Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 277: Đệ nhất kiếm khách (3)



Cùng Nghiêm Xích Hỏa đánh một trận, Lý Đạo Hiên chính là bằng vào sát chiêu này chặt đứt một vài sợi tóc của đối phương. Nếu không phải hắn còn chưa hoàn toàn thi triển ra Vô Thanh sát chiêu, Nghiêm Xích Hỏa cũng không nhất định có thể thắng hắn, bởi vì lúc đó hai người giao thủ tốc độ quá nhanh, chân chính chú ý tới một kiếm này ít người, lớp thiếu niên thiên tài không vượt quá năm người.

Tiếng động lớn ồn ào biến mất, không khí không lưu lại một vết tích, tựa như kiếm quang không phải là kiếm quang, mà là một bộ phân của không khí, tuy hai mà một.

- Hảo một chiêu Vô Thanh, so với lúc chiến đấu với ta càng hoàn thiện hơn một ít.

Nghiêm Xích Hỏa lòng còn sợ hãi, nếu bỏ qua sát chiêu Vô Thanh, Lý Đạo Hiên còn kém hắn chút, sẽ không thắng khổ cực như vậy, thế nhưng sát chiêu Vô Thanh vừa ra, ngay cả hắn đều phản ứng không kịp, chỉ có vô ý thức đón đỡ phản kích, tối hậu có thể thắng lợi, trừ thành tựu trên cảnh giới đao, còn có một tia vận khí ở trong đó, bằng không đối phương chặt đứt không chỉ một vài sợi tóc, mà là một cái tai, hoặc là cái đầu hắn rồi.

Vô Tình Tông tông chủ tâm trạng vô cùng bình tĩnh, Vô Tình Kiếm ý phối hợp Vô Tình Kiếm, uy lực của nó vượt lên trước Kiếm Ý và kiếm chiêu, lại phối hợp với sát chiêu Vô Thanh này, cục diện bắt đầu sáng sủa.

- Nguyên lai chiêu này tên là Vô Thanh, tên rất hình tượng.

Diệp Trần đứng tại chỗ không hề di động, thân thể giãn ra, lúc trước Lý Đạo Hiên có thể chặt đứt một vài sợi tóc của Nghiêm Xích Hỏa, hắn sao lại không chú ý, lúc trước tận lực ngăn chặn cảnh giới kiếm ý, chính là vì kiến thức một chút uy lực của chiêu này, khiến cảnh giới kiếm ý của mình nâng cao một bước.

Hầu như là ý nghĩ chợt loé lên trong lúc đó, Lý Đạo Hiên đánh ra kiếm quang liền đến trước người Diệp Trần, kiếm quang không có chút ba động, tựa như nguyệt nha, trước nguyệt nha mang theo lực đạo lôi đình vạn quân kích trảm mà đến, căn bản không cách nào hình dung một kiếm này nhanh tới cỡ nào, sắc bén cỡ nào.

Ngay khi kiếm quang tới gần Diệp Trần chốc lát, hắn liền xuất thủ, hai tay nắm chặt Tinh Ngân Kiếm, lấy tốc độ kiếm quang cực nhanh huy kiếm trảm đón đánh, do vậy tuyệt đại bộ phận mọi người không thể thấy hắn là huy kiếm thế nào, góc độ của kiếm ra sao.

Phong!

Một kiếm này không chủ phá chiêu của đối phương, kiếm này chủ yếu tạo ra một bức tường kiếm phong để phòng thủ, kiếm quang của Lý Đạo Hiên quá nhanh quá mạnh, quá mức mạnh mẽ tới mức không thể sớm ngăn trở nó, chỉ có dùng ý cảnh đơn thuần nhất mới có thể làm được, thế nhưng Khoái Kiếm Ý Cảnh uy lực xa hơn Cô Phong Tuyệt Sát ý cảnh và Thiên Toái Vân ý cảnh, gần lấy nhanh làm căn bản, là kiếm pháp dùng tốc độ phản ứng nhanh nhất chém ra.

Vụt!

Vô số hỏa tinh tí tách bắn ra, bởi vì quán tính, những hỏa tinh này toàn bộ bắn về phía Diệp Trần, cách khoảng không bao phủ hắn ở bên trong, tựa như một đóa hoa lửa bắn về phía hắn, vô cùng mỹ lệ, kinh tâm động phách.

Kiếm quang của Lý Đạo Hiên vẫn chưa tiêu tán, kịch liệt rung động, tựa hồ muốn đột phá phòng thủ của Diệp Trần, cho hắn một kích trí mạng.

Đinh!

Tinh Ngân Kiếm lui lại một phân, chợt lấy tốc độ nhanh hơn trảm trở lại, bắn trúng một điểm trên kiếm quang.

Kiếm quang ứng thanh mà đoạn, càng phát sinh thanh âm kim loại gãy.

Sau một khắc!

Hai mảnh tàn quang một trái một phải bắn ra, ở mặt võ đài phía sau Diệp Trần cắt ra vết tích thật sâu, kéo dài mấy chục thước.

- Vô Thanh! Nguyên lai là trong kiếm quang uy lực cực độ được nén lại tới một cực hạn, chặt đứt liên hệ cùng không khí, đồng thời cũng chặt đứt liên hệ với bên ngoài, thanh âm là thông qua không khí truyền bá, tự nhiên không thể truyền đến, tạo ra một thế giới không tiếng động.

Kiếm phong của Diệp Trần không phải không có ý nghĩa, thông qua kiếm quang cùng Tinh Ngân Kiếm tiếp xúc truyền đến rung động, cùng với linh hồn lực cảm ứng, Diệp Trần ở trong thời gian rất ngắn liền phát hiện ảo diệu của sát chiêu Vô Thanh.

Chỉ là biết muốn dùng chiêu này, khó như lên trời.

Mọi người đều biết để chân khí áp súc đến trình độ nhất định, có thể đánh chết cường giả Tinh Cực Cảnh thậm chí cường giả Linh Hải Cảnh, thế nhưng ai có lực khống chế cường đại như thế, muốn luyện được lực khống chế như vậy, thậm chí so với trở thành Vương giả Sinh Tử Cảnh còn muốn khó hơn.

Do đó, kỹ xảo đúng thời cơ mà sinh.

Kỹ xảo có thể hình dung thành đường tắt, có thể để võ giả càng thêm dễ nắm giữ một ít chuyện độ khó rất cao, làm được sự tình dĩ vãng làm không được.

Sát chiêu Vô Thanh chính là kỹ xảo ẩn chứa một loại cực hạn, thông qua loại kỹ xảo này mới có thể trong kiếm quang cực độ sử dụng tốc độ cùng lực lượng bạo tăng, giết người không tiếng động.

- Cản được một kiếm này?

Thi triển ra sát chiêu Vô Thanh, Lý Đạo Hiên phảng phất như bị rút sạch khí lực, tinh thần uể oải, thấy Diệp Trần lông tóc vẫn còn nguyên vẹn, kiếm phong của hắn đã ngăn cản toàn bộ kiếm quang, kinh hãi không ngớt chỉ là phần kinh hãi này còn chưa dứt, liền thấy kiếm quang của mình một phân thành hai, bị một lực lượng mạnh mẽ chặt đứt.

Chậm rãi thở ra một hơi, Diệp Trần mỉm cười nói:

- Một kiếm này rất lợi hại... Đáng tiếc không có hoàn thiện, bằng không ta cũng vô pháp phá vỡ.

Cứng rắn như tinh cương thiết nhưng kiếm quang lại mang tính dẻo dai mười phần, Diệp Trần không thể dùng một chiêu duy nhất chặt đứt, chỉ có thể phân nó thành hai, dù sao hắn cũng không có Thông Thiên Ma Nhãn của Mạc Ngôn, thông qua ánh mắt có thể thấy nhược điểm, trên thực tế, đổi thành Mạc Ngôn qua đây, cũng không làm nên chuyện gì, tốc độ phản ứng của hắn ngay cả phân nửa của Diệp Trần cũng không bằng.

Mặc kệ ra sao, sát chiêu Vô Thanh nếu được hoàn thiện mà nói, Diệp Trần muốn thành công ngăn cản nó, phải lĩnh ngộ Khoái Kiếm Ý Cảnh đến mức tận cùng.

- Ta thua, ngươi xác thực rất mạnh, có thể cùng Nghiêm Xích Hỏa phân cao thấp.

Lý Đạo Hiên biết Nghiêm Xích Hỏa còn bảo lưu một ít thực lực, có thể chặt đứt một vài sợi tóc của đối phương, trong đó vị tất không có thành phần may mắn... Diệp Trần có thể bình yên vô sự tiếp được sát chiêu Vô Thanh, đủ để cùng Nghiêm Xích Hỏa tranh cao thấp.

Ông!

Tiếng long ngâm vang lên, long hình hư ảnh bên ngoài Diệp Trần thôn phệ khí long mạch của Lý Đạo Hiên lại lớn lên, đạt tới tám trượng ba, thần thái uy nghiêm.

Lúc này, dưới đài đã nghị luận náo nhiệt.

Đánh bại Lý Đạo Hiên, Diệp Trần chính là đệ nhất thiếu niên kiếm khách, thực sự là lúc đầu không ai nghĩ tới. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Xác thực nghĩ không ra, hiện tại ngay cả Lý Đạo Hiên đều thua ở trên tay Diệp Trần, kế tiếp là ai, bị hắn đánh bại hay chấm dứt chiến tích thắng liên tiếp của hắn đây?

Ở trong mắt mọi người, Diệp Trần từ hắc mã biến thành một tuyệt thế hắc mã, từ vòng loại đấu đá lung tung, một đường thẳng tiến, nay còn không có thua hắn hiện tại đã đánh bại bốn vị thiếu niên cao thủ, dù Cốc Du Vân chưa giao thủ với hắn trận nào cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, chỉ còn có Tư Không Thánh, Nghiêm Xích Hỏa, Lâm Vẫn, cùng với Mộ Dung Khuynh Thành, bốn người này mặc kệ đánh bại ai, đều khiến hào quang trên người hắn càng thêm chói mắt, cho dù thua, cũng ít nhất là đệ ngũ Tiềm Long Bảng, phần vinh quang này không phải người bình thường có thể tranh đến.

Vô Tình Tông tông chủ thở dài một hơi, dưới tình trạng này Lý Đạo Hiên bại bởi Diệp Trần, hắn còn có thể nói cái gì. Đệ nhất thiếu niên kiếm khách Nam Trác Vực từ nay về sau cùng Vô Tình Tông không còn quan hệ, không có cái này cũng tốt, không có cạnh tranh sẽ không có động lực, trải qua một trận này, Đạo Hiên nói không chừng có thể nâng cao một bước.

- Là kình địch a!

Nghiêm Xích Hỏa trước đó còn chưa cảm giác thấy uy hiếp đến từ Diệp Trần, nhưng tới bây giờ Diệp Trần phong mang quá thịnh, nếu còn không dùng toàn lực để chiến, khả năng thua trận là rất lớn, cũng may từ trận chiến đấu này để hắn thấy rất nhiều thứ, đối với Diệp Trần có vài phần lý giải.

- Lý Đạo Hiên, ngươi giúp đỡ ta một đại ân.

Nghiêm Xích Hỏa thầm nghĩ trong lòng.

- Trận thứ ba mươi, Nghiêm Xích Hỏa đấu với Thác Bạt Khổ!

Xét một cách tương đối so với trận tranh đoạt danh hiệu đệ nhất kiếm khách lớp thanh niên thiên tài, thì trận tranh tài của Nghiêm Xích Hỏa cùng Thác Bạt Khổ sắp diễn ra cũng hấp dẫn ánh mắt của toàn trường.

Thác Bạt Khổ mặc dù bại bởi Diệp Trần, nhưng tất cả mọi người biết, bằng vào lực phòng ngự cường đại, thời gian chiến đấu chân chính, Diệp Trần muốn triệt để đánh bại đối phương rất khó.

- Hảo, lại một địch thủ lợi hại.

Chân khí bàng bạc cấp tốc bùng phát, bám vào ngoài da Thác Bạt Khổ, nhìn qua tựa như một tầng quang mang hắc sắc, trong mắt hắn hiện lên thần sắc hưng phấn, Man Hoang Thập Bát Quyền được phóng thích.

Ầm!

Nghiêm Xích Hỏa rút ra trường đao, thân đao lượn lờ hỏa diễm xích hồng, cỗ Hỏa hệ chân khí này ngưng kết mà thành hỏa diễm không cuồng bạo như của Lâm Vẫn, có vẻ càng thêm thuần túy, theo Nghiêm Xích Hỏa đánh ra một đao, khu vực phía trước bị chém ra một vết rách chân không.

Ầm!

Thác Bạt Khổ quyền thế chưa phát huy đến cực hạn, đã bị một đao này phá vỡ, hỏa diễm cuộn trào mãnh liệt để Thác Bạt Khổ bao phủ ở trong đó.

- Long Hành Thiên Hạ!

Hỏa diễm phá vỡ, Thác Bạt Khổ từ đó bắn ra, lăng không đánh ra một sát chiêu, kình khí long hình thật lớn một ngụm lao tới cắn nuốt Nghiêm Xích Hỏa cách đó không xa.

Bồng!

Đao mang nóng bỏng hiện lên, long hình kình khí liền phân thành hai.

Nghiêm Xích Hỏa theo chỗ nứt ra lao ra ngoài, chào đón Thác Bạt Khổ chính là bát đao, tám đạo đao mang tung hoành ngang dọc, không theo bất kỳ quy luật gì, tựa như tám thớt ngựa hoang mất cương, làm cho người đối diện không thể nhìn ra được điểm cuối của đao mang ở chỗ nào.

Thình thịch thình thịch thình thịch!

Thác Bạt Khổ chỉ tránh được năm đạo đao mang, ba đạo đao mang còn lại thì chịu chết, đành phải cứng rắn chịu đựng, hắn quát lên một tiếng, thân hình bay ngược, đồng thời cách không xuất ra Thượng Câu Quyền.