Kịch Bản Kinh Dị

Chương 45: Chapter 45



Sự việc xảy tới quá là đột nhiên

Một khi việc gì đó như nhảy lầu xảy ra sau đó.

Chắc chắn sẽ có nhiều người xem...

Tầng dưới nhanh chóng trở nên ồn ào, và phóng tầm mắt ra xa, có rất nhiều đầu người đen nghịt chen chúc.

Một số người thân quỳ bên thi thể nạn nhân khóc nấc lên.

Có người qua đường thảo luận về vấn đề sự việc, lý do.

Một số người chỉ muốn tham gia xem cho vui.

Hơn nữa, họ lấy ra một chiếc điện thoại di động có chất lượng ảnh thấp trong thời đại này để chụp ảnh, có lẽ mục đích chỉ là để thêm chủ đề khi trò chuyện với bạn bè vào một ngày nào đó.

Nỗi buồn và niềm vui xưa nay không liên kết với nhau.

Câu này vô luận là được đăt thế giới thực.

Hay trong thế giới tiểu thuyết, cuộc sống bản thân nó đã tự mâu thuẫn.

Trong trường hợp này,

Trên thực tế, không ai có đủ tư cách để buộc tội những người đang xem thờ ơ với đôi mắt lạnh lùng.

Thật vậy, để đồng cảm với quan điểm của những người đó, việc điều này xảy ra hay không không liên quan gì đến họ.

Nhưng đạo lý là đạo lý, và khó chịu là khó chịu.

Khi ai đó chết trong một tai nạn, việc một người cần làm là không đưa tay chỉ trỏ đã là việc thiện rồi.

Hoàng Tuân không thể chấp nhận hành động những người đám tiếu chụp ảnh.

Không chấp nhận là không chấp nhận.

Là giá trị quan cá nhân thì không cần lý do nào cả...

Cậu không hiểu tại sao trong nội dung bảng điều khiển của cuốn tiểu thuyết của cậu, lại chi tiết viết lại những cảnh ngấy ngộp này mà cậu ghét, viết một cách tỉ mỉ mỗi cái màu mắt của những người đó, từng sắc thái hí hửng đùa giỡn của họ..

Thậm chí không cần xuống tầng dưới để xem.

Cậu vẫn có thể biết tình hình dưới đấy qua hơn vài nghìn chữ trong nội dung tiểu thuyết..

"Mẹ" có vẻ hứng thú với nó.

Nghe thấy tiếng động bên dưới, sau đó cô đã tự một mình đi xuống, có lẽ là từng có giao tiếp với những người ở dưới, hoặc có thể đối với "mẹ", điều này là một trong số ít sự việc khơi dậy lên cảm xúc.

Chỉ còn lại Hoàng Tuân và những người khác trong nhà...

Chiếc thìa đựng canh sườn bò trên tay cậu được đặt xuống.

Hoàng Tuân nhìn Dĩnh Phúc đang ngồi đối diện với mình, và khi cậu định nói điều gì đó, cậu phát hiện ra rằng bên kia cũng đang nhìn cậu.

"Hoàng Tuân, sao vậy?"

Dĩnh Phúc vẫn đang đóng vai người cha, lúc này anh vẫn chưa biết hai anh em trước mặt mình có phải là "đồng đội" của mình hay không.

Hoàng Tuân giả vờ nói: "Con đột nhiên nhớ ra rằng con không hiểu lắm về những gì giáo viên cho bài tập hôm nay, vì vậy con muốn hỏi ba một chút."

Dĩnh Phúc hướng Trần Thiên Nga gật đầu, nói: "Hửm? Điểm số của Thiên Nga rất tốt, con có thể hỏi em nè."

"Anh ơi, sao anh lại hỏi chuyện học?"

Hoàng Lan đang đứng bên cửa sổ nhập vào chủ đề này, cảm thấy rất tò mò.

"Không phải đã sắp đến lúc thi đại học sao? Anh nghĩ mình nên học tập chăm chỉ."

Sử dụng một lý do khá cẩu thả, Hoàng Tuân đã lên kế hoạch để đánh lừa như thế này.

Đương nhiên Hoàng Lan không tin, cô biết anh trai mình là người như thế nào.

Tuy nhiên, vào lúc này, cô chợt nhớ đến món quà sinh nhật mà Hoàng Tuân đã đề cập trên xe ngày hôm nay...

Căn cứ theo liên hệ.

Hoàng Lan tự hỏi liệu anh trai cô có đang thảo luận với cha cô về cách tổ chức sinh nhật cho cô không?

Dù sao thì cha và mẹ không giống nhau, không có những suy nghĩ chỉnh sửa người ta.

Khi suy nghĩ về nó.

Hoàng Lan ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Không phản bác lại Hoàng Tuân.

Cô ấy sợ rằng nếu cô ấy ngắt lời, món quà của cô ấy sẽ không còn nữa.

Hoàng Tuân cũng không ngờ rằng những lời lý do tùy tiện mà cậu đưa ra hai lần lại vô tình được em gái cậu diễn biến sâu xa đến vậy...

"Ba, ba có nhầm lẫn không? Thiên Nga kém con một lớp, còn chưa học được dạng câu hỏi đó."

Hoàng Tuân tiếp tục nói chuyện với Dĩnh Phúc, vì Hoàng Lan vẫn ở bên cạnh cậu nên cậu phải tiếp tục diễn xuất.

"Ha ha ha, đúng rồi, ba nhớ lầm, con đi vô phòng đi, ba vô chỉ choi."

Dĩnh Phúc bối rối sờ đầu và nói.

Rõ ràng là Hoàng Tuân muốn tìm một nơi để nói chuyện, trên thực tế, khi cậu hỏi câu đầu tiên, Dĩnh Phúc đang nghĩ liệu đứa nhóc trước mặt này có phải là “đồng đội” của mình không.

Do thiết kế tính cách được tiết lộ bởi lời nói của em gái mình, Dĩnh Phúc biết rằng "Hoàng Tuân" không chỉ là một người mềm yếu mà còn là một người không quan tâm nhiều đến việc học.

Khi mọi thứ đi sai, có một vấn đề.

Đó là lý do tại sao anh đồng ý vào phòng của Hoàng Tuân để "chỉ bài".

Sau khi cả hai đứng dậy, Trần Thiên Nga đi theo Hoàng Tuân và những người khác vào căn phòng trong cùng với lý do "Em muốn xem năm sau mình sẽ học gì".

Để lại đứa em gái chưa ăn tối một mình trong phòng khách...



Phòng của Hoàng Tuân rất đơn giản.

Căn phòng nhỏ vỏn vẹn mấy mét vuông.

Một chiếc giường nhỏ chỉ đủ chỗ cho một người được đặt trong góc, chăn ga gối nệm cũ được đặt ngay ngắn trên giường, bên cạnh giường là một chiếc tủ nhỏ, dùng làm tủ đựng quần áo của Hoàng Tuân.

Những bộ quần áo vương vãi được treo trong tủ, đều là quần áo mà Hoàng Tuân mặc trong bốn mùa.

Do trong phòng ẩm thấp nên da tường gần các góc đã bong tróc rất nhiều, những bức tường không phải màu trắng thoạt nhìn lốm đốm rất lạ, thậm chí các góc còn có màu xanh nhàn nhạt, như thể rêu sẽ sớm mọc ra từ nơi đó.

Ngoài ra còn có một mùi thối phảng phất trên các cửa sổ bằng gỗ cũ.

Có một chiếc bàn gỗ màu nâu dưới cửa sổ, và nó trở nên hơi chật chội chỉ với một chiếc đèn và một cuốn nhật ký trên đó.

Cả ba ngồi xuống trong căn phòng khiêm tốn này...

Tất nhiên Hoàng Tuân sẽ không đem các bài tập ra.

Sau khi đóng cửa lại, câu nói đầu tiên của cậu là đi thẳng vào vấn đề: "Các người hiểu rõ câu chuyện này được bao nhiêu?"

Không giống như hai người, Hoàng Tuân không cần phải cẩn thận xác nhận danh tính của họ.

Nội dung tiểu thuyết lần này trực tiếp nói rõ, hai người bọn họ là đồng bạn của cậu, cho nên cậu không cần lo lắng giả bộ.

Sau khi nghe câu hỏi thẳng thắn của Hoàng Tuân, Dĩnh Phúc cũng xác nhận rằng người trước mặt anh ta là bạn đồng hành của họ, vì vậy anh ta chỉ đơn giản là ngừng diễn và trò chuyện trực tiếp về thế giới.

"Hiện tại giới hạn về chủ đề của câu chuyện. Khi tôi và Thiên Nga lần đầu tiên đến thế giới này, một người đi làm và một người đi học, không có thời gian rảnh rỗi để làm việc khác."

Dĩnh Phúc cau mày và trả lời, không biết là điều không an toàn nhất, họ biết bây giờ quá ít, họ chỉ có thể dựa vào gợi ý nhỏ mà họ có được khi bước vào câu chuyện.

Sau khi nói.

Anh hỏi Hoàng Tuân, "Còn cậu thì sao?"

Vì thời gian có hạn, có lẽ một lúc nào đó "mẹ" sẽ quay lại, và cơ hội để ba người họ gặp nhau trò chuyện có thể sẽ rất ít trong tương lai.

Vì vậy, Hoàng Tuân đã trả lời rất gọn gàng.

"Mẹ là một kẻ ăn thịt người, và mỗi khi bà ấy nấu ăn cho chúng ta, đều có vấn đề."

"Mục đích là nuôi chúng ta lớn lên rồi ăn thịt chúng ta. Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh kéo dài bảy ngày là thời gian để chúng ta sống sót. Mẹ sẽ hành động hàng đêm, và đó cũng là khoảng thời gian nguy hiểm nhất."

"Bữa ăn tối nay là làm tê liệt và tước đi ý thức của chúng ta, và chúng ta sẽ bị giết trong im lặng."

"Nhà bếp hẳn là nơi cấm đi lại, không có việc gì tốt nhất không nên đi vào."

"Vừa rồi chỉ có tôi cùng em gái ăn cơm, không biết em gái này có bình thường hay không, đêm nay rất có thể sẽ là mục tiêu đầu tiên."

"Về quy tắc, tôi còn chưa nghĩ ra..."

Hoàng Tuân nói rất nhiều điều trực tiếp, khiến Dĩnh Phúc và Trần Thiên Nga sững sờ trong giây lát.

Dĩnh Phúc không khỏi hỏi: "Làm sao cậu biết nhiều như vậy?"

"Hôm nay tôi về sớm hơn anh, nên tôi có phát hiện ra trước."

Như trước đây, Hoàng Tuân vẫn nói dối.

Do bảng điều khiển của cuốn tiểu thuyết không thể lộ ra ngoài, nên mỗi khi cậu nói ra những thông tin mà cậu không nên biết, cậu phải lập một bản nháp trong đầu, rồi qua loa lừa dối.

Giải thích càng đơn giản.

Thông thường thid sẽ càng thuyết phục...

Chỉ là,

Sẽ có ngoại lệ.

"Ngươi cũng học ở trường THPT Trần Hưng Đạo, giờ tan học cũng giống tôi, chắc ra cũng gần giống nhau, thời gian ngắn như vậy liền tìm được những thứ này..."

Trần Thiên Nga đang tính toán thời gian, như thể cô không tin lời giải thích của Hoàng Tuân.

Trầm tư một lát, cô nghi vấn ngẩng đầu lên: "Cậu tiến vào thế giới này bao nhiêu lần?"

Để tỏ ra mình có đủ kinh nghiệm, Hoàng Tuân cố gắng thuyết phục họ về phán đoán của chính mình.

Vì vậy, câu trả lời là một chút phóng đại.

"Lần thứ mười."

Cậu không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào loại chuyện này.

Nhưng điều cậu không ngờ là sau khi cậu nói ra.

Biểu cảm của hai người đột nhiên cứng đờ, như thể họ đã phát hiện ra điều gì đó khó tin, họ ngạc nhiên đồng thanh nói ...

"Hả?"

"Mới mười lần?"