Trong giờ học, Từ Tiểu Linh nhìn chằm chằm người đang ngồi bên phải của mình. Tuyết Nhi phát xuân ư? Cư nhiên mặt đỏ thành như vậy, tám phần là chủ nhật trước cùng Quân Thánh Thiên xảy ra chuyện gì đáng xấu hổ rồi.
Cô đem lực chú ý lên thầy Giang trên bục giảng. Lão thầy thế nào cũng đỏ mặt? Hắn đầu trọc còn toát ra chút mồ hôi.
Oh my God! Giở trò quỷ a! Trung niên mà còn giả trang thanh thuần. Bệnh! Từ Tiểu Linh nhàm chán viết tờ giấy ném cho An Tuyết Nhi, giải buồn, giết thời gian.
"Tuyết Nhi, mau thành thật khai ra, Quân Thánh Thiên làm gì mi. Để cho mi một học sinh ngoan đi học lại đỏ mặt không lý do vậy hả?'
Tờ giấy nhanh chóng lại chuẩn xác ném lên trên bàn An Tuyết Nhi, An Tuyết Nhi quay đầu liếc nhìn Tiểu Linh ở đối diện nháy mắt ra hiệu, liền mở tờ giấy ra. Sau khi xem xong, mặt cô còn đỏ hơn trước. Đang suy nghĩ đến mộng xuân đêm đó, cô thế nhưng nằm mơ cùng với nam nhân xa lạ thân thiết, thật là mắc cỡ chết người.
Cô giống như là bị người khác nhìn thấu suy nghĩ của mình, vội ngẩng đầu lên nhìn thầy giáo, thấy bị nhìn lại, lại nhanh chóng cúi đầu. Thầy Giang thấy nữ sinh xinh đẹp xấu hổ không dám nhìn hắn, bộ dang ngượng ngùng đỏ mặt kia, làm bụng bia của hắn trong nháy mắt biến mất, tâm trạng lâng lâng.
Haha! Không nghĩ tới, hắn tuy đã có tuổi, nhưng mà vẫn có nữ sinh ngưỡng mộ hắn. Thầy Giang vui sướng đến mất quên cả việc mình vẫn còn đang ở trong lớp dạy học, liền đứng trên bục giảng mà khúc khích cười, thấy thế học sinh trong lớp cũng không giải thích nổi, liền cho là lão trúng tà. Đem tất cả thu vào trong mắt, Từ Tiểu Linh buồn cười lên tiếng đánh thức thầy Giang
"Thầy... nước miếng chảy xuống kìa!"
Thầy Giang đột nhiên bị đánh thức, theo bản năng sờ sờ miệng, xem một chút có phải chảy nước miếng, nghĩ đến có học sinh trước mặt An Tuyết Nhi nhạo báng hắn, nét mặt già nua không khỏi mắc cỡ tại chỗ mắng chửi người.
"Từ Tiểu Linh, đi học mà không lo học cho tốt, lại đùa cợt thầy giáo, dám nói ta chảy nước miếng?"
Thầy Giang gương mặt tròn hơi tức giận trừng hướng Từ Tiểu Linh.
"Thầy cao cao tại thượng không thể xâm phạm, em làm sao dám mở miệng đùa giỡn thầy được chứ? Em chính là có ý nói, nước miếng của em chảy xuống rồi! Thầy trong lúc dạy học làm cho em nhìn đến chảy nước miếng. Xin thầy, đừng có phát ra mị lực mạnh mẽ như vậy chứ, bọn em không đỡ được phong thái của thầy!"
Từ Tiểu Linh đầu tiên là giả bộ vô tội, sau lại giả trang sùng bái, làm cho thầy Giang tâm nở hoa mà tha cho nàng.
"Được rồi! Không nói giỡn nữa".
Thầy Giang vui vẻ, tự cho mình là đẹp trai, một tay tựa bảng đen, một tay đút túi quần, hai chân ngắn ngủn còn bắt chéo, hăng hái bừng bừng giảng bài, phải tiếp tục phát ra mị lực kinh người của mình. Từ Tiểu Linh quay đầu nhìn về phía An Tuyết Nhi, lè lưỡi nhún nhún vai, lão Giang thật dễ đối phó!
Cô mở tờ giấy An Tuyết Nhi nhờ người chuyển tới.
"Thiên với ta không có làm gì! Chỉ là, ta lại mơ một giấc mộng xuân, cảm thấy rất có lỗi với Thiên."
Kế tiếp chỉ thấy Tiểu Linh và An Tuyết Nhi truyền tờ giấy cho nhau, mà thầy Giang thì thật cao hứng cho là hai người bọn họ đang bàn luận về hắn!
"Trời ạ! Tuyết Nhi, mi cuối cùng cũng được soi sáng rồi, công phu của người kia có lợi hại hay không"
"Người ta cảm thấy ngượng ngùng nha, dù gì thì cũng đã có bạn trai rồi, vô luận là như thế nào, cũng đối với bạn trai luôn trung thành nha."
"Người kia là ai vậy?"
"Ta không thấy rõ mặt hắn, bất quá thành thật mà nói, ngày trước ta có gặp hắn trong mộng, nhưng sau đó lại không gặp lại, cho đến ngày hôm qua. Cho nên cho tới bây giờ, cũng chưa từng nhìn qua mặt hắn."
"Oa! Thần kỳ như vậy sao, mi nằm mơ tình tiết có liên tục không? Người kia có hay không là chân mệnh thiên tử của mi?"
"Không thể nào, trừ Thiên ra, ta sẽ không thích bất luận kẻ nào nữa."
"Mi rốt cuộc mộng như thế nào? Làm hết toàn bộ sao? Hắn có diễn trò trước không?"
"Hình như là không."
"Oa! Mi nói thật chứ? Mi có hiểu ta nói toàn bộ là có ý gì không?"
"Ta hiểu mà! Mi đã từng nói với ta mà! Chính là việc đó!"
"Allright, vậy hắn rất thô lỗ, trực tiếp ăn mi hả?"
"Không có! Lúc mở đầu, hắn hôn nhẹ ta, rồi lại hôn những nơi khác, sau đó sẽ làm chút chuyện làm người khác thẹn thùng."
"Xin mi, vậy mà còn nói hắn không có diễn trò trước."
"Hắn không có diễn trò a! Từ đầu tới đuôi cũng không có diễn trò cho ta xem."
Ạch một tiếng, Từ Tiểu Linh té trên đất. Trời! Tuyết Nhi, mi là kẻ dở hơi! Cô bất đắc dĩ mà từ trên đất bò lại chỗ ngồi.
""Tiểu thư, cầu xin mi rảnh rỗi thì nghiên cứu một chút chuyện ở trên giường đi? Nói không phải diễn kịch là chỉ trước ở trên giường diễn trò, mà chính là chỉ nam nữ làm chút khơi mào hành đông tình dục á."
"A! Thì ra là như vậy... Chúng ta đều làm hết mà!"
"Có phải mi đối với Quân Thánh Thiên chưa thỏa mãn dục vọng, cho nên..."
"Người ta mới không có! Anh ấy đối với ta rất nhiệt tình."
"Nhìn cũng biết, mỗi lần gặp mi, hắn đều giống như thấy mỹ vị điểm tâm, hai mắt sáng lên thỏa mãn vô cùng."
"Anh ấy đối với ta rất tốt! Haiz, ta thật không biết nên làm cái gì bây giờ."
"Tuyết Nhi, thành thật mà nói, cảm giác của mi như thế nào?"
"Ta cảm thấy không tốt lắm! Dù sao ta cũng đã có bạn trai rồi."
"Không phải hỏi mi cái này! Ý tớ là thời điểm mi cùng người kia ý, cảm giác như thế nào?"
"Tiểu Linh, sao mi lại hỏi ta chuyện này? Ta là nằm mơ làm sao lại có cảm giác được chứ!"
"Nhanh lên một chút, nói thật cho ta đi, chúng ta không phải đã từng ước định qua, có lần đầu tiên sẽ chia sẻ kinh nghiệm hay sao? Nói mau, nói, nói, nói..."
"Trời ạ, mi đừng ép ta!"
"Trả lời mau, thành tâm thành ý mà trả lời!"
"Cũng không tệ lắm! Nhưng là ta ở trong mộng cảm thấy rất mệt mỏi."
"Oa! Hắn thế nào lại hành hạ mi như vậy? Đại chiến một trăm hiệp sao? Có ép mi làm mấy động tác kỳ quái hay không?"
"Mi đừng đoán mò nữa, chẳng qua thể lực của hắn tựa hồ rất tốt, vẫn luôn không biết mệt."
"Hắn thật đem mi làm mệt mỏi như vậy! Hẳn là ba lượt đi! Mi có đạt tới cao trào không?"
"Từ Tiểu Linh, mi bây giờ đang tập làm ký giả hay sao? Ta đem toàn bộ tờ giấy lưu lại, chờ đưa cho bạn trai mi chất vấn."
"Đừng có hẹp hòi như vậy? Ta chỉ là lòng hiếu kỳ mạnh một chút xíu mà thôi! Người ta cũng là quan tâm mi mà!"
"Vâng, quan tâm chuyện sinh hoạt tình dục của ta."
"Oa! Tuyết Nhi, ông trời không lau mắt mà nhìn. Mi dám đâm bị thương tâm hồn nhỏ bé của ta. Ô, có sắc quên bạn tốt!"
Reng... reng..!
Tiếng chuôn tan học vang lên. An Tuyết Nhi đi tới chỗ ngồi của Từ Tiểu Linh.
"Tiểu Linh, ta không có trọng sắc quên bạn!"
"Mi chẳng qua là bắt đầu đối với ta xa cách mà thôi."
Từ Tiểu Linh cố tình bộ dạng chán nản.
"Tiểu Linh, mi là bạn tốt nhất của ta, tâm sự của ta tất cả đều nói cho mi mà!"
"Thật?"
"Thật!"
"Vậy mi nói cho ta biết, mi có đạt tới cao trào hay không?"
Từ Tiểu Linh không sợ chết hỏi.
"Từ ——- Tiểu —— Linh!"
An Tuyết Nhi khuôn mặt đỏ bừng, muốn đuổi đánh Từ Tiểu Linh. Từ Tiểu Linh động tác nhanh chóng từ trên ghết nhảy dựng lên hướng phía bên ngoài chạy đi.
"Dừng tay!"
"Từ Tiểu Linh, mi xong đời."
Cô đuổi theo sau lưng Từ Tiểu Linh.
"Cứu mạng!"
Từ Tiểu Linh vừa chạy vừa cười, còn kêu cứu mạng nữa.
"Mi đừng chạy!"
An Tuyết nhi bởi vì chạy bồ mà hai gò má phấn hồng, giờ phút này mềm mại ướt át làm cho người ta muôn cắn xuống.
"Đại nhân tha mạng!"
Hai người bọn họ càng chạy càng xa, một đường chơi đùa để cho không ít người cũng lây vui vẻ. Đột nhiên, Từ Tiểu Linh ở cầu thang lầu đụng phải một bức tường cứng rắn.
"Ai ui! Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Cô tự biết không nên chạy loạn trên hành lang, vội vàng mở miệng xin lỗi.
"Không cần gấp gáp, có bị đau chỗ nào không?"
Thanh âm này? Từ Tiểu Linh ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy khắc tinh của cô – Bạch Mộ Hiên. Cô vội vàng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của hắn, nhưng hắn vẫn ôm cô thật chặt, lại kiên trì muốn nâng mặt của cô lên, nhìn xem có bị đụng đau ở chỗ nào hay không.
"Tôi không sao!"
"Haha! Mỹ nữ tự động chui vào lưới."
Cùng Bạch Mộ hiên đồng hành chính là Quân Thánh Thiên. Hắn là đang tìm Tiểu Tuyết Nhi của hắn cùng ăn cơm trưa. Từ Tiểu Linh trợn mắt nhìn Quân Thánh Thiên một cái, ngay sau đó một tránh khỏi cánh tay của Bạch Mộ Hiên.
"Anh buông ra! Ở đây có rất nhiều người!"
Bạch Mộ Hiên cũng rất hợp tác buông lỏng tay.
"Tiểu Linh, anh tới tìm em đi ăn trưa."
Hắn rất lịch sự nói với Từ Tiểu Linh.
"Tiểu Linh, cậu đừng lãng phí tâm ý của học trưởng, cậu cùng với anh ấy đi ăn trưa đi! Tớ cùng với Thiên cũng đi."
An Tuyết Nhi đang bị Quân Thánh Thiên ôm eo, tích cực mà nghĩ vun vào cho hai người bọn họ.
"Đúng! Chúng ta cũng muốn đi. Bạch Mộ Hiên, hai người cứ từ từ."
Quân Thánh Thiên nói xong, liền ôm lấy An Tuyết Nhi rời đi. Lưu lại Từ Tiểu Linh cùng Bạch Mộ Hiên hai người, đứng ở cầu thang lầu luyện tập định lực.
***
"Vô Mỹ, Từ Tiểu Linh kia thật không biết xấu hổ, muốn giành hội trưởng cùng bạn, thật không biết tự lượng sức mình."
Cổ Lợi thấp bé, dáo dác nhìn Phương Vô Mỹ nịnh bợ. Ba nữ sinh đi tới vườn hoa, hai nữ sinh một lùn một mập, vây quanh Phương Vô Mỹ không ngừng líu ríu.
"Hừ! Dựa vào cô ta cũng muốn cùng ta giành Mộ Hiên sao?"
Phương Vô Mỹ khuôn mặt xinh đẹp, bởi vì khẩu khí ác độc mà biến dạng.
"Đúng vậy! Nhưng mà gần đây hội trưởng giống như thường đi tìm Từ Tiểu Linh!"
Nữ sinh tròn trịa tên Hàm Lan mở miệng.
"Nhất định là Từ Tiểu Linh dùng thủ đoạn đùa giỡn, câu dẫn hội trưởng."
Cổ Lợi tiếp lời.
"Mộ Hiên là của ta, không cho phép bất luận kẻ nào cướp hắn đi."
Phương Vô Mỹ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thật ra thì, cái nam sinh Quân Thánh Thiên mới chuyển trường đến cũng rất đẹp trai! Hơi khốc một chút nhưng cực soái a."
Hàm Lan vẻ mặt mơ màng nói tới Quân Thánh Thiên.
"Hắn tuy là rất tuấn tú, nhưng mà lần đầu tới trường chúng ta, liền tỏ rõ An Tuyết Nhi là bạn gái duy nhất của hắn."
Phương Vô Mỹ có chút đáng tiếc nói. Đẹp trai dĩ nhiên là thích! Nhưng là Quân Thánh Thiên có khí chất âm ngoan, khó có thể ngã dưới váy của cô, mà Bạch Mộ Hiên lại không có công khai bạn gái, phù hợp điều kiện, cũng tương đối dễ mắc câu đi!
"Đúng vậy! Thật đáng tiếc! Ta vốn là đang vì hắn cố gắng giảm cân, hiện tại cũng không cần đi, dù sao hắn cũng chỉ có thể nhìn từ xa mà thôi, không có thể lại gần."
Hàm Lan cũng là đã suy nghĩ đến việc giảm cân, nhưng mà càng giảm càng mập.
"Vô Mỹ, thật ra thì Quân Thánh Thiên và hội trưởng cả hai đều rất tốt, nhưng là gia thế của Quân Thánh Thiên vượt xa hội trưởng, phụ thân hắn là chủ tịch tập đoàn Quân gia nổi tiếng thế giới đấy!"
Cổ Lợi vẻ mặt ham tiền mơ ảo tưởng, nếu như Phương Vô Mỹ có được Quân Thánh Thiên, Phương Vô Mỹ sẽ giới thiệu các công tử có tiền tài anh tuấn cho cô, vậy thì nửa đời sau liền không buồn không lo rồi.
"Ừ, hai người bọn họ cũng rất xuất sắc anh tuấn, thật là làm cho người khác khó có thể chọn lựa!"
Phương Vô Mỹ tựa như nắm chắc phần thắng, phiền não.
"Đó không phải là Quân Thánh Thiên cùng An Tuyết Nhi hay sao?"
Hàm Lan vươn mắt nhìn xa xa đi tới một đôi mỹ nam mỹ nữ.
"Bọn họ tới nơi này làm gì?"
Cổ Lợi nghĩ không ra. Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến a!
"Đừng nói gì, trước trốn xem bọn họ muốn làm gì!"
Phương Vô Mỹ nhanh chóng dẫn các cô đi, trốn kín đáo ở rừng phía sau, muốn rình coi Quân Thánh Thiên cùng An Tuyết Nhi.
"Tuyết Nhi, em hôm nay có phải ngủ quên hay không mà không bắt xe đến trường?"
Quân Thánh Thiên ôm lấy An Tuyết Nhi ngồi vào chiếc gế đá gần rặng cây. Khi hai người đến gần, làm cho ba nữ sinh phía sau lập tức dừng lại hô hấp, sợ bị phát hiện.
"Đúng vậy! Làm sao anh biết?"
"Anh có tuyến tình báo bí mật mà!"
"Tình báo? Haha!"
An Tuyết Nhi cảm thấy buồn cười.
"Tuyết Nhi rốt cuộc thì em cũng cười rồi, hôm nay lúc em ở cùng với anh một chỗ rất im lặng nha, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có!"
Cô cúi đầu vày vò váy của mình, bộ dáng rất ư là đang có chuyện.
"Nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì?"
"Thật không có mà!"
Váy của cô cũng vị vò nhăn. Đối với chuyện nằm mơ của mình, An Tuyết Nhi có cảm giác áy náy vô cùng. Cô đã nghĩ mọi biện pháp để cho mình không nằm mơ nữa, nhưng vô luận như thế nào, cô hàng đêm vẫn xuân quang không giảm.
"An Tuyết Nhi, không được giấu anh."
Quân Thánh Thiên gọi tên đầy đủ của An Tuyết Nhi, đại biểu hắn đáng rất tức giận.
"Nhưng mà em ngại lắm."
"Anh là người thân thiết nhất với em, có cái gì phải ngượng chứ."
"Được rồi! Chính là... chuyện đó... Em gần đây thường nằm mơ."
"Ừ...."
"Là có chút sắc... sắc mộng a."
"Có phải nằm mơ thấy anh không?"
Quân Thánh Thiên cho là cô nằm mơ thấy cùng hắn gần gũi, mới xấu hổ. Tuyết Nhi của hắn thật ngây thơ, thuần khiết!
"Không phải với anh!"
Cô sợ hãi mở miệng.
"Cái gì?"
Hắn trợn to mắt, rống lên thành tiếng.
"Em nói em nằm mơ thấy mình cùng với nam nhân khác thân thiết?"
Hắn nổi giận đùng đùng nắm chặt lấy hai cánh tay của An Tuyết Nhi.
"Thiên, anh đừng tức giận!"
Cô thấy hắn dữ dội như vậy, dọa cho sợ đến nước mắt lập tức rớt xuống.
"Em thích người con trai khác?"
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm An Tuyết Nhi.
"Không phải! Anh hãy nghe em nói, em cũng không biết nam nhân kia là ai, em chỉ thích anh thôi, anh phải tin tưởng em."
Cô khóc lóc kể lể. Nghe thấy cô nói như vậy, hắn mới có chút hết giận.
"Em cũng không muốn nằm mơ thấy hắn! Mỗi đêm em thường làm mình mệt chết đi, để sẽ không phải nằm mơ thấy hắn nữa, không nghĩ tới cách đó cũng vô dụng, cuối cùng không biết nên làm thế nào cả. Nhưng mà em không có thay lòng, em thật chỉ thích một mình anh thôi."
"Em nói em yêu anh?"
"Phải! Em thật rất yêu anh."
An Tuyết Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt như mưa, thật sâu nhìn vào đôi mắt của Quân Thánh Thiên. Hắn mừng như điên, đem cô ôm thật chặt vào trong ngực, lấy khăn tay nhè nhẹ lâu sạch lệ cho nàng.
"Anh cũng yêu em."
Hắn tin tưởng An Tuyết Nhi sẽ không bao giờ phản bội hắn.
"Nhưng mà em không tốt, thế nhưng lại mơ loại mộng ấy."
"Em có thấy mặt người kia không?"
Hắn nghĩ đến trước kia mình cũng thường mơ thấy cô.
"Không có! Em chỉ thấy ánh mắt của hắn, thật dài, thật sáng, có điểm giống như..."
Cô cảm giác, cảm thấy ánh mắt của người xa lạ rất quen thuộc, dường như đã gặp qua.
"Giống anh sao?"
Quân Thánh Thiên nâng mặt của cô lên, để cho bọn họ nhìn nhau.
"Đúng! Giống như đôi mắt của anh, khó trách em lại có cảm giác, đã từng thấy qua."
Ít nhất thì người kia cũng có đôi mắt giống với Quân Thánh Thiên, điều này làm cho cô cảm thấy giảm đi tội ác của mình.
"Tuyết Nhi, có chuyện anh vẫn chưa nói cho em biết, bởi vì anh muốn đợi đến khi em nói yêu anh thì anh mới nói cho em."
"Chuyện gì thế?"
Quân Thánh Thiên đem An Tuyết Nhi ngồi trên đùi hắn, mới chậm rãi nói, giấc mơ từ hồi bé của hắn.
"Vậy sao anh lại thích em? Anh nằm mơ thấy chính là nữ nhân kia mà?"
Nghe xong chuyện xưa của hắn, An Tuyết Nhi chán nản mở miệng.
"Người anh gặp trong mộng chính là em! Em quên năm ngoái em được chọn làm hoa khôi của trường, không phải có rất nhiều phóng viên tới phỏng vấn em sao?"
"Đúng rồi! Nếu vậy, chúng ta kiếp trước chính là một đôi sao?"
Khi biết tình nhân trong mộng của hắn là cô, cô nhanh chóng lây sự hưng phấn của hắn. Kiếp trước yêu thương, thật lãng mạn! An Tuyết Nhi vui vẻ ôm cổ hắn, ở trên mặt hắn hôn lên mấy cái.
"Không sai! Cho nên anh mới đoán nam nhân mà em thấy trong mộng, chính là anh chứ không phải ai khác."
"A! Thiên."
An Tuyết Nhi ôn nhu nhìn hắn. Thật tốt qúa! Cái cảm giác tội lỗi mà nhiều ngày nay cô mang trên lưng giờ có thể vứt xuống Thái Bình Dương rồi. Quân Thánh Thiên đưa tay lên chạm vào đôi môi ngọt ngào của cô, bộ dáng vừa mới khóc của cô thật rung động lòng người.
"Thiên, hôn em."
An Tuyết Nhi lấy dũng khí, xấu hổ muốn hắn hôn cô. Quân Thánh Thiên môi bao phủ lên miệng của cô, cuồng nhiệt hôn cô, tựa như là đói bụng từ lâu.
An Tuyết Nhi chậm rãi le lưỡi liếm bờ môi của hắn, ngay sau đó bị hắn há mồm cắn nuốt sạch.Hắn kích tình, dùng đầu lưỡi quấn lấy lưỡi của cô, tay hắn cũng không an phận mà sờ lên bộ ngực đầy đặn, cách y phục vuốt ve, một tay kia đưa vào trong váy vuốt ve bắp đùi trắng như tuyết, cũng sờ hướng tam giác sâu kín ấy. Đột nhiên một hồi tiếng huyên náo truyền đến, An Tuyết Nhi xấu hổ đẩy hắn ra.
"Có người tới!"
Cô trượt từ trên bắp đùi của hắn xuống, đứng lên sửa lại váy áo của mình. Quân Thánh Thiên hít một hơi thật sâu, điều chỉnh thỏa mãn dục vọng luôn không chiếm được. Nếu không phải mẹ An Tuyết Nhi yêu ai yêu cả đường đi lối về, ngày ngày điều chế thức ăn bổ dưỡng thân thể cho hắn, hắn hoài nghi chính mình sẽ bởi vì chất chứa quá nhiều dụng vọng mà chết sớm.
"Chúng ta đi thôi!"
Hắn dắt tay của cô đưa nàng về lớp học. Thế nào mà vườn hoa này càng ngày càng nhiều người, có lẽ hắn phải thay đổi địa điểm khác để nói chuyện yêu đương mới được.
"Thiên, hình như sắp đến sinh nhật anh rồi, anh có muốn quà gì đặc biệt không?"
An Tuyết Nhi cùng Quân Thánh Thiên vừa tán gẫu, vừa đi trở về phòng học. Ba nữ sinh núp ở sau rừng cây đi ra, xuyên thấu qua lớp lá cây thấy bọn học đã đi xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ ngã ngồi ở trên bãi cỏ. Hàm Lan mơ mộng trước tiên mở miệng.
"Oa! Chuyện xưa của bọn họ lãng mạn quá! Thật hâm mộ."
"Cái đó An Tuyết Nhi thật không biết xấu hổ, thế nhưng mở miệng yêu cầu Quân Thánh Thiên hôn."
"Không nghĩ tới giữa bọn họ, thậm chí có một đoạn chuyện xưa như vậy."
Phương Vô Mỹ vẻ mặt đầy toan tính. Hừ! An Tuyết Nhi thật may mắn, nếu không phải là cô xuất hiện trong giấc mơ của Quân Thánh Thiên, hắn mới không coi trọng cô!
"Vô Mỹ, hai người bọn họ thật môn đăng hộ đối. Ta xem ngươi vẫn là nên thích Bạch Mộ Hiên đi, không nên cùng An Tuyết Nhi giành Quân Thánh Thiên."
Hàm Lan không biết lúc này Phương Vô Mỹ đang đầy bụng oán khí còn phát biết ngu ngốc cảm giác của cô.
"Tiểu Lan, ngươi thì biết cái gì! Nếu không phải trước đó An Tuyết Nhi xuất hiện ở trong mộng của Quân Thánh Thiên, Quân Thánh Thiên nhất định sẽ coi trọng Vô Mỹ a."
"Nói cũng phải, bất quá ta thấy tình cảm của bọn hắn tựa hồ rất tốt."
Phương Vô Mỹ trầm ngâm.
"Đây không phải vấn để lớn a! Chỉ cần chúng ta cùng nhau động não, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp chia rẽ bọn họ."
Cổ Lợi không buông tha mà tiếp tục giựt giây.
"Lợi Lợi, như vậy là tốt sao?"
Hàm Lan thiện lương tuyệt không muốn chia rẽ người khác.
"Tiểu Lan, ngươi đừng nổi cáu, đây chính là liên quan đến tương lai của Vô Mỹ! Ngươi không phải là muốn bỏ qua cơ hội Vô Mỹ lên làm thiếu phu nhân tập đoàn Quân gia sao?"
Vừa nghe Cổ Lợi nói như vậy, dã tâm của Phương Vô Mỹ ngày càng lớn, càng muốn thử. Cô quyết định, Bạch Mộ Hiên cùng Quân Thánh Thiên, cả hai đều phải vào tay nàng.
"Tiểu Lan, ngươi cũng đừng làm hỏng đại sự của ta. Chờ ta phát đạt rồi, nhất định không thiếu chỗ tốt của các ngươi, hiện tại chúng ta nhanh một chút suy nghĩ biện pháp phải đối phó như thế nào với An Tuyết Nhi đi!"
"Dùng mỹ nhân kế đi! Vô Mỹ tự mình an bài một cuộc chạm mặt, để cho Quân Thánh Thiên bị phong thái của ngươi hấp dẫn đi."
Cổ Lợi không thể chờ đợi mà nói lên chủ ý.
"Ừ! Không tệ, chúng ta có thể tạo ra hiểu lầm để tình cảm của bọn họ tan vỡ."
Phương Vô Mỹ ác độc nói. Phương Vô Mỹ cùng Cổ Lợi miệt mài thảo luận, mà Hàm Lan lại im lặng ngồi ở bên.
"Thực hiện chiến lược thứ nhất, gửi tin giả!"
Cổ Lợi đè thấp thanh âm, giả thần giả quỷ cùng Phương Vô Mỹ đứng ở bên cạnh máy bán hàng, làm bộ muốn mua thức uống. Hai người bọn họ thừa dịp sáng sớm chưa có người nào, liền vứt một phong thư nói Quân Thánh Thiên hoa tâm vào hòm thư của An Tuyết Nhi, nhưng là các cô lại sững sờ chính là, có người còn sớm hơn các cô thả vào đó vài phong thư. Phương Vô Mỹ ghen tỵ, rút ra những thư tình kia, toàn bộ đều vứt vào thùng rác.
***
Sau đó, cứ hết một tiết học, hai người lại nhanh chóng vọt tới hòm thư bên cạnh hành lang, muốn nhìn xem An Tuyết Nhi có hay không mở ra lá thư này. Nhưng là mặc cho hai người bọn họ lấy cơ đau bụng, chân đau để sớm tan lớp, An Tuyết Nhi vẫn như cũ không thấy bóng dáng. Rốt cuộc cũng chờ đến khi tan lớp, hai người bọn họ chạy mệt lả, đến trước máy bán hàng ôm cây đợi thỏ.
"Vô Mỹ, ngươi xem bọn họ tới kìa."
Cổ Lợi lời dụng cùi chỏ nhẹ đụng vào người Phương Vô Mỹ, hai người ngay sau đó móc ra túi tiền lẻ quảng vào máy bán hàng mua đồ uống. Dọc theo đường đi, Quân Thánh Thiên không biết nói cái gì, chọc cho An Tuyết Nhi vừa xấu hổ vừa giận đáng vào lồng ngực của hắn, sau đó lại làm cho cô vui vẻ cười dựa vào ngực của hắn. Hai người thân mật, giống như cả một hành lang lớn chỉ có hai người bọn họ.
"Ai! Hôm nay thế nào chỉ có một phong thư? Bạn học An, giá thị trường của bạn bị giảm nha!"
Quân Thánh Thiên đã sớm đối với cô nhận được thư tình cũng không để bụng lắm. Hắn đối với bản thân rất có lòng tin!
"A, Quân đại thiếu gia, hiện tại em có thể đổ thừa tại anh đi."
Quân Thánh Thiên lên tiếng cười to. Tuyết Nhi càng ngày càng đáng yêu! Hắn kìm lòng không được mà cúi đầu hôn lên trán của cô, nhưng lập tức bị cô nũng nịu đẩy ra. An Tuyết Nhi tuyệt không để ý mình nhận được bao nhiêu thư tình, dù sao có Quân Thánh Thiên cô cũng đã rất thỏa mãn rồi, hơn nữa vĩnh viễn cùng không tới phiên cô xem những lá thư kia. Cô hướng trước hòm thư của mình mở khóa, mà Quân Thánh Thiên thuận tay rút phong thư ở khe hẹp ra.
"Tuyết Nhi, mấy thứ này càng ngày càng nhảm đi!"
Bọn tiểu tử ngốc viết thư tình công lực càng ngày càng yếu đi, thật là làm xấu mặt nam nhi! Hắn chợt nhìn sang máy bán hàng, dọa Phương Vô Mỹ cùng Cổ lợi bị vạch trần. Quân Thánh Thiên thuận tiện quăng lá thư này vào thùng rác bên cạnh máy bán hàng. Trong lúc đó coi các nàng như không tồn tại, ánh mắt ngày cả dừng một chút cùng không, trừ An Tuyết Nhi ra, đối với những cô gái khác hắn không có hứng thú.
Ở đó lấy mấy cuốn sách, An Tuyết Nhi khóa hòm thư lại. Cô đối với việc mấy phong thư đều qua tay Quan Thánh Thiên, an táng ở trong thùng rác bên cạnh máy bán hàng, đã sớm thành bình thường. Cuối cùng hai người cổng trường đi tới, vừa đi vừa trêu trọc. Lưu lại hai kẻ kinh ngạc không thôi.