Kịch Bản Kinh Dị

Chương 22: Chapter 22



Hoàng Tuân bình tĩnh di chuyển vị trí của mình và đến bên cửa sổ mà không ai nhận ra.

Cửa phòng hiệu trưởng cách Hoàng Tuân khá xa, nếu có trường hợp khẩn cấp, xác định lối thoát hiểm là cửa phòng hiệu trưởng rõ ràng là một lựa chọn rủi ro.

Suy nghĩ một cách  khác, nếu cậu dùng rìu trong tay để phá cửa sổ, thì việc nhảy ra ngoài và trốn thoát rõ ràng sẽ nhanh hơn.

Đây là tầng hai,

Chỉ cần cậu nhảy ra ngoài mượn lực làm lăn lộn vài vòng đáp đất , có lẽ cũng ổn...

Sau khi Hoàng Tuân di chuyển đến cửa sổ, cậu cẩn thận nhìn hai mươi người trước mặt mình một lần nữa.

Cậu muốn hiểu tại sao lượng người tăng nhưng không hề có cảm giác chật chội.

Có lẽ đây sẽ là câu trả lời cho câu hỏi của văn phòng hiệu trưởng...

Khi ánh mắt của Hoàng Tuân quét qua đám đông, cậu phát hiện ra một vấn đề khác, có thêm sáu người nữa nhưng không ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Bởi vì trong số sáu người đó,

Bọn họ dựa theo bề ngoài hoàn toàn là sao chép lại, vẫn luôn cùng người thật cách nhau một khoảng tương đối xa, trong phòng hiệu trưởng nhỏ, người chung quanh căn bản không phát hiện có chỗ nào không ổn.

Nói cách khác, trong số hai mươi sáu người này, có ít nhất ba cặp người có ngoại hình giống hệt nhau...

Có một số bản sao.

Vẫn đang cố gắng như một con kí sinh, cẩn thận chui vào cơ thể của người gần nhất, không biết là do muốn gây tê hay vì lý do nào khác.

Người bị ký sinh hoàn toàn không có phản ứng gì.

Như thể không cảm thấy nó.

Chờ đã,

Tầm nhìn của Hoàng Tuân dừng lại ở cánh cửa gỗ của căn phòng...

Nguyễn Hà Trang, tại sao cũng ở bên trong?

Hoàng Tuân tìm thấy một Nguyễn Hà Trang khác trong đám đông, người đang nhìn vào tấm bằng treo trên tường cạnh cửa văn phòng hiệu trưởng.

Chính xác là cùng một khuôn mặt và quần áo.

Không có sự khác biệt nào ở ngoại hình.

Hoàng Tuân dường như đã nhớ ra điều gì đó, cậu ổn định bản thân, nâng cao cảnh giác lên mức cao nhất.

Hai Nguyễn Hà Trang...

Vậy là, người bên cạnh cậu,

Là thật,

Hay giả?

Hoàng Tuân nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh cậu, người đang quay lưng về phía cậu xem nội dung cuốn nhật ký, cô ta vẫn đang lật giở nội dung cuốn nhật ký với Trần Bình An.

Mái tóc đen dài xõa sau lưng, để lại một tấm lưng duyên dáng.

Nội dung của câu hỏi thứ bảy đột nhiên xuất hiện trong tâm trí của Hoàng Tuân.

【 Câu bảy: Khi có ảo giác thấy người giống hệt mình, cần phải làm gì để tiêu trừ nó? 】

【A, nói chuyện với người đó; B, tìm cái gương và đi tới phía trước; C, báo hiệu trưởng ngay lập tức; D, Làm đầu óc ngừng suy nghĩ. 】

Vì thế……

Có thể loại trừ phương án C. Điều này xảy ra sau khi họ đến văn phòng hiệu trưởng, nếu là phương án C cậu phải gặp tình huống này ở một nơi khác, và chạy đến đây để thực hiện phương án, giờ cậu đang tại trong phòng hiệu trưởng, tìm còn không thấy hiệu trưởng nói đến chi báo.

Phương án D chắc cũng sai.

Ngoài Nguyễn Hà Trang, còn có hai người khác cũng xuất hiện tình trạng giống như vậy, và có một cặp người chỉ thẫn thờ đứng ở một góc, không làm gì cả.

Vì thế……

Hoàng Tuân quay đầu nhìn về phía sau mắt cửa sổ, bởi vì bên ngoài cửa sổ không có đủ ánh sáng, trên cửa sổ phản chiếu chỉ tương đối rõ ràng, vừa vặn dùng để soi gương.

Thử nó.

Cậu đã quyết định.

Hoàng Tuân vỗ vai Nguyễn Hà Trang bên cạnh cậu, cô ta nhìn Hoàng Tuân có chút bối rối.

"Nhìn cửa sổ này, hình như có cái gì."

Bịa ra một lý do không phải là lý do, Hoàng Tuân chỉ vào cửa sổ.

"Có gì?"

Nguyễn Hà Trang quay đầu lại và nhìn vào cửa sổ phía sau Hoàng Tuân.

Bên ngoài cửa sổ,

Từng hạt mưa cứ rơi.

Trường THPT Trần Hưng Đạo âm u như đang nhận lễ rửa tội từ cơn mưa...

Các khung cửa sổ bằng gỗ đã có phần mục nát không ổn định, khảm trên bệ cửa sổ .

Bên trong gương.

Trên ngực "Nguyễn Hà Trang" xuất hiện một lỗ máu kinh hoàng, vô số xúc tu không ngừng vặn vẹo trong lỗ máu.

Cô nghiêm túc nhìn những vết bẩn cũ kỹ trên cửa sổ, nhưng cô vẫn không nhận ra Hoàng Tuân đang nói về điều gì.

Tuy nhiên, điều cô không để ý là.

Đằng sau cô...

Một chiếc rìu đỏ ngầu giăng như mạng nhện được giơ lên cao, ngay sau đó nó bổ xuống đầu cô!

“Roẹt!”

Rìu chẻ đầu cô ấy làm đôi như chặt đậu hũ!

Sau đó là cú đá đạp tới của Hoàng Tuân!

Bành!

Cơ thể của nó bị đá lùi lại vài bước, ngay lúc bị đá lùi, Hoàng Tuân lập tức vung rìu chém về phía cửa sổ, chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn.

Tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của Hoàng Tuân.

Nếu như phát hiện người này có vấn đề, vậy trước tiên cho thứ này một cái rìu, sau đó phá cửa sổ, trực tiếp đá lui, rồi chạy trốn.

Thay vì cho phép thứ đó ký sinh một cách thầm lặng, rõ ràng là hành động của cậu sẽ phù hợp hơn.

Kế hoạch phía trước diễn ra hoàn hảo.

Về cơ bản nó giống như những gì cậu nghĩ.

Tuy nhiên, khi chiếc rìu của Hoàng Tuân đập vào cửa sổ, điều tiếp theo là cánh tay của cậu ấy bị tê liệt vì chấn động truyền đến và cậu gần như không thể cầm được cái rìu.

"Cửa sổ cũ kỹ này cứng như vậy là cái quái gì?"

Hoàng Tuân che lòng bàn tay đang run của mình.

Chỉ là hành động trong nháy mắt, đã bị mọi người chú ý, bọn họ đều giật mình hãi nhiên nhìn về phía Hoàng Tuân.

Cái này……

Anh ta vừa rồi vẫn bình thường, tự nhiên nhảy dựng lên đòi chặt người vậy nè?

Người sợ hãi nhất là Nguyên Thoại.

Anh ta không ngờ người đàn ông này lại cáu gắt như vậy, bất ngờ cho người bên cạnh một rìu!

Nghĩ đến cảnh mình bị anh ta cầm rìu đe dọa, bắp chân anh không ngừng run rẩy.

Trước khi mọi người kịp phản ứng sau hoảng loạn, "Nguyễn Hà Trang" với cái đầu bị cắt làm đôi đã nhìn chằm chằm vào Hoàng Tuân với đôi mắt nhuốm máu.

Sau đó, một lỗ lớn mở ra trên ngực của nó.

Vô số xúc tu vươn ra từ bên trong và nhanh chóng thăm dò về phía Hoàng Tuân!

"Ah!"

"Ma, ma!"

"Quái vật, chạy..."

"..."

Mọi người tựa hồ đã ý thức được cái gì, xúc tua vừa xuất hiện trong nháy mắt, bọn họ thần kinh như bị ma quỷ kích thích, lập tức trở nên hỗn loạn, điên cuồng chen lấn muốn chạy ra ngoài!

Nhưng.

Ngay khi mọi người đang hoảng loạn và cố gắng trốn thoát, những xúc tu khác đột nhiên xuất hiện trong đám đông và quấn lấy cơ thể họ khi họ muốn trốn thoát.

Đó là những người bị sao chép.

Tại thời điểm này, chúng chỉ hoàn thành một nửa quá trình ký sinh và một nửa cơ thể của chúng đang treo trên cơ thể người khác.

Sai rồi.

Có hơn sáu người đã được sao chép!

Lúc này, có tới khoảng chừng mười con quỷ duỗi ra xúc tu từ ngực!

Hoàng Tuân đã hiểu tại sao cậu không cảm thấy chật chội.

Hóa ra trong số hai mươi người họ, bốn người ngay từ đầu đã bị ma quỷ thay thế và họ đang âm thầm ký sinh những người khác trong văn phòng hiệu trưởng.

Điều này cũng dẫn đến hai mươi sáu người ban đầu.

Trên thực tế, chỉ có mười sáu người trong số họ!

"Thật là, chết tiệt ..."

Hoàng Tuân lùi lại với vẻ mặt xấu xí.

Cậu không ngờ rằng mười chín người khác đã lạc đường từ hoa viên đến sân chơi, và bốn người trong số họ đã được thay thế một cách lặng lẽ ngay từ lúc đó.

Và bởi vì là do ký sinh nên bảng vẫn tồn tại trên cơ thể của chính chủ.

Nhóm những thứ ký sinh này sẽ có thể đọc được ký ức, nếu không cũng sẽ biểu hiện không được bảng cá nhân...

Vậy là.

Bốn người đã bị giết và được thay thế khi những người khác chạy trốn đến sân chơi và bị lạc trong hoa viên.

Tuy nhiên, toàn bộ nội dung trong tâm trí của Hoàng Tuân chỉ là một bản tóm tắt ngắn gọn, chỉ đề cập đến việc họ bị lạc trong sân chơi và quay lại sau đó.

Vì vậy, để ngăn ba người trên tàu bị mạo danh quỷ dị khi trước, lý do chính mà Hoàng Tuân yêu cầu họ mở bảng cá nhân trước tiên là để kiểm tra.

Để không vô tình bị giết bởi những người xung quanh.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng câu chuyện lần này không phải là dàn dựng.

Mà là trực tiếp ký sinh vào người khác...

Bảng cá nhân không có tác dụng trong việc đánh giá được chính chủ là thật hay là giả.

Các xúc tu đã quấn quanh cơ thể Hoàng Tuân, cậu lập tức nắm lấy các xúc tu bằng tay trái và kéo căng, sau đó vung rìu bằng tay phải để cắt đứt các xúc tu đã quấn!

"Tác giả của thế giới tiểu thuyết này thích thiết lập nội gián dữ vậy sao..."

"Có vấn đề lớn."

Có tổng cộng hai mươi sáu người, mười người trong số họ có vấn đề, và chỉ có mười sáu người trong số họ thực sự sống sót.

Trong căn phòng hiệu trưởng nhỏ này, không cần nghĩ cũng biết sẽ có chết chóc nặng nề.

Hoàng Tuân, người đã cắt đứt các xúc tu, không chút do dự lao ra cửa phòng hiệu trưởng, vì cửa sổ không thể bị phá hủy nên cậu sẽ không lãng phí thời gian trốn thoát ngắn ngủi này.

Chiếc rìu nhuốm máu cắt đứt những xúc tu chặn đường, Hoàng Tuân chạy ra khỏi phòng với tốc độ nhanh nhất.

Lúc này, những người vì đó  thoát khỏi xúc tu cũng đi theo phía sau, vẻ mặt thất thần.

Sau khi thứ đó xuất hiện, tuyệt vọng chính là hai từ diễn tả tâm trạng của họ lúc này...

Hầu hết những họ đều là người chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng quỷ quái như vậy trong thực tế, sau khi trải qua sợ hãi vài lần, sự tỉnh táo của họ đã giảm xuống đáy ...

Kể cả Nguyễn Hà Trang tương đối bình tĩnh, suy nghĩ của cô lúc này đã không còn duy trì được sự bình tĩnh trước đây.

Trong hành lang,

Một nhóm người lao ra phía sau Hoàng Tuân!

Một số người bị tụt lại phía sau và cuối cùng không thể trốn thoát, và bị những xúc tu mọc ra kéo vào văn phòng hiệu trưởng kinh khủng kia!

Và phía sau họ, những xúc tu kỳ lạ vươn ra từ căn phòng, không ngừng mọc dài về phía họ đang chạy!

Số người sống sót,

Giảm một cách chóng mặt, lúc này chỉ còn tám...