Buổi sáng tiết trời vẫn còn trong trẻo, nhưng lúc này những đám mây đen lại đột nhiên kéo đến. Thời tiết trở nên oi bức và ẩm ướt. Hết thi thể này đến thi thể khác, những vụ án mạng dồn dập cộng với thời tiết ảm đạm... Mọi thứ dường như ngày càng nặng nề hơn.
Dương Dạ nhìn bầu trời, nhìn Cố Lương. Cố Lương đứng dựa vào tay nắm cầu thang, lông mày nhíu lại, vẻ mặt có hơi u ám. Hắn muốn làm cho anh thoải mái hơn, cũng không muốn tiếp tục thảo luận vụ án, nên đề nghị cùng hắn đi ăn cơm, để bữa trưa không bị nguội. Lý Hiểu Ngọc vừa nghe nói có đồ ăn, hai mắt liền sáng lên, giơ tay nói: "Tôi đi với! Là vua đầu bếp Dương Dạ anh nấu sao?"
Dương Dạ dùng ánh mắt "Cô đúng là đồ không hiểu chuyện" nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn để cô đi cùng. Một lát sau, trong cửa hàng vải liệm của ông Vương hàng xóm, Dương Dạ dọn bát đĩa ra bàn, còn Cố Lương tình nguyện đi vào phòng bếp bưng đồ ăn ra. Lúc này, Dương Dạ rót cho mình một cốc bia nhỏ, sau đó nhìn Lý Hiểu Ngọc, "Cô uống nước không?"
"Gì cũng được."- Lý Hiểu Ngọc nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của Dương Dạ, rồi nhìn về phía phòng bếp, sau đó lại gần Dương Dạ thì thầm, "Tôi không phải tới làm bóng đèn, tôi đến đây để trợ giúp."
Dương Dạ nghẹn lời: "Trợ giúp cái gì chứ? Trợ giúp mà mắt thì sáng rực nhìn chằm chằm miếng sườn, rõ ràng là đến đây ăn trực mà."
Lý Hiểu Ngọc: "Hehe..."
Dương Dạ: "Cô không được ăn miếng sườn non hấp gạo rang đó, đó là của Cố Lương."
-
*sườn non hấp gạo rang
-
Giữa bữa ăn, Dương Dạ nhớ ra điều gì đó, hỏi Cố Lương: "Nếu tối nay Lý Hiểu Ngọc lại muốn ra tay với hàng xóm Lưu, thì có thể đêm nay anh cũng sẽ chết lần hai. Anh có nhận được thông báo gì mới chưa? Chẳng hạn như anh sẽ gặp ai vào ban đêm, người anh muốn gặp có thể là hung thủ."
"Chưa, tôi chưa nhận được gì."- Cố Lương vừa nói xong, lá bài liền rung lên. Dương Dạ lập tức đặt đũa xuống nhìn anh, vẻ mặt lo lắng. Trái với sự lo lắng của Dương Dạ, thì người có liên quan, Cố Lương, lại có vẻ bình tĩnh và thoải mái hơn. Anh đọc kịch bản với bộ mặt hờ hững, vô cảm rồi lặng lẽ cất lá bài vào.
Dương Dạ vẫn đang chờ đợi, chờ Cố Lương đọc xong kịch bản sẽ nói cho mình nghe, rồi cùng mình thảo luận. Nhưng vượt ngoài mong đợi của Dương Dạ, sau khi Cố Lương cất lá bài đi, anh lại giơ đũa lên gắp một miếng sườn còn nóng hổi lên ăn—— đầu tiên là từ từ ăn lớp vỏ gạo rang mềm mại bên ngoài, sau đó nhai từng miếng thịt một. Thấy anh như vậy, hắn cũng không chủ động hỏi về kịch bản. Dương Dạ kiên nhẫn chờ anh chậm rãi ăn xong miếng sườn, sau đó hắn dùng ngón trỏ chạm vào bàn, "Nó nói gì?"
Cố Lương bất ngờ, hỏi lại: "Là sao?"
Dương Dạ: "Là kế hoạch buổi tối đó, sao rồi, ai sẽ giết anh?"
Cố Lương ngừng một chút mới trả lời: "Tôi vẫn chưa biết. Tôi chưa có nhận được kịch bản nào về việc tôi ra ngoài lúc 8 giờ 20 tối. Tôi nhận được cái khác."
Hai câu trả lời của Cố Lương đã tiết lộ rõ ràng một điều: anh không muốn nói ra kịch bản mình mới nhận được là gì. Là anh ta không tin mình, hay là có lý do nào khác?
Đôi mắt của Dương Dạ đột nhiên nheo lại. Đôi mắt hắn vốn dài, hẹp, cộng thêm đường nét trên khuôn mặt lại sắc bén, nên khi nheo mắt như thế này lại có vẻ đáng sợ. Vì vậy khi vẻ mặt Dương Dạ trở lên lạnh lùng nghiêm túc, không khí xung quanh như lập tức đóng băng.
Lý Hiểu Ngọc ở bên cạnh đương nhiên cảm nhận được bầu không khí kỳ quái này. Cô chớp mắt, hết nhìn Dương Dạ, rồi nhìn Cố Lương, cuối cùng hỏi ra câu hỏi của Dương Dạ: "Anh nhận được thông báo gì thế? Không thể cho tụi này biết được sao?"
Cố Lương nhìn cô, cuối cùng điềm tĩnh nhìn Dương Dạ, "Có một vài điều tôi vẫn chưa chắc chắn. Khi nào chắc rồi tôi sẽ nói mọi người nghe."
Dương Dạ nhanh nhạy bắt được chữ "mọi người", hắn thầm nghĩ—— Trước đây Cố Lương đều có lòng tin ở mình, nhưng anh ta không tin Lý Hiểu Ngọc nên mới e dè như vậy? Vậy thì lát nữa mình bí mật hỏi anh ta sau vậy. Hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn, lại cầm đũa lên: "Thôi, ăn tiếp đi nào."
Bầu không khí bị đông cứng cuối cùng cũng trở lại bình thường. Cố Lương lại gắp miếng sườn lên, còn Lý Hiểu Ngọc bối rối nhìn hai người bọn họ, cuối cùng đành phải cúi đầu lặng lẽ ăn. Ăn xong, như thường lệ, Cố Lương chủ động rửa bát và dọn dẹp. Dương Dạ nhìn Cố Lương đang bận rộn trong bếp, rồi liếc nhìn Lý Hiểu Ngọc đang nằm dài trên ghế sô pha, "Ai cũng hiểu nếu mình không tham gia nấu ăn thì cũng phải rửa chén. Còn cô cứ nằm không như vậy? Không đi phụ giúp à?"
"Đúng vậy."- Lý Hiểu Ngọc sau khi ăn uống no nê không màng đến mọi thứ xung quanh, "Vậy nên tôi không có bạn trai cũng là chuyện thường."
Dương Dạ: "..."
Cô nhìn hắn: "Nhưng đúng ra người nên đi phụ giúp là anh mới đúng. Anh nỡ nhìn người ấy một mình bận rộn như thế à?"
Dương Dạ thầm nhủ trong lòng, sao tôi lại không nỡ được chứ? Tôi với anh ta thì có quan hệ gì đâu?
Lý Hiểu Ngọc nói lời thấm thía cõi lòng: "Vợ là để yêu thương, chứ không phải để đày đoạ."
Dương Dạ: "..."
Lý Hiểu Ngọc: "Nói thật, anh như này là không được. Lúc nãy ngồi ăn, tôi thấy anh hơi dữ với ảnh đấy nhá."
Dương Dạ: "? Tôi làm gì mà dữ?"
Lý Hiểu Ngọc: "Với ánh mắt và hàng lông mày sắc bén của anh lúc mà xụ mặt xuống thì rất là đáng sợ đấy. Với tính cách của ảnh thì anh cần phải dịu dàng hơn. Càng cứng đầu đối đầu với ảnh thì ảnh sẽ càng xù lông và xa lánh anh hơn thôi. Hãy thử nhẹ nhàng với người ta một chút, thì khi đó chỉ cần vẫy vẫy tay, ảnh sẽ chạy về phía anh thôi. Vì thế, hãy cười với người ta thật dịu dàng vào."
Dương Dạ luôn cảm thấy cách miêu tả của Lý Hiểu Ngọc cứ có vấn đề, nhưng hắn không thể kiềm được mà tưởng tượng ra cảnh mình nhẹ nhàng vẫy tay với Cố Lương, Cố Lương liền vẫy đuôi chạy tới chỗ anh. Càng nghĩ, hắn càng thấy Cố Lương thật ngoan ngoãn đáng yêu.
Chậc... Liệu sẽ có một ngày như vậy thật à? Mình đang nghĩ gì vậy chứ, anh ta là trai thẳng mà.
Lý Hiểu Ngọc thấy mình đã làm cho ông chủ Dương Dạ vui lên, không cần phải dạy dỗ thêm nữa, nên sau khi ăn chực xong, cô liền nhân cơ hội chuồn đi. Quả nhiên ông chủ Dương Dạ đang bận suy nghĩ nên không để ý cô đã rời đi lúc nào.
Một lúc sau, Cố Lương từ trong bếp đi ra. Anh cởi tạp dề ra, chậm rãi gấp lại rồi đặt lên kệ bên cạnh. Lúc anh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Dương Dạ đang mỉm cười với mình. Anh vô thức nhíu mày: "Cậu cười cái gì?"
Cố Lương nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ừ, khá hiền lành nhưng cũng khá bất thường. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ cho rằng cậu là kẻ sát hại tôi và đang ấp ủ một âm mưu tàn độc nào đó."
Dương Dạ: "..."
—— Hắn nhận ra mình đã tin vào những lời mị hoặc của Lý Hiểu Ngọc rồi.
-
Sau khi tạm biệt Dương Dạ, Cố Lương một mình trở lại tiệm quan tài. Sau khi đóng chặt cửa trước, anh cũng đóng và khóa luôn cửa sau. Sau đó anh đi đến giữa đại sảnh, nhìn quan tài đặt ở giữa, cau chặt mày. Cố Lương nhìn chằm chằm quan tài hồi lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, anh bước tới quan tài, giơ tay đẩy mở nắp. Sau khi nắp quan tài được mở ra, toàn cảnh bên trong đều được phơi bày trước mắt. Bên trong rỗng tuếch. Đáy quan tài được trải vài tầng rơm, tựa như đang cất giấu bí mật nào đó.
Cố Lương cúi người bước vào trong quan tài, giơ tay nhấc từng tầng rơm lên—— Quan tài này ấy thế mà không có đáy. Mặt đất nằm ngay dưới tấm rơm, ở giữa còn có một cái hố với từng bậc thang đá liên tiếp nhau, cũng không biết dẫn tới đâu.
Cố Lương nhìn chằm chằm vào cái hố một lúc, cuối cùng làm theo kịch bản, đi vào quan tài và bước xuống những bậc thang đá.
-
Sau buổi trưa, Dương Dạ gặp lại Cố Lương lúc bốn giờ chiều. Còn trước đó, cửa trước và cửa sau của tiệm quan tài đều bị khoá chặt, không thể đoán được Cố Lương đang làm gì ở bên trong.
Bốn giờ chiều, cửa chính của tiệm quan tài cuối cùng cũng được mở ra. Nhưng trời đã gần tối nên cửa hàng mở cửa chưa được bao lâu thì lại phải đóng cửa. Đúng lúc này, Dương Dạ nhìn thấy một tên ăn mày ăn mặc rách rưới xuất hiện. Hắn biết người đó chính là ăn mày Đinh. So với những người khác, diễn xuất của ăn mày Đinh rất tự nhiên. Rất có thể đó là NPC chứ không phải người chơi. Điều này không khó đoán.
Ăn mày Đinh tới trước cửa tiệm quan tài, lịch sự gõ cửa rồi giơ bát cơm lên: "Ông chủ Mạnh, chúc ông chủ làm ăn phát đạt! Có thể thưởng cháu vài đồng được không?"
Một lúc sau, Cố Lương bước ra khỏi cửa, lộ ra nửa khuôn mặt. Không biết anh đã làm gì một mình cả buổi chiều mà trông anh có vẻ yếu ớt, sắc mặt tái nhợt đến mức không còn một giọt máu. Tiếp đó, Dương Dạ thấy Cố Lương không hề đuổi ăn mày Đinh đi, mà trò chuyện với nó.
"Cậu muốn góp tiền mua đàn ghi-ta cho chị Phong chứ gì? Còn thiếu bao nhiêu?"
"Vẫn còn thiếu hai trăm! Nhưng sao ông chủ biết vậy? Cháu..."
"Tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện của cậu và chủ thịt nướng Lý tối qua."
"Ơ? Ông chủ thịt nướng Lý? Tối qua cháu đâu có gặp ông ấy. Sao cháu lại không nhớ chuyện này nhỉ? Cháu... rõ ràng cả ngày hôm nay cháu đã ở thị trấn kế bên. Ở đây không có bán ghi ta nên cháu đã qua đó đi hỏi giá cả cây đàn."
"Bởi vì cậu đã chết một lần rồi."
"Gì cơ?! Chuyện này có nghĩa là sao?"
"Cậu đã chết, và đàn chị Phong của cậu cũng vậy. Cho dù có xin được tiền cũng vô dụng, cậu không cứu được cô bé đó."
"Cháu không tin... Cháu..."
"Nào, vào trong đi rồi tôi sẽ nói cho cậu nghe."
Lúc này, Dương Dạ không nghe được diễn biến tiếp theo vì Cố Lương đã dẫn ăn mày Đinh vào nhà. Trước khi đóng cửa, nửa thân còn lại của Cố Lương cuối cùng cũng bước ra khỏi ngưỡng cửa. Anh nhìn về phía Dương Dạ, như thể biết hắn vẫn luôn ở đó. Dương Diệp hơi cau mày, vẫy tay chào anh. Cố Lương khẽ gật đầu, xoay người đóng cửa lại.
Hàng lông mày của hắn lập tức nhíu lại—— Ánh mắt của Cố Lương vừa rồi... rất không đúng. Đó là vẻ mặt người lạ chớ lại gần giống như lần đầu hắn gặp anh.
Qua nửa tiếng đồng hồ, khi trời đã tối, Cố Lương không mở cửa tiệm quan tài nữa mà đuổi ăn mày Đinh đi bằng cửa sau. Ăn mày Đinh vừa rời đi thì Dương Dạ liền xuất hiện trước cửa. Ráng chiều như cánh phong đỏ, ngoài cửa trong nhà, hai người nhìn nhau rất lâu. Cuối cùng, Cố Lương chậm rãi nói: "Cậu muốn gì ở tôi?"
Những lời này mới lạnh lùng làm sao. Trước đây dù tôi có làm phiền anh mỗi ngày thì anh thậm chí còn không hỏi tôi tìm anh làm gì. Dương Dạ nhìn chằm chằm vào mắt Cố Lương hỏi: "Tôi và Lý Hiểu Ngọc có hỏi anh về kịch bản anh nhận được hồi trưa, lúc đó anh nói phải suy nghĩ kỹ rồi mới nói cho tụi tôi biết. Giờ không có Lý Hiểu Ngọc ở đây, còn anh thì ở một mình suốt cả buổi chiều... Vậy bây giờ anh đã nghĩ xong chưa? Có thể cho tôi biết chi tiết được chưa?"
Cố Lương im lặng. Một lúc sau, anh nói: "Tôi vẫn chưa quyết định."
Dương Dạ nghe được lời này, ánh mắt tối sầm lại, nhưng rất nhanh, vẻ mặt của hắn lại trở lại như bình thường. Hắn bước tới nói: "Nếu anh chưa nghĩ xong thì đừng nghĩ nữa. Đi thôi, tới nhà tôi ăn tối nhé."
Cố Lương rũ mắt, sửng sốt một hồi, sau đó ngước mắt lên nhìn Dương Dạ: "Ăn tối?"
"Anh rảnh không?"- Dương Dạ nhướng mày.
"Ừ. Tôi rảnh. Tôi không có việc gì làm cho đến 8 giờ."
Lúc trưa, Cố Lương nói vẫn chưa nhận được kịch bản gì cho buổi tối. Bây giờ có vẻ như anh đã nhận được rồi. Vậy đúng là Cố Lương sẽ ra ngoài gặp ai đó vào buổi tối và sau đó sẽ bị hắn giết chết. Vẻ mặt Dương Dạ lại trở nên nghiêm trọng—— Sao hắn có thể trơ mắt nhìn Cố Lương chết được chứ?
-
Lão Vương hàng xóm đương nhiên không phải là đại gia gì, đồ trong tủ lạnh chỉ còn một ít. Vậy nên Dương Dạ chỉ có thể nấu cá diếc và canh đậu phụ, cộng thêm mấy món chay cho bữa tối.
"Mấy ngày tới không biết phải ăn gì đây."- Hắn hỏi Cố Lương, "Chỉ có một món mặn, có đủ no không?"
Cố Lương lắc đầu, sau đó nói: "Không phải có hai món mặn đó à?"
Dương Dạ kinh ngạc hỏi lại: "Ở đâu ra mà hai món mặn?"
Cố Lương dùng đũa chỉ. "Đây, trứng bác với cà chua."
Dương Dạ: "Trứng không tính."
"Ồ."- Cố Lương cười nhạt, gắp một miếng trứng ăn. Dương Dạ ngừng cười, nhìn anh thật sâu. Cố Lương không cần ngẩng đầu cũng biết hắn đang nhìn mình, nhưng anh chỉ im lặng ăn, không chủ động lên tiếng.
Sự im lặng giữa hai người kéo dài cho đến khi Cố Lương ăn xong. Anh đang định đứng dậy thu dọn bát đĩa, nhưng Dương Dạ đã nhanh tay hơn, giữ lấy cổ tay anh lại trước khi anh kịp đứng lên.
Dương Dạ xử lý tình huống rất khéo léo, chỉ nắm ở vị trí bắt mạch, khiến hành động này trông không quá thân mật—— cho dù là có mập mờ thì trai thẳng Cố Lương Lương cũng không nhận ra được.
Cố Lương ngước mắt lên, dùng con ngươi màu nâu nhìn hắn, nhưng không nói gì. Dương Dạ nhìn vào mắt anh, nói: "Từ từ rồi dọn. Từ giờ cho tới 8 giờ vẫn còn một khoảng, chúng ta bàn về kịch bản đi."
Một lát sau, Cố Lương gật đầu, hắn cuối cùng cũng rút tay về. Sau đó anh đứng dậy, dời ghế đến bên cửa sổ rồi ngồi xuống, "Từ đây có thể nhìn thấy quán thịt nướng. Lại đây nói chuyện." Tầng hai của tiệm vải liệm, gần cửa sổ. Cố Lương và Dương Dạ ngồi trên hai chiếc ghế cũ kỹ, trước mặt là một chiếc bàn trà nhỏ tạm bợ với vài chai bia và nước lọc đặt trên đó.
Bây giờ đã gần 6h30 chiều. Ở quán thịt nướng đối diện, Lưu Nhiên, người đóng vai anh trai ông chủ Bạch trước đây giờ sắm vai chủ thịt nướng Lý, đang bắt đầu chuẩn bị cho chợ đêm. Sau khi dọn bàn ghế và chuẩn bị rửa rau, đàn chị Phong do Lý Hiểu Ngọc thủ vai đã đi tới. Có thể thấy cô đang hồi hộp và bất an, nhưng cô vẫn làm theo kịch bản, lấy một xấp tiền từ trong túi ra đưa cho chủ thịt nướng Lý. Lý Hiểu Ngọc nói gì đó với chủ thịt nướng Lý, gãvỗ vai cô rồi mỉm cười rời đi. Thấy gã đi xa, Lý Hiểu Ngọc đặt món ăn lên bếp, muối, bột ớt, thì là... Sau khi xếp từng cái một, cô lấy ra một lọ thuốc màu xanh lam và phết đều bột thuốc bên trong lên thức ăn.
Thấy vậy, Dương Dạ thấp giọng nói: "Vậy kịch bản hẳn là hàng xóm Lưu mà chị Phong muốn giết rất thích ăn thịt nướng. Vì thế chị Phong đã hẹn gặp anh ta ở quán thịt nướng. Chị Phong muốn đầu độc vào đồ ăn nhưng không muốn để chủ thịt nướng Lý phát hiện nên cô đã đưa cho gã rất nhiều tiền, lấy danh nghĩa là hẹn hò để đặt trước quán nướng cả đêm."
"Ừm, cũng gần như vậy rồi." Cố Lương dời tầm mắt sang bên trái, nhìn sang bên kia đường, "Hàng xóm Lưu đến rồi."
Dương Dạ cũng nhìn hàng xóm Lưu. Bây giờ là khoảng 6h50. Khi y ngồi xuống, cầm lấy món thịt nướng trong tay đàn chị Phong, cho vào miệng ăn, vừa lúc đã là 7 giờ. Sau đó, y và đàn chị Phong cơ bản là nhìn nhau, thi thoảng lại ngượng ngùng trò chuyện một chút. Có vẻ như chất độc không phát huy tác dụng ngay mà phải mất một khoảng thời gian nhất định mới phát tác.
Dương Dạ quay đầu lại, nhìn Cố Lương: "Vậy sau đó anh phải gặp ai? Hay nói cách khác tôi nay người sẽ giết anh là ai?"
Cố Lương hất cằm ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn vào mắt hắn: "Là người đó, hàng xóm Lưu, do Tuân Phong đóng."
Dương Dạ nhíu mày, Cố Lương lại nói: "Đương nhiên không phải là hàng xóm Lưu lúc nay. Hay nói đơn giản là sau khi hàng xóm Lưu bị đàn chị Phong giết chết thì anh ta sống lại, sau đó sẽ đi giết tôi."
Lúc này Dương Dạ lấy cuốn sổ nhỏ của mình, mở ra, ghi chép bổ sung thêm, rồi nói với Cố Lương: "Chiều nay trong lúc đợi anh, tôi đã sắp xếp lại các chi tiết. Cộng với những gì tôi nghe được từ đàn chị Phong và anh, tôi dã nảy ra một số ý. Anh có muốn phân tích cùng không?"
Cố Lương: "Ừ, cậu nói đi."
Dương Dạ: "Trước hết tôi muốn xác nhận lại một chút. Anh có chắc chắn là ăn mày Đinh bị chủ thịt nướng Lý giết chết không?"
"Chắc, về cơ bản thì tôi chắc chắn. Hôm qua tôi nhìn thấy anh ta đưa phần thịt nướng còn dư cho ăn mày Đinh ăn. Kịch bản lúc đó còn nhấn mạnh rằng ánh mắt anh ta có vẻ nham hiểm."- Cố Lương gật đầu, "Hoặc là cũng có thể như này... Chủ thịt nướng Lý mặc dù đã nhận tiền đặt trước của đàn chị Phong, nhưng thực ra anh ta không hề đi xa, mà đã ẩn nấp ở một nơi nào đó và thấy cảnh đàn chị Phong đầu độc. Vì vậy sau khi gặp ăn mày Đinh tới xin ăn, anh ta liền đưa cho ăn mày Đinh những món tẩm độc còn sót lại. Như vậy, nếu chuyện bị bại lộ, thì cũng có thể đổ lỗi cho đàn chị Phong. Cô ấy có lẽ cũng không ngờ được những xiên nướng còn sót lại, thậm chí là những xiên đã cắn một nửa, vẫn có người ăn."
"Được rồi. Vậy thì sự thật là thế này—— những món nướng mà anh thấy chủ thịt nướng Lý đưa cho ăn mày Đinh tối qua thực chất là đồ ăn còn sót lại của hàng xóm Lưu. Bởi vì hôm qua đàn chị Phong đã tẩm độc vào đồ ăn để giết hàng xóm Lưu. Vì thế..."- Giọng Dương Dạ trở nên nặng nề, "Hôm nay lại xảy ra chuyện hệt như hôm qua."
"Những chuyện xảy ra tại quầy nướng thịt này, có vẻ đúng là như vậy rội." Cố Lương nói.
Dương Dạ tiếp tục: "Được. Bây giờ tôi sẽ tổng kết lại. Chủ thịt nướng Lý đã giết ăn mày Đinh, ông chủ Mạnh đã giết hiệu trưởng Tra, đàn chị Phong đã dùng thuốc độc giết chết hàng xóm Lưu, hàng xóm Lưu lại muốn giết chết anh. Tình tiết này, chúng ta gần như đã chắc chắn."
"Ừm. Không sai."- Cố Lương nói.
Dương Dạ lại nói: "Ai đã giết đàn chị Phong? Chủ thịt nướng Lý liệu có bị giết? Tiếp đó, hiệu trưởng Tra và ăn mày ĐInh, hai nhân vật này, có muốn giết ai không? Những việc này chúng ta chưa biết. Mặc dù có một số chuyện vẫn chưa rõ, nhưng chúng ta có thể rút ra một quy luật."
Anh không nói gì, chỉ nhìn hắn với vẻ mặt "Tôi sẽ yên lặng nghe cậu phân tích". Dương Dạ dừng một chút rồi nói: "Quy tắc là hiện tại mỗi người chỉ có mâu thuẫn với một người, chỉ tấn công một người. Nói cách khác, không có chuyện một người bị nhiều người giết, hay một người giết nhiều người."
Cố Lương gật đầu đồng ý, Dương Dạ tiếp tục: "Vậy nên tôi có một suy nghĩ."
Cố Lương hợp tác hỏi: "Ừm, suy nghĩ như nào?"
Dương Dạ: "Đây là một vòng lặp giết chóc. Ví dụ như A giết B, B giết C, C quay lại giết A. cứ như vậy dòng thời gian của mọi người sẽ liên tục bị quay ngược lại, và mọi người đều bị mắc kẹt ở ngày 7 tháng 8. Ngoài mặt nhìn mọi người như bất tử. Nhưng thực ra mọi người đều bị mắc kẹt trong một ngày lặp đi lặp lại, không ngừng kích hoạt vòng tuần hoàn giết chóc. Đương nhiên tôi không ở trong vòng lặp này, nên có thể lần này tôi vẫn là thám tử."
Bầu trời ngoài cửa sổ càng lúc càng tối. Ánh trăng chiếu vào, làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng nhưng có chút mềm mại của Cố Lương. Anh lặng lẽ nhìn Dương Dạ, một lúc lâu mới nói: "Ý này rất hay, nhưng có một chuyện cậu vẫn chưa thể giải thích được."
Dương Dạ hỏi: "Là chuyện gì?"
Cố Lương: "Nếu loại trừ cậu, người được cho là thám tử, ra khỏi diện tình nghi, thì chúng ta đã biết hầu hết những người chơi khác muốn giết ai, trừ hiệu trưởng Tra và ăn mày Đinh. Và chúng ta cũng không biết kẻ nào đã giết chết đàn chị Phong, đúng không?"
Hắn gật đầu, dường như hiểu được ý của anh, hơi nhíu mày. Anh tiếp tục nói: "Theo như cậu nghĩ thì đây là vòng lặp giết chóc, không có chuyện hai người giết một người, hoặc một người giết hai người. Vậy khi đó kẻ sát hại đàn chị Phong chỉ có thể là hiệu trưởng Tra hoặc ăn mày Đinh. Nhưng ăn mày Đinh thích đàn chị Phong, còn hiệu trưởng Tra lại là ba nuôi của cô. Ông ta rất quan tâm đến đàn chị Phong, thậm chí còn giúp cô giấu xác, nên cả hai người đều không thể ra tay với đàn chị Phong được. Như vậy chỉ có thể chứng minh rằng có một người khác đã giết cô. Nếu theo lý luận này, người giết đàn chị Phong chỉ có thể là một trong ba người: tôi, chủ thịt nướng Lý và hàng xóm Lưu. Mà ba người chúng tôi đều đã có ý định giết một người khác, nên chắc chắn có ai đó đã giết hai người. Vậy thì suy luận của cậu không thể thành."
Nói xong một đoạn dài, anh nhìn về phía Dương Dạ, còn hắn thì ngồi ôm thành ghế, im lặng một hồi lâu. Thời gian đã điểm đúng 8 giờ. Cố Lương nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này hàng xóm Lưu nghiêng đầu nằm bất động trên bàn, giống như đang ngủ say. Anh biết lúc này chất độc trong thịt nướng đã phát tác—— Y ăn thịt nướng lúc 7 giờ và chết lúc 8 giờ, vậy chất độc phát tác sau đúng một giờ.
Dương Dạ cũng nhìn qua cửa sổ, nhưng chỉ một chút thôi rồi hắn lại nhìn chằm chằm vào Cố Lương, "Tôi khá chắc về suy đoán của mình. Tại sao thị trấn này lại được gọi là "thị trấn bất tử"? Chính là vì vòng lặp giết chóc đó. Mọi người đều bị mắc kẹt trong cùng một ngày, điều đó mới khiến mọi thứ tiếp tục diễn ra. Có lẽ, cuối cùng sẽ xuất hiện một người phá vỡ vòng lặp này, và người đó chính là kẻ thủ ác chúng ta cần tìm. Đương nhiên những gì anh vừa nhắc tới cũng rất quan trọng. Ai là người đã giết đàn chị Phong có thể mấu chốt của vụ án này."
"Có lẽ vậy."- Cố Lương đứng dậy, "Tới giờ rồi. Tôi phải đi làm theo kịch bản, không kịp rửa bát rồi. Xin lỗi vậy."
"Cố Lương——"- Ánh mắt sắc bén của Dương Dạ nghiêm túc quan sát anh, mang theo ý thăm dò. Cố Lương xoay người bình tĩnh rời đi, không nói thêm lời nào. Sau khi Cố Lương rời khỏi tiệm vải liệm, anh không đi tìm hàng xóm Lưu ngay mà quay lại tiệm quan tài trước.
Dương Dạ đi xuống lầu, đi ra sân sau, tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống. Hắn cau mày nhìn chăm chăm vào hố chôn thi thể "Cố Lương", vẻ mặt nghiêm trọng. Một giờ sau, đã là 9 giờ tối. Đến lúc đó, Cố Lương sẽ lại bị giết, ở đây sẽ lại có thêm một thi thể của anh. Hắn nhíu mày, sau đó nghĩ đến tử trạng của ba người khác. Hàng xóm Lưu và ăn mày Đinh đều chết vì thịt nướng tẩm độc, nhưng người trước thì bị đàn chi Phong giết, còn người sau thì bị chủ thịt nướng Lý giết. Về phần đàn chị Phong thì... cô bị mảnh chai rượu giết chết. Hôm đó hắn và Cố Lương đã phân tích rằng cô bị giết trong cơn bộc phát, vì hung khí là mảnh chai rượu được nhặt ngẫu nhiên trên đất. Điều này chứng tỏ đây là tình huống bất ngờ chứ không phải vụ án đã được lên kế hoạch từ lâu.
Vân vân——
Bằng cách này, nếu chỉ đơn giản điều tra động cơ của kẻ sát nhân dựa trên mạch truyện, sau đó loại trừ ăn mày Đinh và hiệu trưởng Tra thì sẽ không hợp lý. Cho dù ăn mày Đinh có thích cô đến mức nào, cho dù hiệu trưởng Tra có chăm sóc cô như con gái của mình đến mức nào đi chăng nữa thì họ cũng có thể giết cô ngay lập tức vì sự cố bất ngờ nào đó.
Dương Dạ nhớ tới đêm qua khi nhìn thấy thi thể, hắn và Cố Lương đã tạm thời loại trừ ăn mày Đinh là hung thủ, điều này cũng có thể hiểu được. Vì khi đó, họ chỉ mới nhìn thấy thi thể và biết rất ít về nhân vật cũng như cốt truyện. Nhưng bây giờ sau khi nghĩ kỹ hơn thì mới thấy nhận định đó có vấn đề.
Dựa theo chỉ số IQ của Cố Lương, lẽ ra bây giờ anh ấy đã đoán ra rồi. Vậy tại sao vừa rồi anh lại nói như thế? Phải chăng anh ta đang cố tình lừa dối chính mình? Chiều nay lúc trở về tiệm quan tài một mình, anh đã nhìn thấy gì rồi? Chẳng lẽ lần này Cố Lương... chính là hung thủ?