Buổi tối, một chiếc xe dừng bên ngoài An gia không xa.
"A..."
An Tuyết Nhi giạng chân ngồi trên đùi đối mặt với Quân Thánh Thiên, trên dưới phập phồng. Cô thật đáng thương, vốn là muốn nhanh chóng thoát khỏi ma chưởng của hắn để về nhà ngủ một giấc. Ai ngờ Quân Thánh Thiên đưa cô về đến cửa, lại bắt cô ra chỗ ngồi phía sau ân ái, cũng không để ý tới sẽ bị người An gia gần đây nhìn thấy.
Quân Thánh Thiên không ngừng ngậm mút đôi phong nhũ đang đung đưa của cô, yêu mến gặm cắn hai đóa hồng diễm, hạ thân không ngừng đâm vào hoa kính co rút, hắn dùng lực bãi động thân thể trước mặt, để hoa huyệt thật nhanh phun ra nuốt vào tiểu đệ của hắn. Tư vị thật tuyệt vời, làm cho hắn không muốn để cô về nhà, cho nên vẫn biết là không đủ, nhưng không thể làm gì khác hơn là ân ái để nói lời tạm biệt.
"A... không được!"
Khe huyệt co rút thật chặt, bao lấy vật nóng bỏng đang không ngừng tiến về phía trước, cô ôm chặt đầu của hắn, cả người co quắp. Tay của hắn đem cô hạ thấp xuống hơn, cưỡng bách miệng huyệt căng thằng nuốt lấy vật vừa to vừa dài, bao kín lấy vật nam tính ấy.
Cô mỗi lần trùng xuống thì cũng cảm thấy tử cung của mình bị đội lên, hắn điên cuồng như vậy khiến cho cô ngồi xuống càng thêm thâm nhập, bộ ngực sữa của cô lay động kịch liệt, giống như lúc thi chạy vậy, làm cho hắn hưng phấn không thôi. Cảm giác mình giống như ngồi ở trên một đoàn lửa nóng, tiểu đệ nóng rực thô to của hắn đâm vào khiến cô có chút đau, lại có khoái cảm tê dại. Tại sao hắn luôn không chịu buông tha cô? Hắn ôm chặt lấy thân thể xinh đẹp, nhanh chóng có lực, cứng rắn, cuối cùng, một hơi toàn lực đâm vào bên trong, phóng ra cao trào.
"A! Tuyết Nhi, em thật giỏi."
Gương mặt tuấn tú hồng hào, vùi vào bộ ngực sữa trước mặt. An Tuyết Nhi, có chút thở dốc, cô thật là điên mới có thể cùng hắn ở ngày ngoài cửa nhà ân ái, đều là tại cái tên đại ác lang này mê hoặc làm chuyện xấu.
"Thiên, em phải về."
Cô giận dỗi nói. Cô thật là đưa dê vào miệng cọp!
***
Buổi trưa hôm nay, tắm nước nóng xong, ăn bữa trưa, bọn họ vốn là ngồi trên ghế salon xem phim. Thiên ở ngay trên ghế trêu đùa, hấp dẫn cô không thể không cùng hắn. Mà chạng vạng, vốn là muốn trở về nhưng mà Thiên thế nhưng lại bắt cô đi đến sân bóng bàn, gần chỗ để khăn tắm, ép cô nằm trên bàn bóng cùng hắn ái ân. Thật quá đáng!
Đã thế, càng làm cho người ta căm phẫn chính là, cô thế nhưng cũng cảm thấy rất hưng phấn, kích thích, còn đạt tới cao trào chứ. Mà bây giờ, mặc dù đã về đến cửa nhà, không nghĩ tới, cô lại bị hắn ăn. Ai! Hắn kiếp trước nhất định là hòa thượng.
"Tuyết Nhi, anh không muôn em về."
Quân Thánh Thiên ngậm vành tai của cô, thanh âm trầm khấp khàn khàn, ở bên tai nói.
"Không được! Ngày mai còn phải đi học mà!"
Cô đẩy hắn ra nhỏ giọng nói.
"Được rồi! Một lần cuối nữa nhé."
Hắn trong chốc lát ánh mắt tỏa sáng, vật kia ngay lập tức khổng lồ, sưng trướng lên, nhất quyết không buông tha hoa kính kia.
"Không muốn! Người ta còn phải về nhà!"
Cô sợ hãi, từ trên đùi hắn nhảy xuống. Muốn mở cửa xe xông ra ngoài, nhưng không kịp rồi, Quân Thánh Thiên đã từ phía sau bắt được hông của cô, đâm vào hoa huyệt, bắt đầu luật động. Hắn không chút nào đè nén mình, dũng mãnh xâm phạm hoa huyệt ướt nhẹp, bàn tay đang nắm eo thon của cô chặt đến ửng hồng.
"A..."
An Tuyết Nhi hai tay bắt được tay cầm của cửa xe, cuồng loạn vung đầu lên, mặc cho hắn cứng rắn ngang tàng từ sau tiến vào huyệt đạo mềm mại. Tiếng rên rỉ không kìm nén ở trong xe vang lên, mà xe thể thao ở trong đêm tối, suồng xã tứ phía trên dưới lay động.
Khe huyệt chật hẹp, ướt nhẹp bao chặt lấy vật thể điên cuồng nóng rực. Thì ra hắn đè nén lâu như vậy, một khi đã phát tiết ra ngoài, sẽ giống như núi lửa bộc phát, càng không thể thu thấp. Tuyết Nhi vừa đáng thương vừa hạnh phúc! Đêm tối với cô tựa hồ đặc biệt kích thích.
***
Một góc sân trường, có ba nữ sinh đang tụ ở chung một chỗ, nhỏ giọng bàn luận kế hoạch âm mưu xấu xa của mình. Liên tiếp thất bại cùng với việc bị An Thắng Võ chỉnh, làm cho Phương Vô Mỹ càng thêm thống hận An Tuyết Nhi, hơn nữa lại nhìn đến Quân Thánh Thiên cùng An Tuyết Nhi thời gian này càng thêm thân mật, càng thêm ghen ghét dữ dội.
"Lần này nhất định phải thành công!"
Phương Vô Mỹ vẻ mặt hung ác, hướng về phía bạn tốt ở cửa nói.
"Chúng ta cũng sắp xếp xong xuôi, lần này An Tuyết Nhi nhất định sẽ trúng kế."
Cổ Lợi phụ họa. Một bên Tiểu Lan, vẻ mặt nặng nề nhìn bạn. Có cần thiết vì tranh đoạt một người đàn ông mà dùng thủ đoạn sao? Tại sao không quang minh chính đại mà cạnh tranh chứ? Nhưng cô cũng không có nói ra suy nghĩ của mình, một mặt cô nhát gan.
Ai! Chỉ có thể cầu nguyện các bạn sớm ngày tỉnh ngộ.
***
"Wow! Học trưởng thật lợi hại nha! Em lần đầu tiên mới thầy bộ dạng mềm mại như vậy của Tiểu Linh."
An Tuyết Nhi vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Từ Tiểu Linh đang tựa vào trong ngực Bạch Mộ Hiên, hai người bọn họ ở trong thư viện thân mật ôm hôn. Dĩ nhiên, Bạch Mộ Hiên phải mất chút sức lực, mới làm cho Từ Tiểu Linh ngoan ngoãn há miệng. Đột nhiên một cánh tay đưa qua che mắt An Tuyết Nhi.
"Tuyết Nhi, chớ nhìn lén người khác thân thiết, nếu như em muốn nhìn, chúng ta về nhà, hướng gương làm mấy lần, để cho em xem thật kỹ đến khi nào đủ mới thôi."
Quân Thánh Thiên không thích cô nhìn chằm chằm nam nhân khác, hắn thuận tiện kéo cô lui về phía sau. Bởi vì sắp thi học kỳ, hai đôi đều không hẹn mà cùng đến thư viện ôn bài, hai tên nam sinh cũng vì bạn gái mới đến. Mà hai người bọn họ ở trường nổi danh là thiên tài, nếu không phải vì hai nàng, bọn hắn ngay cả phòng tự học ở nơi nào cũng đều không biết.
Trong thư viện trường trung học Lan Hinh, phân chia ra nhiều phòng học, công cộng, đoàn thể, hai người và phòng cá nhân, để cho học sinh có thể theo nhu cầu mà lựa chọn. Vì phòng ngừa loạn âm quấy nhiễu, nên trang bị thêm các thiết bị cách âm hiện đại.
"Ai nha! Thiên, buông tay! Em không thấy gì cả."
Bị Quân Thánh Thiên kìm chặt, kéo lui về phía sau, An Tuyết Nhi cước bộ không khỏi lảo đảo. Kéo cô đi một đoạn đường, hắn mới đỡ cô xoay người đứng ngay ngắn lại.
"Tuyết Nhi, em muốn đi gian phòng nào?"
Đứng ở chỗ phân phối phòng tự học, hắn mặc cho cô lựa chọn gian phòng.
"Em muốn đi cái phòng ở góc kia."
An Tuyết Nhi quyến định chọn lấy một phòng học cá nhân.
"Ừ..."
Trầm ngâm một lát, Quân Thánh Thiên nắm lấy tay của cô, liền hướng một phòng học hai người ở góc khác đi tới.
"Thiên, người ta muốn học một mình! Anh dẫn em đi đâu vậy?"
Mỗi lần cùng Thiên một chỗ cũng không có yên tĩnh, hắn nói muốn dạy cô phương trình số học, cuối cùng lại dạy cô phương trình tình ái, dạy cô như thế làm sao mà chuyên tâm học được?
"Anh cũng muốn học bài mà! Anh muốn chuyên tâm đọc sách."
An Tuyết Nhi bất đắc dĩ sang phía bên phải ngồi xuống, lấy ra quyển sách chuẩn bị học bài.
"Ai!"
Hắn ở bên người nàng ngồi xuống, lấy ra một xấp sách, hai chân hơi nâng lên, giống như đang nhìn báo đọc vậy, mặc dù bộ dáng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt cũng rất chuyên chú. Hắn lại đổi một quyển sách, an tĩnh đọc, không có quấy nhiễu người bên cạnh.
An Tuyết Nhi có Quân Thánh Thiên ở bên, dường như khó có thể chuyên tâm, bất quá hắn không tiếng động làm bạn bên cạnh cô, cô cũng dần dần chìm vào nội dung của cuốn sách ấy. Mặc dù cô không phải học sinh thiên tài, nhưng mà cũng rất chăm chỉ, khéo léo, thành tích luôn dẫn đầu đi trước.
Không biết qua bao lâu, Quân Thánh Thiên đột nhiên để quyển sách xuống, ưu nhã duỗi cái lưng mỏi. Những quyển sách này thật là nhàm chán, bất quá cũng vì ứng phó cuộc thi, hắn không làm gì khác hơn là bất đắc dĩ liếc qua chút! Dù sao An Tuyết Nhi sang năm cũng học đến, coi như là vì cô học một chút.
Hắn nhìn An Tuyết Nhi đang cắm đầu vào quyển sách. Cô thế nào không nhanh học xong đây? Ai! Hắn cũng phải an phận một tý, không muốn quấy nhiễu cô. Mới nghĩ như vậy, thanh âm của cô liền vang lên.
"Thiên, anh có thể dạy em làm đề số học này không? Đề này thật khó nha!"
Cô nhẹ cau mày, quay đầu hướng hắn xin giúp đỡ.
"Không thành vấn đề, anh đang chờ để phục vụ em đây!"
Quân Thánh Thiên vui vẻ đáp, mình lại có chuyện để làm rồi, hắn đứng ở phía sau cô, một tay tại trên bàn, cúi thấp người, đem mặt tựa vào bả vai của cô, nhìn xuống đề mục liền cầm lấy bút trong tay cô, một bên giải thích một bên tính toán, viết một đống công thức cùng biểu thức số học ra giấy.
"Thiên, anh rất lợi hại nha! So với thầy giáo của em còn rõ ràng hơn!"
Khi hắn giải thích, An Tuyết Nhi rất nhanh liền hiểu, liền mừng rỡ nói. Cô ngây thơ, thật là hạnh phúc. Có bạn trai lợi hại như vậy!
"Một đề mục một cái hôn. Tuyết Nhi, hôn một chút đi!"
Không buông tha bất kỳ cơ hội nào, hắn lên tiếng đòi hỏi cô.
"Được rồi!"
An Tuyết Nhi vui vẻ, hào phóng trên gương mặt hắn hôn xuống.
"Như vậy được chưa?"
Cô còn chưa có làm xong bài tập!
Cái này mà gọi là hôn sao, anh muốn chính là hôn lưỡi."
Hắn một bộ nói cô không có hôn, không bỏ qua chuyện này.
"Người ta còn phải đi học!"
Cô rất rõ ràng, vừa hôn hắn xong. Hắn nhất định sẽ không dừng lại.
"Mặc kệ, anh muốn em hôn anh."
Hắn đem mặt áp sát, không cho nàng tránh thoát.
"Thật sao! Chỉ một cái thôi đó!"
Cô bất đắc dĩ đáp ứng. Sớm biết đã không hỏi hắn rồi, thật là sắc tính không thay đổi! Quân Thánh Thiên được như ý, cười đến khoa trương, bèn ngồi trên ghế hướng An Tuyết Nhi, đầu gối chạm vào bắp đùi của cô. An Tuyết Nhi ôm lấy cổ hắn, ngửa đầu ngậm lấy miệng hắn, sau lại duỗi lưỡi liếm qua, nhưng Quân Thánh Thiên cũng không mở to miệng, mặc cho An Tuyết Nhi cố gắng cạy ra.
"Thiên..."
Nói muốn hôn lưỡi, hắn lại không chịu hợp tác, này, cô thế nào hôn đây? Cô vừa mở miệng, Quân Thánh Thiên liền nhanh chóng đưa tay lên đỡ lấy, hôn lên bờ môi đỏ mọng, cậy mạnh đưa vào miệng nhỏ ngọt ngào, cùng đầu lưỡi của nàng nhiệt tình dây dưa, chia sẻ nước miêng của nhau.
A! Tuyết Nhi lúc nào cũng có hương vị ngọt ngào như vậy. An Tuyết Nhi mê man ôm lấy cổ của hắn, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn nóng bỏng. Cô không cách nào tự chủ được, ngay cả khi bị hắn ôm đến trên đùi lúc nào cũng không biết. Hắn kéo áo sơ mi của cô ra, một tay từ dưới đưa vào bên trong áo, động tác thuần thục cởi ra áo lót, lấy tay bao lấy bầu vú đầy, dùng sức như muốn nặn ra sữa.
An Tuyết Nhi ngẩng đầu thở khẽ, cô cong người lên, đầu vú thẳng tiến vào sâu trong miệng của hắn, hạ thân bị dục hỏa hành hạ khó chịu, cũng khó nhịn mà vuốt ve bắp đùi của hắn. Quân Thánh Thiên không muốn làm vật kiên định sưng to phải nhẫn nại, hắn tự tay xé roạc quần lót của cô, tách ra cánh hoa ướt át, động thân đem dục hỏa cương cứng, cắm vào chỗ kín chặt khít, ôm thân thể cô kích tình luật động.
"A..."
Cho dù đã hoan ái vô số lần, nhưng cô vẫn không chịu được cảm giác đột nhiên bị đâm vào, huống chi mỗi lần hắn đều giống như mãnh thú, va chạm mãnh liệt, mà khe huyệt của cô, vô cùng đáng thương phải tiếp nhận tiểu đệ khổng lồ của hắn. Mê mị mà cắn môi dưới, cảm thụ khoái cảm cùng đau đớn.
Hắn một tay ghìm chặt hông, để cho cô phối hợp tiết tấu nhanh chóng hơn, một tay lại đưa đến chỗ bọn họ giao hợp, chạm vào chỗ mẫn cảm, để cho nơi ấy ra nhiều ái dịch bôi trơn hơn. Khoái cảm nhanh chóng thay thế cảm giác bị xuyên qua đau đớn, say mê trên dưới, để cho hạ thân kia mang đến cho cô khoái cảm tuyệt vời. Ngọt ngào, hưng phấn cùng thở dốc, tràn ngập trong phòng tự học. Quân Thánh Thiên ở trên thân thể nhu mỹ mềm mại đang ra sức dùng lực đi lên đỉnh, để cho hoa kính nhạy cảm co rút lại run rẩy.
"Ừm..."
Hạ thân khổng lồ, cứng rắn, lấp đầy khe chật hẹp, thật sâu chống đỡ. Ở lần cuối, vừa nhanh, vừa cuồng dã ma sát cánh hoa mềm mại, không chừng mực chạy nước rút, khiến cho cô không chịu nổi, toàn thân co rút đạt tới cực điểm, mềm yếu ở trên vai hắn, mặc hắn tiếp tục nắm hông của cô luật động.
Quân Thánh Thiên bị khoái cảm tích lũy kích thích tăng nhanh động tác, không chút lưu tình ra vào tận hứng phát tiết dục vọng. Rốt cuộc, ở lần cuối cùng, sâu kín nhất của cô, lửa nóng tinh dịch phun ra. An Tuyết Nhi cả người vô lực, dùng ngón tay chà xát ngực Quân Thánh Thiên.
"Thiên, anh lại quên không mang bao nữa!"
Cô vẫn biết hắn luôn chuẩn bị rất nhiều bao cao su bên người đề phòng bất cứ tình huống nào, nhưng lúc hắn hưng phấn liền quên luôn, đặc biệt là càng ở những nơi nguy hiểm, càng dễ dàng quên.
"Đều tại em quá mê người, hại anh không thể đợi được mà muốn ăn. Căn bản là quên mất, lần sau anh sẽ nhớ."
"Anh mỗi lần đều nói như vậy, kết quả còn không phải là quên luôn đấy sao."
Cô ngọt ngào cong môi, hoài nghi hắn căn bản không thích mang thứ kia, lại làm cả hai phải đề phòng. Cũng may mẹ ở phương diện này giúp rất nhiều. Mặc dù cô rất muốn có một tiểu bảo bối lớn lên giống Thiên, nhưng cô biết bây giờ còn chưa phải lúc.
"Vậy em lần sau ở bên ngoài đừng có câu dẫn anh, làm anh không kịp đợi được."
Ở trong mắt Quân Thánh Thiên, mỗi động tác mờ ám của An Tuyết Nhi đều khả ái động lòng người, khiến cho hắn không tự chủ được mà hoàn toàn tan rã, trong lòng tràn đầy ý muốn ngay tại chỗ đoạt lấy.
"Người ta câu dẫn anh lúc nào chư? Em rất chăm chỉ ở đây đọc sách nha!"
"Còn nói không có, em bây giờ không phải đang chu mỏ là ám hiệu anh hôn em hay sao?"
Hắn chằm chằm nhìn đôi môi đỏ mọng khiêu gợi, khép khép mở mở làu bầu, cảm thấy một cỗ nhiệt lưu đang từ từ rốt vào hạ bộ. Tiểu yêu tinh này thật biết dụ dỗ người ta phạm tội!
"Anh nói loạn, đây đại biểu là bất mãn, không phải câu dẫn!"
Cô nũng nịu, nói hắn ngụy biện, cái miệng nhỏ không khỏi cong cao hơn, nhưng hắn không có phản bác, lại chỉ nhìn chằm chằm, cô nhịn không được mà chà xát cơ ngực bền chắc của hắn, để cho hắn dời đi tầm mắt đang nhìn về phía cô.
"Tuyết Nhi, chúng ta làm thêm một lần nữa được không?"
Hắn thấp giọng dụ dỗ An Tuyết Nhi, cô đối với hắn thật có lực hút trí mạng. Hắn yêu cực kỳ cá tính mềm mại thiện lương lại nũng nịu của cô, cũng yêu tiếng rên rỉ ngọt ngào, thở dốc của cô những khi hoan ái, còn có khuôn mặt tinh sảo nhỏ nhắn cùng với thân thể trắng nõn, mỹ miều.
"Không muốn nữa! Thiên, chúng ta ở thư viện không thể như vậy."
An Tuyết Nhi lui về phía sau tránh né gương mặt đang áp sát của hắn, lại bị tay của hắn bắt trụ lấy vòng eo, làm cô không thể động đậy, chỉ có thể quay đầu tránh cái miệng của hắn. Đang ở lúc Quân Thánh Thiên cắn vành tai An Tuyết Nhi, thì một hồi tiếng gõ cửa ầm ầm dồn dập vang lên. An Tuyết Nhi có tật giật mình, hoảng hốt. Là có người hay không phát hiện bọn họ ở thư viện làm loạn?
"Có người gõ cửa! Làm sao bây giờ?"
Nàng hoảng hột nhìn về phía Quân Thánh Thiên.
"Không có chuyện gì, em trước mặc quần áo tử tế vào đã!"
Quân Thánh Thiên kéo cô cùng nhau đứng lên, giúp cô cài nút áo ngực cũng chỉnh tề trang phục.
"Quần lót của em đâu?"
Cô cảm thấy hạ thân lành lạnh, lại nhìn xung quanh một lần. A! Quần lót thứ n đang thương của cô đang bị thảm nằm ở trên sàn nhà, kết thúc sinh mạng ngắn ngủi của nó.
"Thiên, anh lại đem quần lót của người ta xé rách."
An Tuyết Nhi nổi giận trừng mắt nhìn hắn một cái. Bảo cô sau đó như thế nào đi ra ngoài a! Quân Thánh Thiên cũng sửa sang lại áo của hắn, nhìn đến tiểu bảo bối đang vì quần lót mà tức giận, hắn nắm lấy tay của cô, không khách khí hôn trụ cái miệng nhỏ đang thao thao bất tuyệt, sắc tình cùng cô quấn quít, cho đến khi không thở nổi mới buông ra.
"Lần sau nhớ mang thêm một cái quần lót để ở túi xách."
Hắn nhìn chằm chằm người đang tựa vào lồng ngực hắn nói.
"Người ta sớm đã mang thêm, anh xem anh thật hư hỏng."
Kể từ lần đầu tiên làm tình cùng với hắn, tỷ lệ quần lót còn sống sót của cô ngày một hạ thấp, mà phải mua thêm một lượng lớn nữa.
"Tuyết Nhi, em thật chu đáo! Vậy về sau anh cũng không cần phải băn khoăn quá nhiều rồi."
"Hừ!"
Mặt cô ửng hồng, hừ hắn một tiếng.
Tiếng gõ cửa không kiên nhẫn, một lần nữa vang lên. An Tuyết Nhi vội vàng lấy ra quần lót, che che giấu giấu mặc vào. Đợi cô mặc xong, Quân Thánh Thiên mang bộ mặt lạnh lùng ra mở cửa, liền thấy Từ Tiểu Linh cùng Bạch Mộ Hiên đang cười mờ ám nhìn bọn họ.
"Uy! Các ngươi lại đang làm chuyện xấu gì đó? Lâu như vậy mới ra mở cửa? Có phải đang tìm y phục dưới đất không hả?"
Từ Tiểu Linh vui vẻ trêu đùa hai người thoạt nhìn một bộ dạng vừa làm xong chuyện tình yêu. An Tuyết Nhi thẹn thùng đỏ mặt, đứng ở bên cạnh bàn ngượng ngùng đi tới.
"Bạch Mộ Hiên, làm cách nào bạn gái ngươi có dính hơi thở văn nhã của ngươi lấy một tí không hả, vẫn còn lỗ mãng như vậy?"
Quân Thánh Thiên không yếu thế khí khái đáp lễ.
"Tớ chính là yêu cô ấy ở điểm này."
Bạch Mộ Hiên hào hoa phong nhã nói Quân Thánh Thiên cười khan mấy tiếng, xem ra Bạch Mộ Hiên cũng rất sủng ái Từ Tiểu Linh.
"Tuyết Nhi, cậu núp ở bên trong làm gì! Nhanh lên cầm cặp sách đi ăn tối với bọn tớ, đừng để ý tới cái tên vô lễ này."
Từ Tiểu Linh cho Quân Thánh Thiên một ánh mắt xấu xa, liền hướng An Tuyết Nhi bên trong phòng nói.
"Ờ! Được."
Giống như đứa trẻ bị phát hiện làm chuyện xấu, An Tuyết Nhi khéo léo thu cặp sách của hai người.
"Tiểu Linh, làm sao cậu biết bọn tớ ở gian phòng này?"
Phòng tự học nhiều như vậy, cô làm sao tìm được bọn họ?
"Ai ui! Cứ tìm cái phòng nào cửa sổ, với cửa ra vào đóng chặt, rèm cửa kéo xuống là được!"
Từ Tiểu Linh nhanh nhảu nói, bởi vì cô cùng Bạch Mộ Hiên cũng là như vậy. An Tuyết Nhi nghe xong mặt hồng lên, lại trợn mắt nhìn Quân Thánh Thiên một cái, mà hắn lại lộ ra nụ cười không tốt, ôm sát cô. Cứ thế, đoàn người chậm chạp đi ăn bữa tối.
***
Những ngày kế tiếp Từ Tiểu Linh cùng An Tuyết Nhi hai người liền ở chung một chỗ, bở vì hai cô đều có bạn trai là thiên tài, để có thể chuyên tâm học hành, các cô cùng nhau cự tuyệt hai người kia làm bạn.
Mà hai nam sinh cũng vì bạn gái mình đáp ứng, dù sao thi xong trở lại bù đắp là được, vì vậy An Tuyết Nhi chừng mấy ngày không có cùng Quân Thánh Thiên gặp nhau, cho đến khi thi xong, bốn người mới hen nhau cùng đi ca hát, ăn bữa tối.
"Tiểu Linh, rốt cuộc cũng thi xong rồi. Ta thoải mái hơn rất nhiều nha."
An Tuyết Nhi cùng Từ Tiểu Linh ở trên hành lang sửa soạn lại cặp sách.
"Đúng vậy! Bọn mình phải đi ăn mừng mới được."
Từ Tiểu Linh hưng phấn nói không dứt, âm nhạc là một phần không thể thiếu trong cuộc đời của cô.
"Tiểu Linh mi thi rất tốt hả?"
An Tuyết Nhi thấy bạn tốt vui vẻ như vậy, liền cho là cô đối với thành tích rất nắm chắc.
"Ai! Thi xong rồi thì coi như xong đi, dù sao cũng đã cố gắng hết sức rồi!"
Cô đã sớm đem chuyện thi cử vứt ra khỏi đầu.
"Nói cũng phải."
An Tuyết Nhi hai má lúm đồng tiền xúng xính, cô rất thích bạn tốt dứt khoát như vậy.
"An Tuyết Nhi!"
Đột nhiên, một nam sinh chạy tới gọi.
"Có chuyện gì sao?"
An Tuyết Nhi xoay người nhìn bạn học xa lạ trước mắt.
"Quân Thánh Thiên muốn mình đưa cái này cho bạn."
Hắn lấy ra một tờ giấy đưa cho cô.
"Quân Thánh Thiên đâu?"
Từ Tiểu Linh cảm thấy có chút cổ quái.
"Hắn chỉ nhờ tôi cầm tới đây, những thứ khác tôi cũng không biết."
Nói xong, tên nam sinh kia bỏ chạy. Nhìn chữ viết của Quân Thánh Thiên trên tờ giấy, An Tuyết Nhi cũng không có nghi ngờ gì cả.
"Tiểu Linh. Thiên muốn ta đi vườn hoa chờ hắn! Vậy lát nữa gặp nhau ở đâu?"
"Hắn giở trò quỷ a? Không phải nói trực tiếp là đi ca hát ăn mừng sao? Chẳng lẽ muốn độc chiến mi hở?"
"Không phải vậy đâu! Nếu không mi trước đi tìm Bạch Mộ Hiên đi, sau đó chúng ta ở cửa KTV gặp nhau có được không? Nếu như ta cùng Thiên tới trễ, mi cứ vào một phòng hát nhé."
An Tuyết Nhi đề nghị.
"Được rồi! Chờ hắn tới, nhất định không để cho hắn hát."
Từ Tiểu Linh cười lớn, nghĩ đến một kế hoạch xấu xa.
"Vậy cứ như thế nha!"
"Đi đi, đi đi! Ta biết mi muốn gặp tình lang."
Hai tay Từ Tiểu Linh khẽ đẩy bạn tốt, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha mà nhạo báng. Thật ra thì cô cũng rất nhớ Bạch Mộ Hiên. Cứ như vậy hai người bọn họ cười đùa cùng nhau xuống lầu, hướng mục đích của mình đi trước.