Chờ một lúc lâu Quân Thánh Thiên mới thấy An Tuyết Nhi đi ra ngoài, hắn vui vẻ tiến ra đón, thân hình tuấn tú trên hành lang đưa đến một đống nữ sinh làm bộ đang nói chuyện phiếm, mà trên thực tế là đang len lén quan sát hắn.
"Anh.. tới tìm tôi sao?"
An Tuyết Nhi cúi đầu nhìn sàn nhà, không dám nhìn thẳng mặt Quân Thánh Thiên.
"Không sai, em ngày hôm qua tại sao lại bỏ đi trước?"
Hắn buồn cười nhìn người không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tôi... tôi có việc chứ sao... Tôi muốn về nhà giúp em trai làm bài!"
An Tuyết Nhi vội lấy cớ, trong lòng lại suy nghĩ nếu để Tiểu Vũ nghe được, nhất định là rất khinh thường, bởi vì cô có lúc còn phải thỉnh giáo em trai thiên tài của mình!
"Như vậy! Lần sau nếu phải đi trước, nói với anh một tiếng."
Quân Thánh Thiên xoa xoa đỉnh đầu của cô.
"Em không định giới thiệu bạn học em sao?"
"A. Đây là bạn tốt nhất của tôi, Từ Tiểu Linh."
"Chào em, anh là Quân Thánh Thiên."
Quân Thánh Thiên nhìn về thân ảnh xinh đẹp Từ Tiểu Linh.
"Chào anh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Anh quả thật như trong truyền thuyết, anh tuấn mê người! Lúc nào rảnh rỗi, chúng ta đi uống cà phê chứ?"
Từ Tiểu Linh khác thường nũng nịu hướng Quân Thánh Thiên, giờ phút này phong tình vạn chủng, làm cho người ta si mê, nhưng mà hắn tựa hồ không lĩnh tình.
"Anh không uống cà phê."
Quân Thánh Thiên nhanh chóng tránh sự tiếp xúc, còn thuận tay đem An Tuyết Nhi kéo ra.
"Ai! Vậy chúng ta cũng có thể đi ngắm cảnh đêm! Anh có thể làm bất cứ chuyện gì với em đó nha!"
Từ Tiểu Linh đối với hắn nháy mắt, lại tặng thêm vài cái hôn gió cho hắn. Nam sinh ở một bên bị bộ dáng nhiệt tình này, cảm thấy hưng phấn không thôi, bọn họ chưa từng thấy Tiểu Linh quyến rũ động lòng người như vậy.
"Anh đối cô không có hứng thú, nếu như cô muốn thử tình cảm của anh với An Tuyết Nhi như thế nào, thì hãy dùng thủ đoạn cao minh một chút đi! Anh đối với An Tuyết Nhi tuyệt đối nghiêm túc!"
Hắn kiên định.
"Coi như anh qua cửa, Tuyết Nhi giao cho anh! Cô ấy có vài lời muốn nói với anh đó, chúc hai người vui vẻ. Tuyết Nhi, mai gặp!"
Từ Tiểu Linh phất tay rời đi, bước qua một đoàn nam sinh đang chảy nước miếng nhìn cô.
"Tuyết Nhi, em có sao không?"
Quân Thánh Thiên hỏi An Tuyết Nhi đang ngây người như ngỗng, sợ là cô bị khả năng diễn xuất của Từ Tiểu Linh kích thích quá độ.
"Tôi không sao, Tiểu Linh thật xinh đẹp! Tôi chưa từng thấy cô ấy cũng có biểu hiện như vậy!"
Cô bị kỹ năng diễn xuất của bạn tốt hù dọa phải sửng sốt, nhưng cô biết Tiểu Linh tuyệt sẽ không...
"Em không để ý chuyện cô ta hẹn anh ra ngoài hay sao?"
"Không có! Tôi biết Tiểu Linh ghét nhất là uống cà phê với ngắm cảnh đêm. Cô ấy nói cà phê quá đắng, còn ngắm cảnh đêm thì dễ gặp cướp lắm."
"Haha, em đúng là đáng yêu quá đi, chúng ta đi thôi! Anh dẫn em đi ăn bánh ngọt."
"Ừ!"
An Tuyết Nhi có chút xấu hổ, nhưng lại ngoan ngoãn theo Quân Thánh Thiên rời đi. Quân Thánh Thiên mang theo An Tuyết Nhi đi tới cửa hàng ở gần trường học, hắn biết cô thích ăn bánh ngọt. Sau khi chọn một bàn, hắn để cô ngồi xuống trước dựa vào tường, sau đó cũng ở bên thân thể mềm mại có mùi thơm nhàn nhạt mà ngồi.
"Em không phải là có gì muốn nói với anh sao?"
Hắn tay trái tùy ý khoác lên thành ghế salon phía sau An Tuyết Nhi, thân thể nửa chuyển đối diện với cô.
"Đúng vậy!"
An Tuyết Nhi có chút không được tự nhiên, cô có thể dễ dàng cảm nhận hơi thở của hắn, bọn họ tựa như ngồi quá gần, nhưng bên cạnh cô chính là vách tường, có thể lùi đến chỗ nào nữa?
"Em nói đi!"
Quân Thánh Thiên vẻ mặt đầy hứng thú. Haha! Tiểu Tuyết Nhi của hắn nhất định là đang rất xấu hổ.
"Chính là... anh xem cái này đi."
Cô có chút ngượng ngùng, đưa tay lấy tờ giấy ra.
"Trình tự yêu?"
Hắn nheo lại lông mày, nhìn về phía An Tuyết Nhi. Cô tránh né ánh mắt của hắn, cúi đầu nghịch khăn trải bàn.
"Thứ nhất là chào hỏi nói chuyện phiếm, thứ hai là nắm tay, thứ ba là đi xem phim, chú ý không nên xem phim kinh dị để cho nam sinh có cơ hội trừ phi so với mình hắn nhát gan hơn..."
Mày ngày càng nhíu lại, Quân Thánh Thiên nhìn cái đầu ngày càng cúi thấp sát mặt bàn của An Tuyết Nhi. Hắn nhớ là, mọi cử chỉ của hắn hình như chỉ kém một bước nữa là đem thành lũy đạp đổ, giờ lại làm cái trình tự yêu này làm gì a?
"Tuyết Nhi, em có thể giải thích về nội dụng viết trên tờ giấy này không? Sổ tay tham khảo? Còn có gì khác không?"
"Cái này là Tiểu Linh cùng với... em cùng nhau thảo luận ra trình tự yêu."
An Tuyết Nhi khuôn mặt đỏ bừng nói.
"Sau đó thì sao?"
Hắn nhếch mày, chờ cô nói tiếp.
"Em cảm thấy chúng ta cứ theo phương thức bình thường đi."
Cô thật vất vả, cuối cùng cũng đem yêu cầu nhỏ giọng nói ra.
"Em không cảm thấy tiến độ như vậy là rất chậm hay sao, với lại không thích hợp với chúng ta, chúng ta đã thân mật như vậy rồi."
Quân Thánh Thiên vừa nói vừa áp sát An Tuyết Nhi, tay trái vòng qua eo, tay phải đem khuôn mặt cô quay lại nhìn hắn.
"Anh đừng như vậy!"
An Tuyết Nhi đưa tay chống đỡ ngực của hắn, muôn tránh ánh mắt của hắn.
"Người ta là cảm thấy động tác của anh là quá nhanh. Nếu như thật sự thích em, cũng nên nhân nhượng em, từ từ thôi!"
Cô hoảng hốt, thế nhưng rất lưu loát mà đem kịch Tiểu Linh dạy nói ra. Thân thể cao lớn của Quân Thánh Thiên khẽ lùi lại, như có điều suy nghĩ, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lồng ngực của mình, đột nhiên hắn lộ ra nụ cười xấu xa.
"Tiểu bảo bối đã mở miệng yêu cầu anh, anh tại sao có thể không đáp ứng chứ?"
"Ý của anh là?"
An Tuyết Nhi rất vui vẻ, Quân Thánh Thiên nguyện ý phối hợp với ý kiến của cô.
"Được thôi, bất quá anh có điều kiện, chúng ta tốt nhất cứ thuận theo tự nhiên, không nên để tờ giấy này ảnh hưởng đến cảm xúc như vậy chúng ta mới có thể nói là tự nhiên yêu, em cảm thấy thế nào?"
Hắn rất lịch sự hỏi.
"Đúng vậy! Tự nhiên là tốt nhất."
Cô gật đầu phụ họa.
"Vậy anh tôn trọng ý kiến của em, em cũng phải tôn trọng cảm giác của anh, như vậy được không?"
"Được."
An Tuyết Nhi thật cao hứng làm hiện lên hai má lúm đồng tiền.
"Như vậy, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, anh là Quân Thánh Thiên, còn em?"
Hắn bày ra nụ cười mê người, cố ý muốn dùng điện cao thế giật chết An Tuyết Nhi đây mà.
"Tôi là... An... An Tuyết Nhi, là học sinh năm hai..."
Cô bị nụ cười của hắn làm hại, ấp úng, nói cũng không rõ.
"Chúng ta trước ăn gì đó đi!"
"Ừ!"
An Tuyết Nhi cảm thấy giờ phút này Quân Thánh Thiên rất có phong độ, khiến cho cô có cảm giác an toàn, so với cái người trước đây mặc kệ phản kháng của cô mà khinh bạc, dường như là hai người khác nhau, nhưng vô luận thế nào, hắn cũng rất hấp dẫn. Cô hưởng thụ khi cùng với hắn ở chung một thời gian, nghe hắn nói những chuyện về tuổi thơ của hắn, cũng bị hắn chọc cho haha cười to.
Cùng nhau qua một buổi chiều, An Tuyết Nhi cũng biết được đại khái bối cảnh của Quân Thánh Thiên, cảm giác mình là cô gái may mắn, cô lại được một nam nhân xuất sắc yêu mến, theo đuổi. Mãi cho đến khi về nhà, cảm xúc vui vẻ cũng đi theo giấc ngủ, cô mang theo nụ cười hưng phấn ngọt ngào chìm vào giấc ngủ sâu.
Tình yêu là một điều thật kì diệu!
***
Quân Thánh Thiên cũng đáp ứng yêu cầu của An Tuyết Nhi, liền không ăn đậu hũ của cô nữa, hắn trở nên nhẫn nại, dịu dàng, khôi hài hơn, vì vậy tình cảm của họ cũng nhanh chóng tăng tiến.
Để có nhiều thời gian ở bên nhau, hắn liền lấy danh nghĩa là kèm việc học cho cô, mang cô đến phòng tự học không người trong thư viện, giờ phút này bọn họ đang ngồi cạnh nhau, ngọt ngào tựa vào nhau.
"Hôm nay là tuần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi, xin hỏi An Tuyết Nhi tiểu thư, anh có vinh dự nắm tay tiểu thư hay không?"
Quân Thánh Thiên tiêu sái trêu trọc An Tuyết Nhi, muốn nhìn bộ dạng xấu hổ của cô. Quả nhiên, mặt An Tuyết Nhi hiện lên một tầng đỏ ửng.
"Anh lại thế, đừng đùa người ta nữa!"
Cô thẹn thùng không tự nhiên để hắn cầm tay.
"A.., trái tim nhỏ của anh, chớ có giận!"
Hắn trên miệng ngọt như vậy, tay lại tự động cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên trước mũi hít hà, dùng chóp mũi mài mài, thỏa mãn chơi đùa bàn tay mềm mại. Thấy cô ngượng ngùng nhìn hắn, khóe môi hắn nhếch lên nụ cười tà mị, ngay sau đó hôn lên mu bàn tay của cô. An Tuyết Nhi mắc cỡ lập tức rút bàn tay bị xâm phạm về.
"Sao anh lại hôn tay? Trên tờ giấy chỉ nói có thể cầm tay thôi mà."
"Nhưng mà trên đó cũng không có nói là không được hôn! Hơn nữa những việc không thể làm, anh cũng đâu có làm, không phải sao?"
"Nhưng không được hôn nha! Anh phạm quy."
An Tuyết Nhi khí khái nghiêm khắc răn dạy hắn. Mặc dù cô cũng không có ghét hắn làm động tác thân mật, nhưng lại sợ sẽ mất đi khống chế, cô đối với bản thân mình cũng không có gì là nắm chắc!
"Chẳng lẽ chúng ta nhất định phải làm theo toàn bộ nội dung trên tờ giấy kia sao? Em không phải nói, em cũng sẽ tôn trọng cảm giác của anh hay sao?"
"Nhưng mà..."
Cô cảm thấy có điều gì đó lạ lùng, nhưng lại không thể nói rõ ra lạ ở chỗ nào.
"Không nhưng là gì cả, Tuyết Nhi, chẳng lẽ anh đối với em, em không có cảm giác gì sao?"
Quân Thánh Thiên dùng ánh mắt phòng ra sóng điện một trăm vạn Volt, giống như giăng lưới nhìn An Tuyết Nhi.
"Em... Em biết anh rất tốt! Nhưng mà anh muốn hôn, em phải để cho anh hôn sao?"
An Tuyết Nhi không đành lòng nhìn sự thất vọng trong mắt hắn, vội vàng cứu vãn lại tình thế. Quân Thánh Thiên không nói gì, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía An Tuyết Nhi.
"Này."
Cô mỗi lần làm nũng đều kêu như vậy, lúc đó hắn mặt rất nhanh hớn hở. Lần này...
Không có hiệu quả, làm sao bây giờ? Cô đã làm hắn tức giận sao? An Tuyết Nhi nghĩ đến hai tuần lễ hắn đều tỉ mỉ săn sóc cho cô, cảm thấy mình không nên hẹp hòi trách cứ hắn mới phải.
"Này..."
Thanh âm mềm nhũn duyên dáng vang lên, cô đứng dậy đi tới phía sau hắn. Quân Thánh Thiên thoạt nhìn vẫn là đứng yên bất động, nhưng kỳ thật, hắn đã bị thanh âm của cô làm cho thân thể cứng ngắc, chỉ sợ không nhịn được mà xoay người lại đè lên người cô.
Tiểu ma nữ này, không được, phải nhẫn nại! Quân Thánh Thiên khó khắn nhắc nhở chính mình, bây giờ nhẫn nại mới có thể có được nhiều hạnh phúc, nhỏ không nhịn được sẽ loạn mưu lớn! An Tuyết Nhi đột nhiên nghẹn ngào từ phía sau lưng ôm lấy hắn.
"Thiên, về sau tất cả đều nghe theo anh được không, em sẽ không đề cập đến những điều kia nữa, anh đừng không để ý tới em có được không?"
Tuyết Nhu mang theo tiếng nức nở lấy lòng hắn. Cô không thích như vậy, cô đã rất để ý hắn, nếu như hắn bỏ mặc cô, cô sẽ phi thường khổ sở. Quân Thánh Thiên đã đạt được mục đích, lập tức xoay người ôm lấy người khiến hắn yêu thương không dứt.
Trời ạ! Tiểu Tuyết Nhi của hắn lại khóc.
"Tuyết Nhi, đừng khóc, đừng khóc! Anh vĩnh viễn sẽ để ý tới em. Anh thật đáng chết, đều là lỗi của anh."
Hắn ôm lấy cô thật chặt, bàn tay ôn nhu vuốt ve lưng cô. Vừa được người yêu trấn an, An Tuyết Nhi ngược lại lên tiếng khóc lớn hơn, ở sâu trong bộ ngực của hắn mà phát tiết tất cả khủng hoảng cùng bất an. Quân Thánh Thiên chỉ có thể đau lòng nhìn nàng khóc thống khoái.
"Anh thật là, làm em sợ muốn chết."
"Xin lỗi... Anh cũng chỉ vì quá quan tâm em mà thôi."
"Anh... sẽ không... không để ý em chứ?"
Cô muốn lấy sự cam đoan của hắn.
"Anh sẽ không bao giờ không để ý tới em, đừng khóc nữa, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn anh thích nhất giờ thành bộ dạng gì rồi."
Hắn yêu thương lau đi vệt nước mắt trên mặt cô.
"Ừ! Em đi phòng vệ sinh một lát."
Nghĩ đến mình bây giờ bộ dạng thật xấu xí muốn chết, vì vậy cô muốn nhanh đi sửa sang lại dung nhan.
"Ừ! Anh đợi em."
Ở trong mắt hắn, Tuyết Nhi khóc đến đỏ mắt, mũi hồng bộ dạng đáng yêu thật khiến hắn đau lòng.
Sau khi An Tuyết Nhi rời đi, Quân Thánh Thiên liền lộ ra một nụ cười. Haha! Tiểu Tuyết Nhi rất nhanh sẽ hoàn toàn thuộc về hắn. Ý của hắn là muốn An Tuyết Nhi tự mình hủy bỏ ước định của bọn hắn, vô ý lại khiến cô khóc.
Người yêu ngay ở bên cạnh mà không thể sờ, không thể đụng vào, đối với một thiếu niên đang ở thời điểm huyết khí hung mạnh, thật là một đại hành hạ. Hiện tại khá tốt, hắn có thể tân tình hưởng dụng. Hắn mỉm cười nhìn ra ngời cửa sổ đối diện.
***
"Tuyết Nhi, mi cùng với Quân Thánh Thiên tiến triển cũng không tệ lắm phải không?"
Từ Tiểu Linh quan tâm hỏi thăm An Tuyết Nhi, nhưng kỳ thật nhìn bạn tốt mỗi ngày đều cười đến híp mắt, cũng biết nhất định Quân Thánh Thiên rất thương Tuyết Nhi.
"Ừ! Anh ấy đối với ta tốt lắm."
Vừa nói vừa cười, An Tuyết Nhi lại lộ ra nụ cười ngơ ngác.
"Ai nha! Thật không chịu nổi mi, cười đến bộ dạng gì kia, thật cố ý làm cho người ta ghen tị mà."
"Tiểu Linh, mi cũng mau kiếm bạn trai đi! Như vậy chúng ta cũng có thể trao đổi kinh nghiệm rồi."
Cô khờ dại đề nghị Từ Tiểu Linh.
"Nghe mi nói dễ lắm đáy! Bất quá hiện tại ta không muốn kiếm, xem bộ dạng ngu ngu của mi khi đang yêu khiến ta cũng phải sợ hãi."
Từ Tiểu Linh vừa nói vừa run rẩy, ra vẻ rất sợ hãi.
"Yêu vốn chính là ngây ngốc mà! Không biến thành ngốc nghếch không giống như đang yêu."
Cô nghiêm mặt nói ra tâm đắc.
"Dạ! Chuyên gia tình yêu, cẩn thận mi bị ăn lúc nào không biết a."
"Thiên rất tôn trọng tớ."
"Thiên? Mẹ của ta! Không nghĩ mi cũng nói ra miệng được."
Tuyết Nhi bắt đầu hoài nghi chính mình, có phải khi yêu sẽ làm cho người ta biến thành da mặt dày.
"Mi đừng giễu cợt ta nữa! Chờ tới khi mi thích nam sinh nào đó, cũng sẽ giống ta thôi."
"Phải không? Cùng một dạng đần giống mi sao?"
Từ Tiểu Linh nhạo báng nói.
"Từ Tiểu Linh!"
An Tuyết Nhi nổi giận hét lên.
"Được rồi, được rồi! Người đang yêu là vĩ đại nhất, ta hai trăm phần trăm ủng hộ mi! Bảo tiêu của mi tới rỗi đó, mau lộ ra khuôn mặt tươi cười đi, chớ hại ta bị đuổi giết!"
An Tuyết Nhi nhìn về phía hành lang, quả nhiên là Quân Thánh Thiên đã tới đợi cô.
"Được rồi! Vậy tớ đi trước đây!"
An Tuyết Nhi lộ ra khuôn mặt tươi cười, hai má lúm đồng tiền hiện rõ, làm cho người khác nhìn thấy tâm cũng mềm nhũn. Cô vội vã cầm cặp sách đi tới cửa.
"Hắc! Chơi vui vẻ nhá, nhớ mang..."
Không để Từ Tiểu Linh nói hết câu, An Tuyết Nhi lập tức xoay người lại, đỏ mặt nhìn chằm chằm bạn tốt. Từ Tiểu Linh vẻ mặt vô tội giơ hai tay lên đầu hàng, để cho An Tuyết Nhi vừa xấu hổ không thể làm gì khác hơn là bước nhanh hướng Quân Thánh Thiên chạy tới. Nhìn hai người ngọt ngào dắt tay nhau rời đi, Từ Tiểu Linh thấy bạn tốt vui vẻ, hạnh phúc, lẩm bẩm tự hỏi đến khi nào thì nam nhân của cô mới xuất hiện đây?
Ai! Nghĩ một chút, yêu vào phiến toái chết được, cô vẫn tiếp tục làm "Độc thân quý tộc" đi thôi!
Quân Thánh Thiên cùng An Tuyết Nhi tay trong tay đi tới vườn hoa trong trường học, tới một chỗ yên tĩnh không người. Chỉ có bọn họ, tình yêu cuồng nhiệt, mới có hăng hái đi dạo vườn hoa trong trường.
"Tuyết Nhi, buổi tối thứ sáu này có thể ra ngoài được không?"
"Có thể! Anh có kế hoạch gì sao?"
Sau khi bắt đầu hẹn hò, Quân Thánh Thiên mang cô đi tới rất nhiều nơi, cũng tặng cho cô rất nhiều đồ mà cô thích. Hắn phong độ rất nhẹ nhàng lại thành thục, tuyệt không giống với những tiểu tử mười tám tuổi khác.
"Chúng ta trước đi ăn bữa tối, sau đó đi dạo công ty bách hóa, cuối cùng đi xem phim khuya!"
Hắn muốn mua ít đồ hấp dẫn cho cô đỡ bộ dạng con nít đi, nếu không nhìn mặt cô nhiều lúc làm cho hắn có cảm giác sắp làm hại mầm non quá.
"Được! Nhưng là như vậy sẽ về nhà rất khuya!"
An Tuyết Nhi rất mong đợi, nhưng mà cô cũng ít khi về nhà muộn.
"Ừ! Hay là em nói trước với cha mẹ một tiếng?"
"Ừm."
An Tuyết Nhi biết cha mẹ sẽ đồng ý, bọn họ luôn rất cởi mở, luôn là đề nghị chứ không bao giờ ra lệnh.
"Thứ sau, bảy giờ tối anh đến nhà đón em, được không?"
"Ừm."
An Tuyết Nhi gật đầu, hiện tại hắn thật sự là ông trời của cô. Quân Thánh Thiên rất thỏa mãn với việc An Tuyết Nhi lệ thuộc vào hắn, làm cho một bộ phận nào đó của đại nam nhân hắn, đối với cô ôn thuần động lòng người, càng muốn hớp, nuốt vào.
Hắn đột nhiên đem cô áp tự vào thân cây to, lấy tay vuốt vè cổ bóng loáng, tà ác mê người
"Thiên..."
Cảm giác bầu không khí có chút biến hóa, An Tuyết Nhi nhạy cảm biết Quân Thánh Thiên muốn hôn, mặc dù bị hắn hôn qua rất nhiều lần, nhưng mà cô vẫn còn cảm thấy xấu hổ. Hơn nữa, hắn lại ở nơi công cộng đột nhiên muốn hôn, mặc dù ở nơi này vắng người, rất dễ ai đó xông vào nhìn thấy bọn họ.
"Tuyết Nhi, em thích anh sao?"
Quân Thánh Thiên một tay vuốt ve An Tuyết Nhi, một tay chậm tại chạm vào thân thể mềm mại của cô.
"Sao anh lại hỏi em chuyện này, anh phải là người biết rõ chứ!"
Cô ngượng ngùng trả lời, cúi đầu tránh ánh mắt như lửa nóng của hắn, nhưng mà hắn lại giữ cổ tay không cho cô di động.
"Anh muốn nghe em nói."
Quân Thánh Thiên đưa ngón tay cái lên chạm vào môi của cô, từ từ ma sát, tràn đấy ý vị trêu đùa.
"Em..."
"Nói !"
Hắn thúc giục, đầu cũng là càng ngày càng cúi sát xuống gương mặt cô.
"Em thích anh."
An Tuyết Nhi giống như bị thôi miên, ánh mắt tỏa sáng, hai má ửng đỏ, bộ dáng giống như đang van nài Quân Thánh Thiên hôn mình. Mà Quân Thánh Thiên dĩ nhiên vô điều kiện đón nhận.
"Anh yêu em."
Nói xong, hắn nhanh chóng hôn lên cánh môi đang hé mở mê người, đầu lưỡi quấn lên cái lưỡi đinh hương của cô, không kịp đợi mà muốn cùng cô quấn quít ở cùng một chỗ.
An Tuyết Nhi chậm chạp hôn trả lại, mặc dù còn không có cái gì là kỹ xảo nhưng mà cô cũng đã bị Quân Thánh Thiên huấn luyện biết bao lần nhịp nhàng hưởng ứng. Hai cánh tay thon dài choàng lên bờ vai của hắn, như muốn tìm kiếm lượng lượng chống đỡ chịu đựng hắn kích cuồng.
Quân Thánh Thiên cuồng dã quấn quít đầu lưỡi của cô, hai tay cũng không yên phận mà sờ lên thân thể mềm mại, nâng lên bộ ngực của cô khẽ dùng lực vuốt ve, ngón cái cùng ngón trỏ tà ác miết hai đầu vú.
"A...."
An Tuyết Nhi muốn quay đầu tránh né động tác hôn kịch liệt của hắn, mà Quân Thánh Thiên chẳng qua là hơi buông ra liếm cánh môi của cô. Hắn vội vàng vuốt ve khiến thân thể cô run rẩy, ngón tay đi xuống, mơn trớn eo nhỏ nhắn, mông đẹp, lại tới bắp đùi, sau đó dần xuống phía dưới, luồn vào trong váy, cánh một lớp vải vóc bao bọc lại hạ thể của cô. Sau đó dùng sức một chút, để cho nơi thần bí mang ái dịch kìm chế không được mà chậm rãi chảy ra, thấm ướt quần lót.
"A... Thiên! Không..."
An Tuyết Nhi sợ bị người khác nhìn thấy. Quân Thánh Thiên lý trí đã sớm cuồng loạn mà không khống chế được, hắn nắm lấy hai vú tròn đẫy đà, cúi đầu cách lớp áo mà hôn lên. Sau đó hắn còn không thỏa mãn mà cắn lên hai đầu vú.
"Ư... a..."
Tay nhỏ bé của cô luồn qua gáy của hắn, bắt được đầu của hắn không biết là muốn đẩy ra hay là kéo vào bộ ngực mềm mại của mình. Cánh môi sưng đỏ hé rồi lại khép vào, phát ra âm thanh rên rỉ đứt quãng.
Dục vọng của Quân Thánh Thiên bị thanh âm nức nở kia kích thích lại tăng lên, ngón tay trơn trượt xuyên qua quần lót của cô, thuận lợi đâm vào hoa huyệt dầm dề ướt át.
"Không..."
An Tuyết Nhi hoảng hốt kêu lên, muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng lại bị Quân Thánh Thiên dùng chân tách ra. Đầu hắn dời đi đôi gò bồng tròn trịa, dọc theo cổ đến lỗ tai của cô, một đường lưu lại rất nhiều dấu hôn ướt át, mỗi lần hôn nhẹ cũng làm cho cô toàn thân run rẩy, tứ chi vô lực.
Mà ngón tay của hắn bắt đầu ở trong mật đạo trừu động không ngừng co rút, một lần lại một lần dùng lực đi vào, chỗ đó chất dịch trơn trượt không ngừng chảy ra. Quân Thánh Thiên không kiên nhẫn mà gạt quần lót cô sang một bên, gia tăng lần ngón tay đi vào
"Thiên, dừng lại! Em không chịu nổi nữa."
Cô mềm yếu phát ra âm thanh nho nhỏ kháng nghị, cảm giác con đường u tối của mình đã bắt đầu co rút.
"Như vậy đã không chịu được sao? Nhịn xuống một chút, anh muốn cho em thấy cái tốt hơn."
Quân Thánh Thiên đột nhiên ngồi xuống, nhấc váy cô lên chui vào bên trong, váy của cô vì vậy mà phồng lên. Hắn đem một chân Tuyết Nhi nhấc lên cao, gác lên trên vai hắn, sao đó lấy váy bao đầu hắn lại, không một chút kiêng kị đối với cô triển khai hành hạ ngọt ngào.
"A.."
An Tuyết Nhi kinh hoảng, khi hắn hôn lên cánh hoa nơi tư mật không nhìn được mà hô lên. Hắn tại sao có thể hôn nơi xấu hổ ấy chứ! Một tay cố định thân thể mềm mại của cô, một tay tách cánh hoa ướt át, đầu lưỡi hắn hơi dùng lực không ngừng ở nơi miệng u huyệt mỹ miều trêu đùa, liếm láp, ngay cả miệng hắn cũng mút mật dịch đang chảy ra không ngừng.
Chỗ kín nhạy cảm cứ như vậy bị môi tà ác của hắn đùa giỡn khiến cho nó kịch liệt run rẩy, thân thể của cô cũng vì vậy mà vô lực tụt xuống, điều này làm cho chỗ kín của cô càng đến gần hắn.
"A..."
Tuyết Nhi như muốn ngất. Ngón tay hắn thuần thục đầy ma lực, lưỡi không ngừng liếm láp, xoa nắn nơi trơn trượt, hắn cẩn thẩn vuốt ve cả dải đất tam giác thần bí. Sinh lý cộng thêm tâm lý kích thích, làm cho An Tuyết Nhi rất nhanh đạt tới cao trào.
Quân Thánh Thiên để cho cao trào qua đi, thân thể cô cũng chậm rãi tụt xuống, cùng hắn mặt đối mặt ngồi trên thảm cỏ, hai tay ôn nhu lại khí phách của hắn đem cô ôm vào trong ngực, khẽ vuốt ve lưng cô.
Tiểu Tuyết Nhi của hắn chắc mệt muốn chết rồi. Hắn lộ ra nụ cười có chút khổ sở. Thương hại tiểu đệ đệ của hắn đang không được thỏa mãn mà đau đớn, hắn nhất định phải nhanh một chút đem Tuyết Nhi chiếm thành của mình, nếu không sẽ chết mất.