đột nhiên phát hiện trên tay kia của người chết hình như có đeo một chiếc nhẫn kỳ quái.

Cậu nhìn kỹ hơn và thấy rằng kiểu dáng chiếc nhẫn này là của nữ đeo.

Chiếc nhẫn này là của cậu ta à?

Hoàng Tuân không thể tin được, cậu có thể thấy rõ ràng rằng chiếc nhẫn nhỏ đến mức gần như siết chặt ngón tay đeo nhẫn của chàng trai đã chết, đừng nói đến việc tháo nó ra, thậm chí đeo vào cũng cần phải lột một lớp da.

Nghĩ đến những gì Lê Hoa Phát đã nói trước đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hoàng Tuân.

Nhẫn……

Có khi nào?

Nó có liên quan đến cô vợ ma mà bệnh nhân nói gần đây không?