Kịch Bản Kinh Dị

Chương 68: Chapter 68



Đúng là.

Người được gọi là Hồ Thanh Đoan này trông giống hệt cô gái điềm tĩnh mà Hoàng Tuân đã gặp ở "Trường THPT Trần Hưng Đạo" lần trước.

Chỉ là cảm giác trên người có khác.

Phải nói rằng ấn tượng đầu tiên của Nguyễn Hà Trang mang lại cho cậu là một cô gái ít nói.

Và Hồ Thanh Đoan, người đang ngồi bên cạnh anh lúc này.

Anh có thể cảm thấy một khí chất lạnh lùng và tập trung.

Chà, có lẽ Hồ Thanh Đoan là kiểu thiết lập nhân vật "Người đẹp băng trôi" kiểu cũ trong mấy cái tiểu thuyết cổ điển, nghĩ vậy sẽ dễ hiểu hơn.

Sau khi cảm nhận được cái nhìn trực diện của Hoàng Tuân.

Hồ Thanh Đoan cau mày và di chuyển chiếc ghế dựa bên dưới cô sang phía bên kia một chút, kéo dài khoảng cách giữa cô và Hoàng Tuân.

“Ghét mình nhiều như vậy sao. . ."

Hoàng Tuân chỉ biết rằng cậu đã gửi cho cô một bức thư tình và nó đã được đưa đến cho giáo viên.

Không rõ "bản thân" này đã làm bao nhiêu chuyện kì quái mà khiến người ta ghê tởm như vậy.

Cậu cân nhắc mối quan hệ giữa Hồ Thanh Đoan và mình.

Không khỏi cảm thấy có chút nhức đầu...

Một mặt, cậu muốn tìm hiểu tình hình của đối phương, phát hiện Nguyễn Hà Trang có ngoại hình giống cô, mặt khác, Hồ Thanh Đoan dường như rất quan tâm đến giữ khoảng cách giữa cậu.

Có vẻ như thậm chí đến nói chuyện.

Cô còn không muốn nói.

Kiểu thiết lập mối quan hệ này khiến cậu khó dò hỏi đối phương.

"Chẳng lẽ cô ta là Nguyễn Hà Trang, nhưng hiện tại đang ngồi bên cạnh mình với tư cách là Hồ Thanh Đoan, đã bị đồng hóa?"

"Vậy……"

"Hôm nay Nhật Minh muốn đi đưa bữa sáng, cậu ta định đưa bữa sáng cho ai?"

Hoàng Tuân chợt nghĩ.

Có vẻ như Nhật Minh, người bạn học thời cấp hai của cậu và hiện đang học bên cạnh lớp bốn, nó cho cậu tên người mà cậu ta muốn đưa bánh mì sáng nay là "Lê Na".

Cơ thể cậu khựng lại.

Hoàng Tuân chắc chắn nhớ rằng trong câu chuyện về "Trường THPT Trần Hưng Đạo", có một cô gái rất hay sợ hãi tên là "Lê Na".

Vào thời điểm đó, cô còn trong nhóm theo Hoàng Tuân trốn thoát.

Tên giống nhau.

Sao lại có sự trùng hợp như vậy chứ?

"Nếu như nói, những người còn sống sót ở Trường THPT Trần Hưng Đạo lần trước đều bị lôi kéo vào thế giới này, bởi vì thời gian khác nhau, có lẽ họ đã bị đồng hóa trước khi mình đến ..."

"Điều đó có nghĩa là ... Trần Bình An, Nguyên Thoại những người khác đều bị lôi kéo vào thế giới này, đang đóng vai trò tương ứng của họ ở những nơi khác?"

Hoàng Tuân nghĩ về một cái gì đó.

Cậu nhận ra rằng quy mô của thế giới này có thể không đơn giản như lúc đầu cậu tưởng.

Nếu đúng như cậu đoán.

Điều đó chứng tỏ rằng những người bị kéo vào trong thế giới này có khả năng nhiều hơn nữu ngoại trừ bọn họ.

Cậu cảm thấy rằng cậu phải làm cho rõ ràng những điều này ...

Sau khi vào lại trường.

Hoàng Tuân cảm nhận được điều đó.

Giai đoạn binh thản để thích ứng của tiểu thuyết có lẽ đã qua, và bây giờ tổng quan cơ bản về thế giới đang nổi lên.

Không lâu sau đó.

Câu chuyện này có khả năng mở ra một cao trào lớn ...

Cao trào của một cuốn tiểu thuyết kinh dị chắc chắn phải có những vụ thảm sát và có thương vong.

"Đau đầu thật."

Hoàng Tuân dựa vào cửa sổ để đỡ đầu, liếc nhìn "Hồ Thanh Đoan", không ngừng nghĩ cách bắt chuyện với một người vừa thích học nhưng lại ghét mình.

Cậu lúc này cảm giác đến.

Có chút hối hận tại sao cậu không chơi những trò chơi mô phỏng hẹn hò hại não vào mấy ngày bình thường rảnh rỗi, do Lê Hoa Phát giới thiệu trước đó.

Có lẽ có thể cung cấp cho cậu một số chiến lược thân cận không chứng...

Do dự mãi.

Cho đến khi các tiết học buổi sáng kết thúc.

Hoàng Tuân cuối cùng vẫn không thể nói ra một câu!

Với tiếng trống trường đánh ba tiếng.

Rất nhiều học sinh vội vàng hướng căn tin chạy tới, Hồ Thanh Đoan cũng rời khỏi phòng học, chỉ còn lại cậu chậm rãi thu dọn cặp sách.

Hệ thống quản lý của Trường THPT Trần Hưng Đạo là dạng như nội trú...

Ngoại trừ việc cậu có thể về nhà trong một khoảng thời gian sau giờ học buổi sáng vào mỗi thứ bảy và quay lại trường vào Chủ nhật, còn lại thì cậu phải ở trong kí túc xá trường.

Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn.

Ví dụ bị ốm xin nghỉ học còn có thể ra được, nếu không học sinh dành phần lớn thời gian ở trường...



Có rất nhiều thứ trong chiếc cặp màu xanh đậm.

Tất nhiên, Hoàng Tuân không thể yên tâm đặt nó trong lớp.

Bởi vì có chút đói bụng, cậu chỉ có thể cõng cái cặp to bắt mắt này trên lưng chen chúc vào căng tin trường học.

Nhìn từ xa.

Nhìn giống như một con bọ cánh cứng bự thù lù màu xanh.

"...Này, đừng có chen, cái thứ cậu đang mang là gì vậy? Nó đang chặn tôi đây này!"

“Mẹ nó! Cái gì, cái cặp gì mà bự vậy? Huy, tụi bây ở đâu?"

"Cậu đừng có động đậy nữa được không ! Cái cặp cậu đang đụng cái dĩa cơm, đụng nữa là nó đổ mất, làm rơi xuống đất hết!"

"..."

"Con ơi, lần sau tới đừng mang cái cặp lớn như vậy, căn tin đông người như vậy, rất dễ ảnh hưởng người khác."

Ở cửa sổ để phục vụ các món ăn.

Cô ở chỗ phục vụ món ăn căn tin nghiêm túc nói với Hoàng Tuân, người đứng đối diện bị ngăn cách bởi một tấm kính.

Cô cầm cái vá lớn trong tay múc những món ăn hôm nay, thỉnh thoảng lắc lên lắc xuống, vài miếng thịt trong cái vá rơi xuống dĩa cơm.

"Dạ xin lỗi cô."

"Có thể múc thêm một ít thịt cho con không? Mấy ngày nay con thức khuya học bài, dinh dưỡng trong người có chút thiếu đạm."

Hoàng Tuân gãi đầu, nở một nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn đều nhau, trông giống như một cậu bé thật thà và lịch sự.

Có lẽ chính tinh thần học tập chăm chỉ của cậu đã khiến cô làm ở căn tin cảm động.

Cuối cùng, cô ở trong dĩa thức ăn của cậu.

Thêm vài miếng thịt lại bị rũ xuống.

Điều này làm cho mắt của học sinh đang bưng đầy dĩa rau cải và dưa leo ở bên cạnh mở to nhìn ...

Hoàng Tuân lấy dĩa cơm và tìm một góc ít người ngồi xuống, và những người xung quanh cậu ngồi thành tốp năm tốp ba, thảo luận về những tin đồn tầm phào xảy ra trong trường.

Trong khi cậu im lặng ăn thức ăn trên dĩa cơm.

Cậu cũng nghe thấy những cuộc trò chuyện của người khác bên tai mình.

"Tụi bây có biết chưa, lớp 15 có đứa mất tích!"

"Ừ đúng rồi, tui có nghe người trong lớp đứa đó nói, một tuần rồi vẫn chưa đến lớp."

"Nghe nói người nhà của nó mấy lần tới trường học la làng lên..."

Mất tích……

Hoàng Tuân thầm nghĩ trong lòng.

Đây rõ ràng không phải là vụ một học sinh mất tích đơn giản, căn cứ nhật ký trước đây của hiệu trưởng Trường THPT Trần Hưng Đạo, học sinh mất tích này có thể đã động đến quy tắc quỷ dị, hoặc cũng có thể là gặp một tai nạn ngoài ý muốn ở tiền chuyện.

Hoàng Tuân thu thập suy nghĩ của mình.

Dựa vào sự hiểu biết của cậu về thế giới, xem ra chỉ cần cậu nghe “mệnh lệnh của mẹ”, cậu có thể bình yên vô sự.

Ít nhất cho đến bây giờ, cậu chưa có tổn hại đáng kể nào.

Ngay khi cậu đang nghĩ, bốn chàng trai khỏe hơn cậu đã ngồi xuống đối diện với Hoàng Tuân ...

"Chà, Hoàng Tuân, sao cậu lại ăn ở đây một mình?"

Khoảnh khắc khi giọng nói bất thiện vang lên.

Một chiếc đũa cũng bị ném qua và cắm vào trong bàn ăn của cậu.

Hoàng Tuân lặng lẽ ngẩng đầu lên.

Lúc này, thủ phạm đang ngạo nghễ nhìn cậu, ba người xung quanh cũng nở nụ cười híp mắt.

Hoàng Tuân xem lại thông tin của ba người trong đầu, sắp xếp lại một chút.

Nam sinh thích bắt nạt cậu tên là Hồng Mạnh, vì cậu ta thích Hồ Thanh Đoan, sau khi mọi người phát hiện ra chính cậu viết thư tình gửi cô, cậu ta luôn đến kiếm chuyến.

"Gặp phải tình tiết éo le như vậy, gọi là tình tiết cẩu huyết đúng không nhỉ. . ."

"Giờ nên phản kháng? Hay là thuận theo?"

Hoàng Tuân đã tự hỏi mình phải làm như thế nào để ứng đối...